Chương 8: Nhật Ký Kiêm Chức Của Giang Hồ

Nãy giờ Khương Đường không có chú ý Hoa Mãn Lâu và Lục Tiểu Phụng, một là tuy nàng không có đạo đức nghề nghiệp nhưng vẫn rất xấu hổ, hai là nàng sợ Lục Tiểu Phụng sẽ tìm nàng đòi lại tiền.

Nàng nâng cao ly rượu lên, thở dài một hơi, chợt nhớ ra trong tiểu thuyết thường hay viết uống rượu vào sẽ hiện nguyên hình, vạn nhất nàng biến thành xà thì không phải rất thảm sao?

Nghĩ đến đây, Khương Đường lại đặt ly rượu xuống.

Không khí giữa Diêm Thiết San và Lục Tiểu Phụng cũng trở nên căng thẳng, Diêm Thiết San lạnh lùng nhìn Lục Tiểu Phụng, chậm rãi nói: "Xem ra Hoa công tử và Lục công tử không muốn ở trong này nữa."

"Bọn họ không muốn đi đâu cả, tốt nhất ngươi cũng ở lại đây đi."

Đột nhiên, có một người xuất hiện ngoài cửa, mặc bạch y trắng như tuyết, cùng với một thanh kiếm màu đen trong vỏ đeo bên thắt lưng.

Lập tức, hai mắt Diệp Cô Hồng ngồi cạnh Khương Đường sáng bừng lên, nói chuyện còn hơi lắp bắp: "Tây ... Tây Môn Xuy Tuyết!"

Tây Môn Xuy Tuyết bị hắn thu hút sự chú ý, khẽ cau mày: "Diệp Cô Thành, thành chủ Bạch Vân thành, ngưỡng mộ đã lâu."

Diệp Cô Thành cũng đứng lên, hai người từ xa liếc nhìn nhau, tuy cả hai đều muốn có cơ hội tỷ thí một trận nhưng bọn họ cũng biết bây giờ không phải lúc tỷ thí.

Mắt thấy ánh mắt Tây Môn Xuy Tuyết rơi xuống người Diệp Cô Thành, Khương Đường rất nghiêm túc nhận lấy trách nhiệm: "Hai người họ hoàn toàn không liên quan đến chuyện này."

Diêm Thiết San đứng hình khi nghe thấy cái tên Tây Môn Xuy Tuyết, hắn không tự chủ lui về sau mấy bước, hét lên: "Người đâu!"

Thủy các yên ắng ngay sau khi Diêm Thiết San hét lên một tiếng lập tức xuất hiện năm võ lâm cao thủ bay vào, trên tay mỗi người đều cầm vũ khí giống nhau.

Tây Môn Xuy Tuyết nhướng mày, hoàn toàn không quan tâm mấy người vừa vào trong: "Một khi kiếm của ta ra khỏi vỏ, chắc chắn sẽ lấy mạng người. Ngươi muốn ép ta rút kiếm ra sao?"

Ba trong số năm người đỏ bừng mặt, người đã gia nhập giang hồ thì đều không sợ chết, nhưng bọn họ còn chưa động thủ thì Khương Đường đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả những người có mặt.

Khương Đường thở dài, không hổ là thần tượng của bằng hữu nàng, nói câu nào là sát thương câu đấy.

Nàng vừa định đứng dậy thì đột nhiên bị kéo ống tay áo.

Là Diệp Cô Thành, hiện tại Diệp Cô Hồng đang bận ngưỡng mộ thưởng thức tư thái oai phong của Tây Môn Xuy Tuyết rồi.

"Không được xúc động." Diệp Cô Thành hiểu ánh mắt hy vọng của Khương Đường, không kéo lại phỏng chừng bây giờ nàng đã xông lên rồi.

Khương Đường khó hiểu xoay đầu: "Không phải ta nhất định không thể đánh lại hắn."

Tây Môn Xuy Tuyết tất nhiên cũng nghe được cuộc đối thoại của hai người, ánh mắt hắn hơi dao động, quay đầu nhìn thẳng vào Khương Đường: "Ngươi muốn tỉ thí với ta?"

Diệp Cô Thành buông tay ra, bất lực ôm trán, haizz, có một trái tim lạc quan như nàng cũng không tồi.

Khương Đường đột ngột nghiêng đầu nhìn Diệp Cô Thành, ngữ khí chắc chắn: "Vừa rồi có phải ngươi thầm mắng ta là kẻ ngốc không?"

"Ta chỉ có suy nghĩ, trong giang hồ này không ngờ vẫn có một người có trái tim trong sáng như cô nương thôi." Diệp Cô Thành thản nhiên nói.

"Ngươi chỉ nói kiểu có văn hóa một chút thôi, thật ra đang mắng ta là một kẻ ngu ngốc."

Diệp Cô Thành bất đắc dĩ, hắn thật sự không biết nên giải thích thế nào, may mà Diệp Cô Hồng vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này nên vội chủ động giải thích, tuy là có giải thích hay không thì vẫn giống nhau.

"Cô nương đừng bận tâm, đường huynh ta là người không giỏi giao tiếp lắm."

Khương Đường khoát khoát tay: "Không sao, ta đại nhân đại lượng, nhớ phải bồi thường chút phí thiệt hại tinh thần là được rồi."

