Lúc đầu, Khương Đường định đi tìm Diêm Thiết San, đúng như Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu nghĩ, cứng rắn muốn bảo vệ hắn.
Nhưng không ngờ nàng vừa ra khỏi cửa đã lạc đường.
Khương Đường nhìn tứ phía, lại ngồi xuống một tảng đá chống má thở dài, chuẩn bị đi theo con đường lúc trước quay về khách điếm hôm qua ngủ một đêm, nếu có thể gặp được khách nhân lần đầu, vậy chắc chắn có thể gặp được lần hai.
Nàng chậm rì rì đi theo vết bánh xe ngựa để lại lúc đến, cũng không biết có phải do nàng vận khí tốt không, lần này rất nhanh tìm được đường, nhưng chỗ đi tới lại không phải Hoàng Thạch trấn mà lại là một thành trấn khác.
Thời gian không còn sớm, đại đa số khách điếm đã đóng cửa, Khương Đường tùy tiện chọn một nhà gần nhất.
Buổi tối, nàng đột nhiên nghe được tiếng cãi cọ ồn ào dưới lầu, trước khi vào đây nàng đã nhìn xung quanh một vòng, bên cạnh hình như có một tòa thanh lâu.
Khương Đường đứng lên, nhìn qua cửa sổ xem xét, bên dưới có hai người, một người hình như là hòa thượng, mà một người khác nàng lại nhìn không ra.
Nàng không chút hứng thú với bọn họ, cũng không cảm thấy bọn họ sẽ gặp được nguy hiểm gì, ngoại trừ nàng?
Hai người bên dưới hình như cũng phát hiện ra Khương Đường, chỉ là không có động tác gì, nàng trực tiếp đóng cửa sổ quay lại nằm xuống giường.
Sáng sớm hôm sau, Khương Đường đang chuẩn bị xuất phát đi tìm Diêm Thiết San thì chợt nghe thấy dưới lầu truyền lên tiếng của Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu, hai người đang thương lượng chuyện đi tìm Đại Thông và Đại Trí.
Khương Đường trực tiếp mở cửa sổ ra, đặt chén trà xuống, lẩm bẩm: "Lại bị ta nghe thấy được."
Nàng đang lo lắng phải làm sao mới tìm được Diêm Thiết San, bây giờ đi tìm Đại Thông và Đại Trí trước cũng được.
Trên mặt Lục Tiểu Phụng lộ ra vẻ bất đắc dĩ: "Vì sao ngươi muốn tìm ba người kia?"
Hắn nói rất mập mờ, trên thế giới không có bức tường nào không lọt gió, Khương Đường biết được chuyện này tất nhiên là ngoài ý muốn, nếu lại bị người khác nghe được mới thật sự là rất khó xử.
"Nhưng ngươi có chắc chắn lời bọn họ nói với ngươi là sự thật không, hay là vì công chúa kia nên mới đồng ý giúp đỡ?"
Mặt Thượng Quan Đan Phượng nhìn giống như bộ da xà cũ vậy, không lột ra được nên rất khó chịu.
Nhưng nàng ta cũng biết, Lục Tiểu Phụng chịu giúp đỡ không phải vì mình, có lẽ là vì nghĩa khí?
Dùng một câu để nói thì chính là: Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, đây là đặc điểm của các nhân vật chính.
Lục Tiểu Phụng chỉ đành cười khổ, hoàn toàn không có cách nào, ngày hôm qua hắn đã nhìn ra Khương Đường là một người rất quyết đoán, nếu nàng không muốn thì ai cũng không có biện pháp bức bách nàng.
Phỏng chừng trên đời này chỉ có nàng mới có thể bức bách được người khác thôi.
Khương Đường kỳ quái liếc mắt nhìn bọn họ, suy nghĩ một hồi mới quyết định hảo tâm nhắc nhở: "Quá nhiều bằng hữu, ai biết bằng hữu ngươi gặp được là tốt hay xấu."
