Chương 3: Sói hoang

Bên một con sông, nước chảy trong veo đến mức có thể nhìn thấy từng mảng phong rêu bám trên từng phiến đá dưới kia…bỗng từ trên thượng nguồn trôi dần xuống hạ du từng dòng nước hơi đỏ nhàn nhạt…như là máu tươi pha loãng…đâu đó còn có xác người trôi dạt…

Từ bên dưới lòng sông, một bóng đen dần dần nổi lên, sau đó nhẹ nhàng trồi lên mặt nước để lộ thân hình cường tráng của một thiếu niên mới lớn…

Ánh sáng trưa hè nhẹ nhàng chạm lên gương mặt góc cạnh, dáng người săn chắc của thiếu niên ấy…Mái tóc bạc dài áp sát gương mặt được hắn nhẹ nhàng nâng tay vuốt ra sau đầu, để lộ khuôn mặt tuấn mỹ nhưng tràn đầy yêu dị…Hắn là Minh Vũ.

Hắn đạt được tân sinh trên Họa Minh đại lục…dù chỉ là phàm nhân nhưng cũng từng là đế vương…

Mùi máu tươi nhàn nhạt trên cơ thể…khí chất thượng vị giả hòa quyện vào nhau…Sát phạt chi ý trên cơ thể hắn được diễn bày một cách đầy tinh tế…

Y đến bên cạnh dòng sông, nhanh chóng tắm rửa, lau chùi vết máu sau khi hạ sát một nữ tu sĩ, sau đó hong khô y phục, rồi tiếp tục lên đường…

Khi hoàng hôn đã ngang với tầm mắt…Minh Vũ ngẩn đầu nhìn lấy một màu đỏ sẫm bao phủ toàn bộ cánh rừng…Một màu tang thương kì lạ…

“Lại một ngày trôi qua…”

Trên dọc con đường lần này, y đã thấy không biết bao nhiêu xác chết phàm nhân, có người chết vì dã thú, có người chết vì đói rét…nhưng cũng có người chết trong tay đồng bạn.

“Cuộc sống là thế…tự nhiên tuy đầy rẫy hiểm độc…nhưng độc nhất vẫn là nhân tâm.

Bởi vì ngươi sẽ không biết…người mà ngươi tin tưởng…sẽ đâm ngươi một đao khi nào.”

Nhìn từng tử thi như thế nhưng Minh Vũ chưa từng động lấy một tia thương hại…Bởi vì…

Hắn là loại người ấy…sẽ không vì ai đó mà đau lấy tâm can…có lẽ cả đời cũng chỉ vì một người…

Lần lượt bước qua từng cái xác chết…

Dần dần, xác người trên con đường y đi ngày càng đông hơn thì trong đầu của y không khỏi hiện lên một nghi hoặc “Bọn họ chạy về hướng này làm gì?”

“Phải chăng ở đó có nơi lánh nạn? là một tòa thành chăng?” Dòng suy nghĩ này đọng lại trong đầu y.

Đã nghĩ liền làm…y liền tiện tay cởi bỏ y phục trên người, tìm lấy một bộ y phục rách nát trên người xác chết…mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi cũng không khiến y cau mày…ngược lại nó như nhắc nhở y rằng…đây có lẽ sẽ là tương lai của y…nếu như y không trở nên mạnh hơn…

Khí chất sát phạt của thượng vị giả nay cũng trở thành đứa trẻ ăn xin đầu đường…duy chỉ có ánh mắt là vẫn như xưa…vẫn âm u tĩnh mịch…

Khi ánh trăng đã bao phủ trên trời thì hắn mới chậm rãi dừng lại, leo lên trên cây…Lấy từ trong ngực ra vài quả dại tiện tay hái trên đường đi…cùng một ít nước đựng trong một chiếc bình cũ…

Chiếc bình cũ này hắn lấy từ trên xác của một phàm nhân khác…Nó đã trầy xước rất nhiều rồi nhưng may mắn là chưa vỡ ra…có lẽ không bao lâu nữa cũng sẽ hỏng thôi…

Thật ra là trong nhẫn trữ vật của nữ tử sáng nay cũng có một ít thức ăn, đan dược và đồ uống…nhưng vì cẩn thận không để ai có thể truy tung bản thân, thì Minh Vũ chỉ đành vứt hết toàn bộ xuống lòng sông, mặc cho dòng nước trôi đi…Dù sao để bắt giết một phàm nhân…thì không thiếu cách thức…

Lựa chọn này của Minh Vũ có thể nói là cẩn thận vô cùng…nhưng cẩn thận là thói quen của hắn, chỉ có cẩn thận thì mới có thể sinh tồn trong thế giới này…Nhưng đây là lựa chọn đúng đắn…

Bởi vì chỉ sau khi Minh Vũ giết chết nàng ta…thì tông môn của nàng…đã tiến hành truy dấu hung thủ…

Hai canh giờ sau khi Minh Vũ giết chết nữ tu sĩ xinh đẹp thì…nam tử áo đen kia đã quay trở lại nơi đây, lơ lửng trên bầu trời nhìn những dấu máu nhàn nhạt còn đọng lại trên cây…

Mái tóc đen dài xõa sau bóng lưng, đôi mắt hững hờ xem thường chúng sinh…

Hắn ta không hề nổi lấy một tia thương tiếc…ngược lại còn liếm môi, nở một nụ cười an nhàn như người tử vong không phải sư muội của hắn…

“Mùi máu cũng thật thơm nha” Y lẩm bẩm sau đó dần dần hạ xuống cành cây “Hửm?”

