Một tuần lễ đã trôi qua tính từ ngày tôi thi học kì. Công việc chính của tôi vào lúc này là ngủ, ngủ và ngủ. Thánh ngủ nhập hay sao mà tôi cứ ngủ hoài được hoài. Dì thì bảo mang thai là vậy, không có gì cả, buồn ngủ thì cứ ngủ.
Tôi dẹp hết tất tần tật các thứ giải trí như phim ảnh, facebook, tán gẫu tầm phào qua zalo để dành thời gian cho việc ngủ. Với tôi lúc này, ngủ là trên hết.
“You’re always on my mind, all day that all the time…” Ai mà lại gọi lúc này vậy chứ, buồn ngủ chết đi được. Mò tới mò lui mới mò được cái điện thoại. Ai mà giấu kĩ quá không biết nữa.
“Alo, ai vậy?” Tôi hỏi
“Thùy nè, bộ bồ không lưu số của mình hả?” Con Thùy giọng hờn dỗi, bình thường tôi sẽ năn nỉ nó nhưng giờ thì dẹp đi, giận thì giận, chế không quan tâm.
“Có nhưng đang ngủ nên không nhìn màn hình, chi không?”
“Giờ này mà ngủ, bồ biết giờ là mấy giờ rồi không? Là bốn giờ chiều đó!” ừ thì bốn giờ, kệ nó, liên quan gì đến tôi mà con này la oai oái lên vậy!
“Kệ nó, không gì quan trọng thì thôi nha, bye!” Không để bên kia trả lời, tôi tắt máy và khóa nguồn lại luôn. Khỏi ai làm phiền giấc ngủ của tôi nữa.
Thế là nửa tháng trời được nghỉ tôi chẳng làm được việc gì có ích ngoài tiết kiệm cơm và hao tốn điện cho dì mà thôi. Đôi lúc thấy mình sống có ích dễ sợ.