Nàng chỉ nói một câu xong lại đóng cửa sổ lại, "đạo bất đồng, bất tương vi mưu", hòa thượng tối hôm qua hình như có quen biết Lục Tiểu Phụng, từ lời nói của bọn họ nàng mới biết, muốn đi tìm Đại Thông và Đại Trí thì phải đi tìm Tôn lão gia trước.
Đáng tiếc, muốn tìm Tôn lão gia thì tất nhiên phải bỏ tiền, Khương Đường sợ nhất là tốn tiền, nhưng cái nàng am hiểu nhất lại là đoạt người và làm khó người khác.
Dọc đường, nàng luôn đi theo sau hai người kia, tính năng ẩn nấp của xà không tồi, cũng có khả năng là hai người họ không muốn vạch trần nàng, cuối cùng, nàng thấy bọn họ đi vào Di Tình viện tìm u Dương Tình.
Trước nay nàng không thích mấy chỗ tiêu tiền thế này, ngoại trừ khách điếm, mặc dù cảm thấy mình là xà, nhưng sự thật nàng vẫn là một con người.
Khương Đường không phải chờ quá lâu, lúc hai người kia đi ra, nàng cảm thấy hình như không khí giữa họ không quá tốt.
"Ta đúng là một tên khốn nạn mà!" Lục Tiểu Phụng cảm thán, chậm rãi thở ra một hơi, nhưng lời nói lại khiến người khác không nhịn được cười.
Khương Đường cũng không cố ý che giấu bản thân, nàng di chuyển đến cửa Di Tình viện, mỗi người đi vào trong lúc đi qua người nàng đều phải đi vòng một vòng, tránh nàng như tránh rắn rết.
"Các ngươi có muốn đến Tiêu Tương viện chuộc Tôn lão gia không?" Khương Đường hỏi thẳng.
Hoa Mãn Lâu sửng sốt, cười hỏi: "Ngươi đã biết vị trí của Tôn lão gia, sao không tự đi tìm?"
"Ta không muốn tiêu tiền?" Khương Đường thành thật đáp, loại việc phải bỏ tiền thế này vẫn ít làm thì hơn.
Tỷ như đi chuộc người, trước giờ chỉ có người ta chuộc nàng thôi.
Lúc ba người đi vào Tiêu Tương Viện liền nghe thấy tiếng kêu la "Ta là tên khốn nạn" vọng ra.
"Tôn lão gia?"
Tôn lão gia đã không đứng dậy nổi, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ nhanh chóng đến giúp đỡ ông ta, nhưng Khương Đường thì không.
Nàng xòe cây quạt ra, kề một hàng ngân châm vào cổ ông ta, nói: "Trả tiền cứu người."
Người chung quanh đều chấn động, vậy mà người này lại đòi thù lao.
Hoa Mãn Lâu vội vàng ngăn nàng lại, bất đắc dĩ nói: "Hình như đây là lần đầu tiên của Tôn lão gia."
Tôn lão gia lại xua xua tay, đây đúng là lần đầu tiên.
Nhưng lúc này ông ta đã tỉnh táo lại rất nhiều, ít nhất đã có thể đứng lên.
Chiếc xe ngựa mà Lục Tiểu Phụng tìm đến đang đậu bên ngoài Tiêu Tương viện, hắn hơi khó xử không biết nên để cô nương này ngồi ở đâu.
Mặc dù bây giờ bọn họ ở hai phe khác nhau, nhưng nhìn qua lại rất giống một phe.
"Ta ngồi trên nóc xe ngựa là được."
Hoa Mãn Lâu nhớ lại lần trước nàng đã ngồi trên nóc xe một lần.
Tôn lão gia dẫn bọn họ đi vào một hang động, cái động này vừa nhỏ vừa âm u, chỉ có thể bò vào, Tôn lão gia chính là người đầu tiên bò vào.
Ba người chờ bên ngoài một lúc lâu, Khương Đường miết miết cây quạt trong tay, liếc mắt nhìn bộ dạng không kiên nhẫn của Lục Tiểu Phụng: "Ngươi nên tìm vài chuyện mà làm đi."
