Chương 74: PK (Chiến Đấu) Với Dị Nhân

(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng TT, tặng Đề Cử để có thể đọc được nhiều chương Mới hay hơn nhé)

-------

Chưa hết, một cơn mưa khác được Mộng Thu lấy từ vòi nước đang chảy bắn về phía trước chặn đầu tôi lại.

Hai đòn trước sau hợp kích khiến cho tôi lâm vào một tình huống hiểm nghèo, cô ta rõ ràng là muốn ép chết tôi đây mà.

Không còn con đường nào khác để tránh né, tôi hãm phanh dừng lại giữa không trung, sáu cái chân muỗi khua khoắng phát động thiên phú Băng Phong Vết Chích.

Hơi nước từ xung quanh thân muỗi cấp tốc bao bọc lấy thân thể của tôi và đông cứng lại thành một quả trứng gà bằng băng.

“Ầm… ầm… ầm… ầm…”.

Tiếng âm thanh va chạm của đám giọt nước và vỏ trứng diễn ra dồn dập như trống trận.

Thân thể phân thân Băng Muỗi ở bên trong quả trứng bị va chạm nghiêm trọng. Từng cơn đau đớn lan tràn khắp toàn thân.

Máu Muỗi từ trong cơ thể rỉ ra ngoài theo các khớp nối thân thể. Tôi thật sự khổ không thể tả.

Tôi tức giận quá, vì vậy khi mà tiếng va chạm vừa qua đi, vỏ băng trứng cũng bị vỡ ra tan nát, tôi điều khiển lấy vòi Muỗi cùng sáu cái ống kim bên trong tụ khí bắn ra một loạt các viện đạn bằng băng về phía đầu của Mộng Thu.

Đây là thiên phú thứ hai Đạn Cao Áp Bằng Băng lần đầu được thi triển.

Tuy viên đạn chỉ to bằng một cái tăm xỉa răng nhưng vì chúng nó cứng nhọn lại bay với tốc độ 100 m/s nên nếu bị bắn trúng chắc chắn cũng sẽ rất đau.

Tôi nghĩ việc tôi ra tay bất ngờ và ẩn nấp như vậy sẽ khiến cho Mộng Thu phải bối rối né tránh và từ đó sẽ có cơ hội để tôi tẩu thoát.

Thế nhưng, tôi đã nhầm. Hay nói cách khác tôi quá coi thường Mộng Thu.

Chỉ thấy hai mắt của cô sắc lẹm, tay trái vung lên và một tấm gương bằng băng xuất hiện trước mặt ngăn cản chùm đạn đang bắn tới.

“Cạch… cạch… cạch…”

Tay phải của Mộng Thu xòe ra tiếp giống hình hoa vạn thọ sau đó bóp lại. Lập tức hơi nước từ vụ va chạm vừa nãy chưa kịp rơi xuống đã lấy phân thân Băng Muỗi làm trung tâm mà tụ lại thành một quả cầu đá to bằng nắm tay.

“Thôi xong!”

Tôi đã bị cô ta phong ấn mất rồi.

“grap…grap…grap…

tạch…tạch… tạch…”

Trận đấu chính diện đầu tiên của tôi với con người đã kết thúc với kết quả thật bi thảm.

Tôi thua! Thua một cách triệt để.

“Hừ hừ… con Muỗi thành tinh kia. Bà cô này đã chú ý đến ngươi từ hồi sáng đến bây giờ. Nếu không phải bà tránh gây lên sự chú ý của người khác thì lúc ngươi chích máu bà đã cho ngươi một tát chết toi.

Thế mà ngươi lại không biết đủ, lại cứ rình mò bám theo bà hết từ phòng Giao Dịch lên tận phòng Tổng giám đốc, rồi đến cả phòng ăn nữa.

Ngay cả khi bà cô đây muốn đi vệ sinh ngươi cũng dám bay theo, thật không biết gan ngươi to bằng gì mà liều mạng như thế.

Lần này rơi vào tay bà thì ngươi chỉ có nước bị hành cho đến chết. Ha Ha Ha”. Mộng Thu hướng về Băng Muỗi rồi nói thầm một câu trong đầu như thế

Mộng Thu đưa tay ra, hòn băng đá phong ấn tôi rơi vào tay cô ấy. Nhìn từ bên ngoài vào trong thì cơ thể Băng Muỗi đã bị hóa thành tiêu bản kiểu như cục hổ phách.

“Hazz…” Tôi rên rỉ đau thương

Đối thủ của tôi chẳng phải con người bình thường mà là một dị nhân mang dị năng Băng tuyết. Tôi thua cũng phải chịu thôi.

Nên nói tôi hên hay tôi xui quá đây?

Cũng may bị hại cũng chỉ là bộ phân thân nên tính mạng của bản thể không đáng lo. Cùng lắm thì khi bị hủy diệt sẽ tái sinh lại trong không gian thứ nguyên.

Sợ nhất là cô ta không hủy diệt mà đem phân thân Băng Muỗi của tôi đi phong ấn thành tiêu bản bộ sưu tập. Lúc ấy tôi cũng chỉ biết bất lực mà nhìn.

