Chương 4: Nhật Ký Kiêm Chức Của Giang Hồ

Thiết Diện Phán Quan và Câu Hồn Thủ lúc này đồng thời có ý tưởng không được đối đầu trực tiếp với Diệp Cô Thành.

Nhưng Diệp Cô Thành lại không có ý muốn buông tha bọn họ, mà cho dù y có chịu buông tha thì Khương Đường cũng không chịu.

Diệp Cô Thành cười cười, không rõ y cười thế là có ý gì: "Quả thật ta cũng rất muốn gặp lại Lục Tiểu Phụng tứ lông mày." Nhưng không phải bây giờ.

Sau đó hắn không nói gì nữa, trước giờ hắn không phải người nói nhiều, nhưng hai người trước mắt là người của Thanh Y lâu, Khương Đường lại không biết đó là môn phái nào, bọn họ cũng không thể lúc nào cũng đi theo nàng được.

Khương Đường đột nhiên phản ứng lại, nghe thấy người có tứ lông mày thì ngẩng đầu lên, kiếm của Diệp Cô Thành vẫn đang nằm trong vỏ nhưng không khí đã có chút khẩn trương.

Thiết Diện Phán Quan thấy mọi chuyện đã không có cơ hội xoay chuyển, trực tiếp cầm cây bút phán quan bên cạnh lên nhắm thẳng về phía Diệp Cô Thành, mà Câu Hồn Thủ lại nhằm về phía Khương Đường.

Khương Đường chỉ chờ có thế, nơi này là khách điếm, độc xà xung quanh không nhiều, Khương Đường không triệu hoán một đám độc xà đến đây như lần trước mà chỉ ung dung thong thả cầm chắc cây quạt trong tay.

Nàng không mở rộng cây quạt ra mà chỉ tiến từng bước về phía trước, giang hồ nhân sĩ đứng xung quanh không ai biết nàng sẽ ra tay thế nào, chỉ thấy nàng từ từ giơ cây quạt lên, hai cánh tay Câu Hồn Thủ đột nhiên chảy máu.

Chỉ nghe thấy hai tiếng "Đông, Đông" vang lên, Câu Hồn Thủ và Thiết Diện Phán Quan nổi danh giang hồ lập tức bị đánh bay ra xa một đoạn, khóe miệng không ngừng hộc máu, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu.

Khương Đường cúi đầu nhìn cây quạt trong tay mình, nàng cũng không định khiến Câu Hồn Thủ bay ra, chỉ muốn hắn đổ máu chút thôi, lúc này Diệp Cô Hồng cũng chạy xuống.

Thương thế lúc trước của hắn còn chưa lành hẳn, đường huynh không cho hắn xuống dưới, nhưng hắn không ngờ Khương Đường lại lợi hại như thế.

"Cô nương, hai người này đều là người của Thanh Y lâu, sau này hành tẩu giang hồ nhất định phải cẩn thận, khả năng cao sẽ phải nhận sự trả thù của Thanh Y lâu đấy."

Vẻ mặt Diệp Cô Hồng rất nghiêm túc, bất kể Thiết Diện Phán Quan hay Câu Hồn Thủ có mệnh hệ gì, từ lúc Khương Đường chắn trước mặt hai người họ thì có lẽ Thanh Y lâu đã có ý kiến với nàng rồi.

Khương Đường không có khái niệm gì với Thanh Y lâu, nhưng qua giọng nói của Diệp Cô Hồng cũng đủ biết Thanh Y lâu rất khó đối phó.

Nhưng điều nàng không sợ nhất chính là người khó đối phó, cùng lắm thì mất mạng, có gì to tát?

Vốn dĩ nàng cũng đã chết một lần, lại chết lần nữa cũng chẳng sao.

Có lẽ nghe được suy nghĩ trong nội tâm nàng, hệ thống đột nhiên nhảy ra.

[Cô gái, ngươi đang lo lắng gây thù chuốc oán quá nhiều trong chốn giang hồ mà không biết làm thế nào tránh thoát được sự truy đuổi?!! Hệ thống Thương thành hữu nghị cung cấp: Vầng sáng người qua đường, khiến cho tất cả mọi người không chú ý đến ngươi, chỉ cần ba trăm lượng bạc là được!]

Khương Đường vừa lấy ra hai tấm ngân phiếu định đưa cho Diệp Cô Hồng lập tức rụt tay, bình tĩnh rút một tờ ngân phiếu ra: "Cho ngươi, đa tạ đường huynh ngươi."