Ngay sau đó, nàng thầm gật đầu trong lòng, hỏi một câu thì phải dùng một chuyện gì đó báo đáp nàng đấy.
"Có thể bắt đầu rồi." Giọng Tôn lão gia từ trong động truyền ra, nhỏ và trầm.
Cả ba vấn đề Lục Tiểu Phụng vừa hỏi đều là mấy vấn đề mà Đại Kim Bằng vương nói với hắn, trong lòng hắn đã có cân nhắc.
Vấn đề cuối cùng hắn hỏi là làm thế nào mới có thể khiến Tây Môn Xuy Tuyết ra tay, đáng tiếc đáp án là không có cách nào.
Lục Tiểu Phụng vừa hỏi xong, thấy Khương Đường nhìn hắn chằm chằm, hắn chỉ đành bỏ ra năm mươi lượng bạc.
"Thượng Quan Đan Phượng chân chính có phải đã chết rồi không?" Khương Đường hỏi một vấn đề, kỳ thật trong lòng nàng đã có đáp án, hỏi lại một lần là muốn biết Đại Thông và Đại Trí chỉ biết những vấn đề từ rất lâu trước kia hay là cả những vấn đề mới đây cũng biết.
Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu hơi kinh ngạc, rõ ràng ngày hôm qua Khương Đường chỉ ở cùng bọn họ một lát, buổi sáng nay nàng ta còn đích thân đưa bọn họ đến đây, sao Khương Đường lại hỏi vấn đề này.
Trong động yên tĩnh một hồi, lát sau mới có tiếng trả lời: "Ừ."
Khương Đường xác định được đáp án trong lòng, đắc ý hơi xoay xoay cán quạt.
Hoa Mãn Lâu trầm ngâm, sau khi ba người đi một đoạn mới hỏi: "Sao ngươi biết Đan Phượng công chúa đã chết?"
Khương Đường lơ đễnh, còn tưởng bọn họ muốn hỏi vấn đề gì: "Một người đeo mặt nạ da người trên mặt, đến gần sao có thể không nhận ra."
Trong giọng nói của nàng có chút trào phúng, lại có ý ám chỉ, Lục Tiểu Phụng chỉ đành thở dài một hơi, hắn đã hai lần tin tưởng lời nói dối của nữ nhân kia.
"Đeo mặt nạ da người?" Hoa Mãn Lâu nghi hoặc, mấy chữ này này hắn không biết lý giải thế nào.
Khương Đường không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: "Ai biết phía dưới gương mặt nàng ta là cái gì đâu? Có vẻ hình thể các nàng rất giống nhau."
Hai người lập tức nhận ra người Khương Đường nói chính là Thượng Quan Phi Yến, nhưng bọn họ còn không dám tin tưởng, Khương Đường nhún nhún vai không nói gì, chỉ bước nhanh xuống núi.
Có lẽ thật sự rất khéo léo, ở dưới chân núi, Khương Đường nhìn thấy Diệp Cô Hồng và Diệp Cô Thành.
Nàng có thể nhận ra bọn họ là vì cảm giác mà Diệp Cô Thành cho nàng, còn có tiêu chí một thân bạch y kia nữa.
"Cô nương, thật khéo, vậy mà cũng có thể gặp được cô nương ở đây." Diệp Cô Hồng chủ động chào hỏi, bây giờ nhìn hắn đúng là bộ dáng của một kiếm khách chân chính, khá giống Diệp Cô Thành.
Dù sao Khương Đường cũng chưa từng gặp qua Tây Môn Xuy Tuyết, nàng chỉ có thể nghĩ hắn giống với vị đường huynh này thôi.
Biết thế nên tìm người đánh cho Diệp Cô Hồng một trận, để cho bọn họ lại thiếu mình một cái ân tình.
"Ta muốn nhờ các ngươi giúp một chuyện, ta muốn tìm một người, các ngươi có đồng ý không?"
Không phải Khương Đường không nghĩ đến việc nhờ hệ thống, mấy thứ nó bán kì ba như vậy, chắc chắn có thể tìm được người, nhưng nàng thà thiếu người ta một cái nhân tình cũng không muốn tiêu tiền.