Những người quen biết Khương Đường ở đây: ......

Bọn họ lập tức im lặng, quả nhiên vẫn là nửa câu không thoát khỏi chữ tiền.

Chẳng lẽ lúc trước gia môn quá bất hạnh sao? Mấy người đều cảm thấy hình như mình đã đoán được chân tướng, bởi vì lúc trước không mua được những thứ muốn mua nên bây giờ mới muốn kiếm thật nhiều tiền.

Khương Đường đứng trước mặt Tây Môn Xuy Tuyết: "Vũ khí của ta là một cái quạt, lúc mở ra sẽ có mê dược và ngân châm."

Nàng đột nhiên kéo áo choàng kín hết người, bây giờ thực sự là chỉ còn hở mỗi đôi mắt.

"Đúng rồi, còn có xà." Khương Đường nghĩ ngợi, lại bổ sung thêm một câu.

Nàng khai báo rất thành thật, nếu vũ khí của nàng đều là ám khí, vậy thì nên nói trước vẫn hơn.

Diệp Cô Hồng hơi lo lắng: “Một khi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết rút ra khỏi vỏ, nhất định có người phải chết...”

"Ngươi cũng nói là rút ra khỏi vỏ, nếu lát nữa ta đánh gục hắn, sau đó lặng lẽ nhét thanh kiếm lại, vậy chẳng phải vẫn ở trong vỏ sao?"

Diệp Cô Hồng: ...có đạo lý, vậy mà hắn lại không thể phản bác được.

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói: "Rất tự tin, ta sẽ khiến ngươi không có cơ hội mở quạt ra."

Khương Đường từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai, hắc xà trên cánh tay lặng lẽ bò ra, nửa thân mình ghé vào cây quạt.

Thanh kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết lóe hàn quang, mỗi một lần công kích đều mang theo hơi lạnh thấu xương, thật giống như tên của hắn, Xuy Tuyết, Xuy Tuyết.

Khương Đường không chọn đối đầu trực diện, kỹ năng chính của Xà nữ là ám sát, vì khả năng che giấu và tấn công cao, tầm khống chế rộng, nhưng tất nhiên nó cũng có khuyết điểm là thể lực không quá tốt, nếu đối đầu trực diện Khương Đường sẽ nhanh chóng lao lực mà chết.

Nàng dựa vào kỹ năng Phiêu Miểu siêu phàm, thành công biến mất trước mặt mọi người, lúc xuất hiện lại đã đứng sau lưng Tây Môn Xuy Tuyết, ngân châm trong quạt lập tức bay ra, đánh thẳng vào thanh kiếm của hắn, phát ra âm thanh chói tai.

Khoảnh khắc cây quạt được mở ra, một mùi hương mê người tản ra trong không khí, tất cả mọi người trừ Khương Đường đều bất giác hít vào một hơi.

Sau đó, chỉ nghe thấy vài tiếng "bang-bang-bang" vang lên, tất cả mọi người ngoại trừ Khương Đường, đều ngã xuống.

Khương Đường hơi nhếch miệng, tỏ vẻ áy náy, nhưng trong mắt lại toàn là hưng phấn.

"Thật xin lỗi, không ngờ mê hương này lại mê hoặc được nhiều người như vậy."

Nàng vốn muốn nhờ Diệp Cô Hồng và Diệp Cô Thành giúp đỡ trói vài người lại, nhưng bây giờ xem ra phải dựa vào bản thân rồi.

Lúc này, Khương Đường cắn răng bỏ ra mười lượng bạc mua [Sợi dây bất khả tư nghị] từ hệ thống, một tay không ngừng đè lại trái tim đau nhức của mình, miệng không ngừng lẩm bẩm tự an ủi tiền nào của nấy, hai tay thì không ngừng nghỉ trói người.

Đầu tiên là trói Hoắc Thiên Thanh, từ cái nhìn đầu tiên nàng đã cảm thấy người này không phải người tốt.

Sau đó là Diêm Thiết San và năm cao thủ võ lâm của hắn, đây là để phòng ngừa bọn họ manh động làm cho nhiệm vụ bảo vệ Diêm Thiết San của nàng thất bại, đến lúc đó nàng có lấy tiền cũng không dám lấy nhiều, dù sao thì cũng hơi áy náy.

Vốn Khương Đường còn muốn trói cả người hầu áo xanh và người có hai đồng tử lại, sau nghĩ lại lại thấy không đáng, trực tiếp kéo bọn họ ra xa là được.

Thanh kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết nàng cũng không quên tra lại vào vỏ, chờ sau khi Khương Đường làm hết mọi chuyện quay lại chỗ ngồi thì Diệp Cô Thành cũng có dấu hiệu tỉnh lại, ngay giây sau Tây Môn Xuy Tuyết cũng tỉnh lại.

"Tỉnh nhanh đấy? Hay ta lại cho các ngươi mê choáng lần nữa nhỉ!" Nàng còn không có lấy thù lao đâu.

Vừa dứt lời, Khương Đường lại lắc lắc cây quạt, mấy người mới vừa tỉnh dậy nháy mắt lại hôn mê lần nữa.

Mấy người vừa tỉnh lại: ......

Không nói đạo lý!

Tốt xấu gì cũng phải cho bọn họ nói mấy câu chứ!