Không biết là do trí nhớ kém hay là nàng trước giờ không thích hỏi nguyên nhân mấy chuyện thế này nên hoàn toàn không biết tên bọn họ, chỉ nhớ hình như bọn họ là đường huynh đệ.

Cũng không nhớ rõ ai là huynh ai là đệ, Khương Đường chỉ có thể dùng cảm giác của nàng mà phân biệt.

Diệp Cô Hồng ngơ ngác, cũng không nhận ngân phiếu: "Cô nương chắc chắn có thể nhẹ nhàng đối phó với Thiết Diện Phán Quan và Câu Hồn Thủ, còn nữa, đường huynh ta chính là Thành chủ Bạch Vân."

Khương Đường nghĩ đến chuyện Diệp Cô Thành tùy tay có thể lấy ra mấy trăm lượng bạc, bỗng nhiên hiểu ra vì sao hắn lại nói như vậy, chẳng lẽ là quá ngốc, lại có quá nhiều tiền, cố ý tiêu nhanh cho hết?

Nàng dứt khoát rụt tay lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Cô Thành đang bước lên lầu, lại nhìn sang Diệp Cô Hồng, biểu tình hơi rối rắm, nhìn qua thì bọn họ cũng không yếu, hẳn là không cần bảo tiêu, xem ra muốn kiếm thêm tiền từ bọn họ sẽ khá khó khăn.

Hay là nàng lại tìm mấy con độc xà đến cắn Diệp Cô Hồng một ngụm rồi cứu hắn lần nữa?

Nhưng nàng lập tức gạt bỏ suy nghĩ này, không nói bây giờ nàng chỉ có thể gọi mấy con xà bình thường đến, mà Thành chủ Bạch Vân muốn tìm một thầy thuốc lợi hại cũng là chuyện rất dễ dàng.

Diệp Cô Hồng còn không biết Khương Đường đang có suy nghĩ làm hắn tái bị thương trong đầu, kiếm một món tiền lớn, đột nhiên cả người hắn rét run, cảnh giác liếc mắt nhìn xung quanh, lại không phát hiện ra người nào.

"Đa tạ." Khương Đường cảm tạ bọn họ vì đã không cần tiền, nàng cũng không khách sáo nữa, lập tức xoay người không chút do dự.

Bây giờ nàng đang rất hứng thú với tứ lông mày, không biết hắn rốt cuộc như thế nào, người có tứ lông mày không phải trông rất kỳ quái sao? Nàng đang chuẩn bị đi tìm Lục Tiểu Phụng nhìn xem thế nào.

Dù sao thì hệ thống này cũng chưa giao nhiệm vụ gì cho nàng, chỉ cần nàng đi hết các chỗ trên bản đồ trò chơi, tìm xem nó có bug ở đâu không là được.

Bên ngoài khách điếm, thi thể của Câu Hồn Thủ và Thiết Diện Phán Quan đã biến mất, một luồng sáng lóe lên chỗ hai thi thể vừa nằm, vũ khí của bọn họ cũng lập tức biến mất.

Khương Đường vừa định rời khỏi khách điếm thì chợt nhớ ra nàng còn chưa biết Lục Tiểu Phụng đang ở đâu, cũng không biết phải đi đâu tìm hắn.

Diệp Cô Hồng đang chuẩn bị rời đi thì lại nhìn thấy thân ảnh thẳng tắp của Khương Đường vẫn đứng ngoài cửa, hắn hơi nghi hoặc hỏi: "Cô nương còn có chuyện gì sao?"

Khương Đường nghiêm túc gật gật đầu: "Lục Tiểu Phụng ở đâu?"

Diệp Cô Hồng kinh ngạc: "Cô nương muốn tìm Lục Tiểu Phụng?"

Sau khi phản ứng lại, vẻ mặt hắn tiếc nuối, lắc đầu nói: "Xin lỗi, có lẽ chỉ có người của Thanh Y lâu và bằng hữu của Lục Tiểu Phụng mới biết hắn đang ở đâu?"

Khương Đường bất lực nhún nhún vai, vậy thì trước mắt chỉ có thể đi theo bản đồ thôi.

Từ lúc rời khỏi khách điếm, Khương Đường vẫn luôn đi thẳng về phía trước, chỗ nàng đang đứng gọi là Hoàng Thạch trấn, trời đã tối hẳn, nàng dựa vào cảm giác mà đi vào một khách điếm.