Còn nếu là bản thế thì tôi đã thua ngay từ hiệp đấu đầu tiên. Cơ thể của bản thể có tốc độ chậm và yếu ớt hơn phân thân quá nhiều.

“Thế này thì phiền toái lớn rồi. Suốt buổi chiều nay Băng Muỗi mới thu thập đâu đó được hơn 500 mảnh thiên phú “gãy chi trọng sinh”.

Tính cả hàng tồn đọng nữa thì mới có khoảng 800 Mảnh còn thiếu tới 9200 Mảnh nữa mới đủ. Mà bản thể lại đang bị tàn phế nữa Mới khổ chứ.

Trưa nay năm bộ phân thân cũng đã kiếm được hơn 200 giọt máu của nhân viên ngân hàng khi họ đang ngủ trưa, cũng gần đủ để thăng cấp rồi.

Nhu cầu cấp bách là chữa trị cho bản thể được hoàn mỹ như lúc ban đầu. Sau đó mới tiến hành tiến hóa.

Bây giờ bộ phân thân Băng Muỗi quan trọng nhất lại bị phong ấn. Khó khăn lại chồng chất khó khăn. Hazz”

Quá tuyệt vọng, tôi phát ra tiếng sóng âm xin tha mạng hướng về phía Mộng Thu.

Tôi biết cô ấy cũng chả hiểu gì đâu nhưng bản năng sinh tồn bị uy hiếp quá mạnh làm cho tôi không nhịn được muốn thử một lần.

“Tha… tha… tha… mạng…”

“Tha mạng mày à Muỗi. Lúc chích tao sao mày hùng hổ như thế. Giờ lại xin tao tha mạng? Có phải thấy tao quá dễ tính hay không hả?” Mộng Thu theo bản năng thầm thì trong đầu câu nói như thế

Sau đó… cả tôi và Mộng Thu đều ngơ ngẩn…

Bởi vì… hình như tôi nghe hiểu đối phương nói và đối phương cũng có thể giao tiếp với được với tôi thì phải.

“Thành tinh rồi… đây là một con Muỗi thành tinh… nó nghe hiểu mình nói và mình cũng nghe hiểu nó nói… trời ạ…” Mộng Thu trợn mắt há mồm kinh ngạc.

Tôi cũng như bị sốc nặng nhưng lại nhiều hơn là sự mừng rỡ. Nếu có thể nói chuyện với cô ta thì tốt rồi.

Ít nhất tôi còn có cơ hội chạy thoát hoặc bị hủy diệt. Dù là cách nào thì cũng hơn là bị phong ấn vĩnh viễn.

Để xác nhận điều đó, tôi thử phát tín hiệu lần nữa

“Tha… Mạng… xin… tha… Mạng…”

Quả nhiên, Mộng Thu cũng đã nghe hiểu tín hiệu não của tôi đã phát ra, cô ấy vui vẻ ra mặt…

“Ha ha ha. Đúng rồi. Ta và nó có thể giao tiếp được với nhau… thật là đặc biệt quá đi…”

“Muỗi… Mày nghe hiểu tao nói chứ? Đúng không?” Mộng Thu phát tín hiệu hỏi lại

“Vâng… xin… tha… Mạng… lạnh… quá…” Tôi giả bộ thều thào. Một ý nghĩa lóe sáng trong đầu của tôi

“ồ… được… Tao tha cho mày nhưng mày không được chạy trốn, không được tấn công tao, được chứ?” Mộng Thu nói

“Vâng… vâng…” Tôi đáp lại

Mộng Thu lập tức đưa tay lên phát động siêu năng lực giải tán băng đá. Cục băng đá trong không trung dần dần hóa khí bay đi mất… cuối cùng còn sót thân thể Băng Muỗi tàn tạ của tôi rơi xuống.

Mộng Thu nhanh tay chụp lấy hai cặp cánh sau lưng của tôi rồi nhấc bổng lên, cô ấy đưa tôi đến sát mặt để quan sát. Tôi đành đứng yên để mặc Mộng Thu muốn làm gì thì làm.

Đánh thì đánh không nổi mà chạy thì chạy không xong. Thôi thì cứ kệ để xem cô ta muốn làm gì mình.

“Ồ… mày thật đặc biệt nha muỗi… kích cỡ của cơ thể không những to con hơn Muỗi nhà bình thường cả chục lần mà lại có hai màu Lam – Đỏ xen kẽ.

Giống loài mới của họ nhà Muỗi à? Không biết khoa học đã phát hiện chủng tộc này chưa nhỉ? Tối về chắc mình phải lên google search xem mới được.

Á. Hình như mày có con Mắt thứ ba ở trán kìa? Có vẻ như giống mắt người đấy. Mở ra cho tao xem đi nào?

Năng lực có giống như con mắt thứ ba của Dương Tiễn không vậy? Hay mày là Muỗi biến dị?

Sao mày không nói nữa? Bộ mày còn bị đau phải không? Hay là mày bị lạnh vậy Muỗi?

Bị đóng băng có tý như vậy mà mày đã bị chết ư?”

Tôi nhắm mắt nằm im không thèm trả lời. Hỏi nhiều như thế bố ai mà trả lời cho kịp. Vậy thì dứt khoát không thèm trả lời nữa. Hừ hừ.