(hãy ủng hộ tinh thần của tác giả khi đọc bằng cách like, bình luận, tặng hoa, tặng gạch để có thể đọc được nhiều chương mới hay hơn nhé.)
-------
Bên kia Mộng Thu vừa mới cúp máy, trong lòng thầm chửi mấy câu bất mãn thì điện thoại trên tay lại đổ chuông và người gọi không ai khác lại là Trương Bá Hưng.
Cô nhíu mày hít một hơi thật sâu và thở dài: “Hắn tính khủng bố điện thoại mình hay sao ta? Tổng Giám Đốc gì mà kỳ vậy chứ? Mình có nên nghe máy hay không đây?
Nếu không nghe hóa ra mình đang nói là mình đang bất mãn với hắn hay sao? Dù sao sau này vẫn còn phải cùng hắn làm việc. Thôi cứ nghe đi vậy…”
“Dạ. Tôi nghe đây anh Hưng. Anh có việc gì muốn dặn dò tôi à?”
“Ơ hay cái cô này. Tôi chưa kịp nói thì cô đã cúp máy là làm sao? Cô dám đối xử với sếp của mình như thế hả?”
Dù đang trong cơn bực mình nhưng Mộng Thu vẫn cố nén giận:
“Dạ. Là lỗi của tôi. Tôi tưởng anh nói xong rồi. Thế anh muốn nói điều gì ạ?”
“Hừ. Cô lưu số điện thoại này của tôi vào máy đi. Nhớ lưu tên Trương Tổng vào cho tôi để lần sau có việc tôi còn gọi đến mà biết là ai nửa.
Trợ lý gì mà số điện thoại của sếp mình cũng không lưu?”. Trương Bá Hưng giọng nói một cách bá đạo và ra lệnh.
“À. Dạ vâng. Đương nhiên rồi. Tôi sẽ lưu lại số điện thoại của sếp Tổng ngay. Có điều mấy ngày tới là ngày nghỉ của tôi, sếp chắc không giao việc cho tôi đấy chứ?
Tôi nói trước là tôi sẽ từ chối bất cứ nhiệm vụ nào trong thời gian này. Thú thật, tôi rất bận. Chắc sếp cũng biết là chuyện gì rồi chứ ạ?”
“Tất nhiên là không rồi. Tôi dù gì cũng đường đường là một tổng giám đốc đâu có thể nói hai lời. Có điều cô tranh thủ đi xem nhà và chuyển đồ đi nhé. Sẽ có người liên hệ với cô về việc này”.
“Thưa anh, chuyện này cứ để thư thư mấy bữa được không ạ. Bà ngoại tôi đang bệnh rất nặng nên tôi cũng chẳng có tâm trạng nào để đi xem nhà hay chuyển chỗ cả”.
Trương Bá Hưng nghe vậy thì nghĩ nghĩ một lát, thấy cũng hợp lý, vì vậy đáp lại rằng:
“Ừ. Nếu như cô chưa vội thì tạm thời cũng không gấp. Thế tình trạng sức khỏe của bà cô thế nào rồi?
Tôi sẽ cho người liên hệ với bệnh viện tốt nhất ở Singapore và cục lãnh sự quán để lo thủ tục cho bà cô và cô.
Nhưng sớm lắm cũng phải mất một tuần đến mười ngày thì mới xong. Cô gắng chờ nhé!”
Mộng Thu im lặng. Cô thật sự không muốn nhờ cậy đến Trương Bá Hưng vì xưa nay nợ tiền dễ trả, nợ ân tình khó báo đáp.
Thế nhưng tình hình của bà ngoại cô không hề lạc quan và cô cũng chỉ còn có mỗi một người thân là bà. Vì vậy, bằng bất cứ giá nào cô cũng phải tận dụng mọi cơ hội để cứu bà dù có là mong manh.
Trương Bá Hưng nói sắp xếp trong vòng một tuần hoặc mười ngày là đã rất nhanh rồi. Cái này là đã sử dụng tiền và quyền để can thiệp. Chứ nếu bình thường muốn làm thủ tục để đi nước ngoài cũng phải mất cả tháng chứ không ít hơn.
“Vâng. Vậy thì phiền đến anh Hưng vậy. Tôi xin chân thành cảm ơn sự quan tâm của anh đến bà ngoại của tôi. Lúc nào bà tôi khỏe, tôi sẽ đưa bà đến cảm tạ anh nhé”.
Trương Bá Hưng vội xua tay từ chối:
“Cô không cần phải như thế đâu. Đây là điều tôi phải thực hiện theo như thỏa thuận giữa cô và tôi nên cũng không cần lấn cấn trong lòng mà làm gì. Nếu cô muốn cảm ơn thì hãy làm tốt tất cả những nhiệm vụ của mình là được”.
“Vâng, tôi sẽ cố gắng hoàn thành những gì mình được giao. Cũng mong anh Hưng chỉ điểm thêm cho tôi nhé”.
“Ha ha. Không khó. Không khó. Thôi cứ như vậy nhé. Tôi cúp máy thật đây và không làm phiền cô nữa”.
“À, vâng. Anh cúp máy đi ạ. Chào anh!” Mộng Thu nói xong, chờ Trương Bá Hưng cúp máy trước rồi mới tắt máy của mình.