Đối diện có một người đàn ông mập mạp ngồi trên ghế thái sư, người đi qua sẽ chào hỏi một câu "Chu lão bản".

Khương Đường không chú ý đến chuyện này, nàng chỉ liếc mắt qua một cái, lại không may vừa vặn chạm vào ánh mắt Chu lão bản đang nhìn tới, ông ta híp mắt cười cười, trông rất thân thiện.

Khách điếm nàng chọn không quá náo nhiệt, khách nhân ít ỏi, có lẽ nguyên nhân vì không lớn như Hoàng Thạch trấn, ít nhất là không náo nhiệt như khách điếm Long Tường lúc trưa.

Hình như tường ở đây không có cách âm, hoặc người bên cạnh nói chuyện quá lớn, Khương Đường nằm trên giường cũng nghe rõ động tĩnh bên cạnh, một luồng hương hoa nồng đậm xuyên qua vách tường.

Hình như có bốn người đàn ông và một phụ nữ trong phòng bên cạnh, nhưng ngay sau đó một người đàn ông trong đó đã phá cửa sổ chạy trốn.

Cách vách không còn động tĩnh, Khương Đường cũng an ổn nằm ngủ, chẳng qua không biết mình vừa bỏ qua một cơ hội gặp mặt người có tứ lông mày thôi.

Sáng sớm hôm sau, Khương Đường vừa mới ra cửa đã gặp một cái xe ngựa chạy qua, trong khoảnh khắc đó, hình như nàng ngửi thấy một mùi hương gần giống với mùi nàng ngửi thấy tối hôm qua từ căn phòng cách vách.

Hai mắt nàng sáng lên, giống như vừa nghĩ ra một cơ hội kiếm tiền.

Khương Đường quyết định mua một con ngựa đuổi theo cái xe ngựa vừa chạy qua, xa phu hình như nhận ra có người đang đi theo xe ngựa, lập tức đánh xe tăng tốc, nhưng Khương Đường vẫn bảo trì khoảng cách không gần không xa.

Xe ngựa đi nhanh, nàng cũng đi nhanh, xe ngựa chạy trước một đoạn xa, nhưng chỉ một lát sau nàng đã đuổi kịp và chạy song song với nó.

Ánh mắt xa phu nảy sinh tia ác độc, roi trong tay vung một đường, hướng thẳng người Khương Đường mà đi.

Khương Đường cũng không yếu thế, lập tức vung cây quạt trong tay lên, phóng ngân châm ra thẳng hướng hai chân xa phu, hai cây ngân châm đâm thẳng vào chân hắn.

Con ngựa ngã ầm ầm xuống đất, thân thể hơi chúi về phía trước một chút, trực tiếp ném thẳng xa phu xuống đất, người ngồi trong xe cũng phải nắm chắc thành xe mới gian nan trụ vững.

Khương Đường lập tức xuống ngựa, đi đến cạnh xe ngựa, nhìn người bên trong, ngửi thấy hương hoa thoang thoảng trên người hắn, nhưng lại không giống mùi lúc nãy nàng ngửi được lắm.

"Ngươi có cần bảo tiêu không?" Khương Đường hỏi trực tiếp, cũng không quan tâm người đối diện nghĩ thế nào.

Hoa Mãn Lâu hơi kinh ngạc, hắn còn tưởng là cừu địch của Lục Tiểu Phụng tìm đến, không ngờ nữ tử trước mặt ngăn xe ngựa lại không phải vì muốn bắt hắn.

Khương Đường thấy người này không nói chuyện thì còn tưởng là hắn không hiểu bảo tiêu là gì, lại đổi cách nói: "Ngươi có cần người bảo vệ không? Chỉ cần trả thù lao là được."

Trên mặt Hoa Mãn Lâu lộ ra nụ cười thản nhiên: "Cô nương rất thiếu tiền sao?"

Thật ra cũng không phải rất thiếu, nàng nghĩ đến mấy tấm ngân phiếu trong túi, bây giờ tiền nàng dùng đều là của Diệp Cô Hồng đưa, đám ngân phiếu kia đều chưa động đến.

Nhưng có ai ngại tiền nhiều đâu?

Khương Đường quyết đoán gật đầu: "Đúng, ta rất thiếu tiền."

Hoa Mãn Lâu lại bất đắc dĩ cười một cái: "Vậy thì cô nương cứ bảo hộ ta đi."