Diệp Cô Hồng không dễ dàng đáp ứng mà quay đầu nhìn Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành giương mắt lên nhìn ánh mắt nghiêm túc của Khương Đường, hỏi: "Tìm ai?"
"Diêm Thiết San."
Diệp Cô Thành không hỏi nhiều, dứt khoát gật đầu đáp ứng.
Nhưng Diệp Cô Hồng lại hỏi một câu: "Vì sao cô nương phải tìm hắn?"
Khương Đường thoáng do dự, nàng không phải người thích làm chuyện vô nghĩa, dù sao thì lúc nãy Lục Tiểu Phụng cũng vừa cho nàng năm mươi lượng bạc.
Cuối cùng nàng vẫn nói, có lẽ nàng cũng cảm thấy mình là một người vô nghĩa.
"Lục Tiểu Phụng và Hoa Mãn Lâu chuẩn bị đi giúp Đại Kim Bằng vương, nhưng ta cảm thấy Thượng Quan Đan Phượng có chút kỳ quái, có người cải trang thành nàng ta, ta không thích nàng ta nên chuẩn bị giúp ba người khác."
Diệp Cô Thành im lặng chớp mắt, nở nụ cười hiếm thấy, đây có lẽ là nụ cười đầu tiên hắn lộ ra trước mặt Khương Đường đang đứng cách hắn chưa đến mười mét.
Khương Đường thoáng ngây người, còn tưởng mình vừa nói cái gì không đúng.
Diệp Cô Thành lại nói: "Làm theo trái tim mình là được. Trên đời này có mấy người nói được chính xác cái gì đúng cái gì sai đâu."
Khương Đường gật gật đầu, nàng cho rằng câu này cũng có lý, xử thế tùy tâm, chỉ cần không vi phạm đạo đức thì ai cũng không thể bắt bẻ nàng.
"Thoạt nhìn ta đúng là một người vô nghĩa, dù sao thì mấy người Lục Tiểu Phụng kể cho ta nghe nhiều tin tức như vậy mà ta vẫn lựa chọn đi giúp Diêm Thiết San, các ngươi vì sao vẫn còn muốn giúp ta?"
Diệp Cô Thành ôm kiếm dựa vào xe ngựa trên vách đá: "Ta không để ý tánh mạng của các ngươi, cũng đâu phải của ta, cho dù hôm nay các ngươi có chết ta cũng không quan tâm."
Nghe qua thì thấy rất không liên quan, nhưng Khương Đường hiểu, không phải Diệp Cô Thành không muốn giúp nàng, chỉ đơn giản là không thèm quan tâm sống chết của người khác thôi.
Khương Đường cũng học Diệp Cô Thành ôm cây quạt tựa vào xe ngựa trên vách đá: "Thật ra lúc trước ta đều ngồi trên nóc xe ngựa."
Diệp Cô Thành gật gật đầu, đáp: "Ta đã nhìn thấy rồi."
Khương Đường không chút ngoài ý muốn, thật ra nàng không thích nói chuyện lắm, có lẽ là nghe người ta nói nhiều rồi, lần này nàng cũng muốn kể lại hết những chuyện đã gặp mấy ngày qua.
"Các ngươi không tò mò chuyện của vương triều Đại Kim Bằng sao?"
Khương Đường biết câu trả lời, nàng chỉ muốn trò chuyện thôi, không ngờ Diệp Cô Thành lại trả lời không nằm trong dự đoán: "Không tò mò."
Khương Đường xoay người sang một bên, dựa vai vào thành xe ngựa, mặt hướng vào màn xe.
"Vậy ngươi có hiếu kỳ trên thế giới này có người ngụy trang để người khác không thể nhìn ra không?"
Người Khương Đường ám chỉ chính là Thượng Quan Đan Phượng, Diệp Cô Thành lại cho rằng nàng đang nói đến chuyện khác.
"Xà tiên nương nương ngụy trang?"