Trương Bá Hưng sau khi cúp máy thì tâm trạng có vẻ như đã khá hơn đôi chút. Miệng hắn hơi nhếch cong lên tỏ vẻ hài lòng. Trương Bình Xuyên dè dặt xin chỉ đạo tiếp.
“Thưa thiếu gia, bây giờ mình đi bệnh viện tiếp hay về nhà ạ?”
“Hừ. Đương nhiên là về nhà rồi. Đến bệnh viện giờ này để làm gì nữa?”
“Dạ. Vâng. Vâng. Vậy để tôi cho xe quay lại.”
“Chú Trương. Mộng Thu có lẽ do bận việc nên không có online. Vì vậy mà đến giờ này cô ấy cũng chưa biết sự việc hồi sáng đã ồn ào ở trên mạng xã hội.
Như thế cũng tốt. Đỡ bị làm phiền. Nhưng sớm hay muộn thì cô ấy cũng biết thôi. Chỉ hy vọng…”
Bên này, Mộng Thu sau khi tắt máy thì ngồi thẫn thờ bên giường suy nghĩ. Chuyện của bà khiến cô cực kỳ lo lắng. Nhìn sang phía bà ngoại đang ngủ, cô chợt cảm thấy áp lực như gia tăng lên nhiều lần.
Mộng Thu thở dài một tiếng nghĩ:
“Thôi. Tới đâu thì hay tới đó vậy. Có tính toán lắm cũng chỉ thêm lo lắng mà thôi. Bà ngoại vốn phúc đức như thế thì trời độ vượt qua được cơn tai họa này. Nếu như có phép màu thì…hay biết mấy…”
“Chị… chị đang lo lắng à?” Băng Muỗi hỏi
“Ừ. Tao lo lắng cho sức khỏe của bà tao. Bác sĩ nói cần phải trả về nhà chứ sức khỏe bà yếu lắm, có hóa trị, xạ trị thì sức cũng không đủ để theo, có khi lại mất mạng nhanh hơn”.
“Chị nói người đang nằm bên giường kia à? Người đó rất quan trọng với chị sao?” Băng Muỗi giả bộ ngây thơ hỏi.
“Ừ. Đó là bà ngoại tao, một người chí thân. Người ấy đang bị bệnh sắp không qua khỏi, tao muốn người ấy khỏe mạnh lại cơ”.
“Chí thân là thế nào hả chị?”
“Chí thân là mối quan hệ ruột thịt máu mủ đó. À, mà tao quên mày đâu biết cha mẹ mình là ai đâu mà biêt. Tóm lại người đó rất quan trọng”.
“Vậy à. Em có một cách có thể giúp người đó khỏe hơn, chị có muốn thử hay không?” Băng Muỗi dè dặt hỏi.
Mộng Thu hiếu kỳ:
“Cách gì? Mày thì có cách gì hả Băng Muỗi. Bệnh này y học cũng đã bó tay rồi, ung thư chứ đâu phải chuyện đùa. Bây giờ nó đã di căn đi khắp cơ thể rồi!”
“Chị có biết tại sao cây trầu bà lại có tác dụng giúp em tiến hóa hay không?” Băng Muỗi không trả lời mà hỏi sang vấn đề khác.
Mộng Thu sửng sốt. Câu hỏi này nàng cũng muốn hỏi từ lâu nhưng chưa kịp hỏi Băng Muỗi.
“Vì sao thế? Băng Muỗi?”
“Chị cũng biết đó, đối với loài muỗi thì ngoài máu của động vật thì nhựa cây và mật hoa cũng có tác dụng rất lớn cho quá trình phát triển.
Cây trầu bà sở dĩ có thể có tác dụng tiến hóa là bởi nó tiết ra một chất gọi là sinh mệnh lực.”
“Sinh mệnh lực ư? Nó là cái gì vậy?”. Mộng Thu hiếu kỳ truy vấn
“Sinh mệnh lực tức là khả năng chữa lành các vết thương do bệnh hoặc chảy máu. Giống loài nhà chúng em thông qua cơ thể chiết xuất các chất đó từ cây cũng tương tự như loài ong tạo ra mật ấy?”
Mắt Mộng Thu sáng lên:
“À, nghĩa là cái chất đó các tác dụng chữa bệnh hả?”
“Dạ đúng. Nó có tác dụng chữa bệnh và phục hồi tổn thương. Ngoài ra nó còn có tác dụng chống lão hóa tức là trẻ hóa cơ thể.”
“Hả. Trẻ hóa cơ thể tức là phản lão hoàn đồng, thanh xuân vĩnh trú hử?” Mộng Thu kinh ngạc thốt lên.
“Vâng, tương tự như vậy nhưng nó chẳng có gì quan trọng với chủng muỗi cả. Sinh mệnh lực mới có tác dụng lớn hơn cho sự sinh tồn”.
“Không. Nó không có tác dụng với ngươi nhưng nó có tác dụng với loài người Băng Muỗi à. Thật là quá tốt rồi.” Mắt Mộng Thu lóe lên ánh sáng như sao.
“Vậy là bà ngoại tao được cứu rồi. Ha ha. Tao yêu mày quá Băng muỗi ơi!...
------
Do vấn đề độc quyền khi lên VIP nên những chương VIP sẽ được cập nhật tại một nền tảng khác. Các độc giả yêu thích cuốn sách và muốn theo dõi tiếp hành trình của Muỗi thì tra tên trên mạng nhé. Xin Cảm ơn!