Chương 4: Đi học.

Bắt đầu năm học đầu tiên khi chuyển nhà vào đây. Vương đi học sáng nên phải dậy sớm từ 4h30 phút. Dậy nấu cơm, sáng sớm thật lạnh lẽo. Cú kêu nghe rợn cả người. Điện thì không có, cứ lọ mọ cái đèn dầu. Mình lại sợ ma nữa chứ. Cái cảnh một mình thức dậy đấy thật đáng sợ.

Từ nhà đến trường tầm 7km. Đường đi thì phải gọi là lối mòn nhỏ gập ghềnh, toàn cỏ. Lại nhiều sương mù nữa chứ, có khi còn mưa. Từ nhà đến trường qua 7 con suối, 6suối nhỏ và 1 suối to. Khi lũ lên thì suối nhỏ cũng thành to, không đi được. Mùa này là mùa mưa, đường đi lầy lội, đi xe đạp, đất nó dính vào dè xe. Dính kẹt bánh không đi được, đi có 7km mà đạp xe mất 2tiếng rưỡi. Sau đó bỏ xe ở nhà và đi bộ. Đi bộ cũng mất tiếng rưỡi. Nguyên cái học kỳ một là khi Vương đến lớp thì cô giáo đã đến rồi. Cho dù Vương dậy lúc 4h sáng cũng không đến kịp.

Sau Tết thì trời nắng, hết mùa mưa. Cả học kỳ hai Vương là học sinh đi học sớm nhất trường. đi đến trường còn ngủ được nửa tiếng mới có các bạn đến. Vương là người sống khép kín, ít nói chuyện với bạn bè chỉ thích âm thầm lặng lẽ làm việc. Mình đến lớp đầu tiên, mình dọn bạn ghế rồi quét lớp. Chẳng cần biết hôm đó là ca trực nhật của ai. Vương đi học trong giờ học không bao giờ nói chuyện riêng. Nói thật cho dù ra chơi Vương còn không bắt chuyện với ai chứ nói gì đến nói chuyện riêng trong lớp.

Lớp Vương có 52 bạn, Vương nhớ tên tất cả và biết hầu hết tính cách mỗi người trong lớp. Lớp Vương là lớp cá biệt của khối. Thành phần nào cũng có. Học giỏi nhất khối, học dốt nhất, quậy phá nhất, ngoan nhất(có Vương), thành phần nào cũng có.

Học lớp 6 là 12 tuổi. Cái tuổi mà bọn trẻ trâu háo thắng. Hay có thể loại cà khịa gạ gẫm solo. Vương cũng bị khiêu chiến mấy lần, nhưng Vương không tiếp. Sau đó thằng bạn cùng lớp khi tan học, nó chặn đường mình. Nó bắt mình phải đánh nhau với nó. Phải nói đôi chút về tính của mình, bởi vì mẹ đi mất nên mình trở thành kẻ trầm lặng. Đặc biệt rất ghét ai nói chuyện văng tục chửi bậy. Nghiêm trọng nhất là nếu văng tục có liên quan đến chữ "mẹ" là xác định đổ máu. Và Vương cực kỳ cục tính. Bởi vì ở nhà hầu như ngày nào bố Vương cũng đánh chửi, chả cần biết ai sai đúng, bố đập tất cả. Thế nên mình rất cục tính. Mình sống theo lối sống "ta không gây sự với ai thì cũng đừng gây sự với ta". Thằng bạn chặn mình tên Hoàng. Mình đứng yên, nó lao vào đấm, công nhận nó đi học karate xong về đấm nhanh thật. Nó đấm mình 6 phát mà mình mới đấm được 2 phát nhưng cũng kết thúc trận đấu. Mình đánh phát nào thấm phát đó. Một đấm vào giữa ngực nó, một đấm vào bên hàm. Các bạn tưởng tượng khi mình nổi điên, một cú đấm của mình đấm gãy 3 cây mía tím to bằng cổ tay chụm lại, thì khi đấm vào người sẽ kết quả thế nào. Một trận thành danh. Sau đó chả có thằng nào dám chặn mình hết.

Mình đi học, hiểu bài, nắm bắt, tiếp thu tốt nhưng mình lười học bài cũ. Thành tích học tập của mình rất trung bình. Mình có thể tự chấm điểm cho thành tích của mình trước khi cô giáo gọi lên kiểm tra bài cũ. Ngồi học chả bao giờ thèm giơ tay phát biểu. Biết cũng không giơ tay. Mình ngồi bàn thứ hai từ dưới lên, ngồi ngay cửa sổ. Mình xác cũng to cao, nên cũng chẳng được lên đầu. Mình khỏe top 2 của lớp. Làm việc chăm chỉ nhất, bị các bạn bầu chọn làm lớp phó lao động. Những ngày đi lao động lớp, trường, bọn nó ngồi chơi 10 phút, một mình Vương làm tẹo cũng xong. Đi lao động như trò trẻ con ấy. Chả có tí gì gọi là lao động hết. So với làm việc ở nhà quả thật là một trời một vực.

Lớp 6 lớp 7 mình học ở trường cấp hai Lê Đình Chinh, ở M'ĐRắk. Ở đây mình có hầu hết những bạn bè học chung hồi cấp một. Đặc biệt có một cô bạn gái tên Nhung, trước ở gần nhà đó. Cô ấy là cô bạn gái thân nhất và duy nhất mình xem là bạn khi đó.