“Bước ra đây!” bỗng nhiên hắn ta quát lên một tiếng từ từ quay người nhìn về sau, nâng lên cánh tay cường tráng, từ trong hư không lấy ra một thanh đại đao…

Minh Vũ phía trên cành cây, chậm rãi tu hành vận chuyển công pháp…Từ từ y phun ra một ngụm trọc khí…mở đôi mắt ra…chộp tay về phía quả dại cuối cùng, nhẹ nhàng mở miệng nhai lấy.

“Trăm năm cô độc, trăm năm dằn vặt còn trải qua được…tí vị đắng này có là gì đâu” quả dại hồng nhạt, có vị đắng chắt…nhưng không làm hắn ta khó chịu…ngược lại còn như nhắc nhở hắn về hiện thực tàn khốc…hiện thực về Họa Minh đại lục.

“Họa Minh đại lục… cũng thật là thú vị…” Y vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ về nơi đây…

Họa Minh đại lục chia làm ngũ vực, phân biệt là Đông Hàn, Tây Hoang, Nam Viện,Bắc Lâm, Trung Thổ…Mỗi vực có lấy một đặc điểm tài nguyên riêng biệt…Nơi đây tu vi chia từ nhất phẩm tới cửu phẩm, mỗi phẩm chia lấy tứ giai…Tứ giai phân biệt từ sơ kỳ tới đỉnh phong…

Nữ tử hôm qua hắn giết, có lẽ cũng chỉ nhất phẩm thôi…còn ở kỳ nào thì y cũng đành chịu…Bởi vì nhất phẩm tu sĩ thì không khác phàm nhân là bao…chỉ là cường tráng hơn mà thôi…

Một phàm nhân dù cường tráng đến cỡ nào thì cũng không thể "đao thương bất nhập"...nói chi là đến nhất kiếm cắt đầu...

Nhìn lên bầu trời đã tờ mờ sáng…Minh Vũ nhanh chóng leo xuống đại thụ, tiếp tục hành trình tiến về nơi “lánh nạn” gần nhất…

Chỉ là từ sáng hôm nay, Minh Vũ dần thấy được người sống…dân tị nạn khắp nơi…

Kẻ nào cũng đầu tấp mặt tối, nhanh chóng chạy đi, quần áo dơ bẩn, rách nát…gương mặt lem luốt

“Hoa nhi cố lên, chúng ta sắp được cứu rồi”

“Tiểu Phạm, con phải cố lên, chỉ một chút nữa thôi”

“Đi, đi đi, ta mệt lắm rồi a…các ngươi mau bỏ ta lại mà đi đi”

Từng đoàn người, các thành viên tự cổ vũ lẫn nhau mà tiến lên…các lão nhân còn xót lại lúc này cũng đã ít đi rất nhiều…đa phần là thiếu niên và phụ nhân…một ít trung niên…

Cũng có lẽ là chạy chậm nên đã bị bỏ lại phía sau…làm mồi cho dã thú…

Nhưng có một đặc điểm…là từng đoàn người tách nhau mà đi…họ không hề tiếp xúc với nhau…từ đó độc hành giả như Minh Vũ lại không thiếu…thế nên y đi lại trong khu rừng cũng không được ai chú ý…

Thiếu niên khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh, dáng người săn chắc ẩn giấu sau lớp áo rách nát…khí chất “tang thương” không hợp với lứa tuổi…đặc biệt là đôi mắt trầm tĩnh không khỏi khiến thiếu nữ bằng lứa phải xuân tâm nhộn nhạo…

Minh Vũ vừa đi vừa lắng tâm theo dõi cuộc hội thoại của bọn họ…thì hắn nhận ra không chỉ tòa thành đêm trước hắn thấy xảy ra thú triều mà là khắp nơi giáp ranh với rừng xanh thì đều xảy ra…có thể nói đây là một lần bạo loạn lớn…

“Tại sao lại dẫn phát thú triều lớn đến như vậy nhỉ?” Minh Vũ không khỏi miên man suy nghĩ thì lập tức y nghe được về tòa thành phương xa…

Về phương hướng đang đi, nghe bảo cách đây mười dặm đường có một tòa thành lớn…nơi đó có “tiên nhân” cường đại bảo vệ… đương nhiên “tiên nhân” trong mắt bọn họ chỉ là những tu sĩ cao phẩm mà thôi…Tòa thành đó được gọi là…Thiên An Thành.

“Thiên An thành?” Minh Vũ lẩm bẩm như có suy nghĩ tới điều gì đó…

Bỗng nhiên trước mặt đoàn người hiện lên một đàn sói hoang…khoảng chừng mười con…

Những đoàn người lẻ tẻ vừa thấy đàn sói là vội vàng chạy trốn khắp nơi điều này ngược lại biến họ trở thành mục tiêu săn đuổi cho bọn chúng…

Chỉ riêng Minh Vũ và một đoàn người sót lại là chưa chạy trốn…Đoàn người ấy có hai lão nhân, một vài đứa trẻ và một cặp trung niên…xem chừng là vợ chồng…

Trong lúc đám người di dân khủng hoảng lao đầu chạy trốn, đoàn người chưa chạy thì hoảng sợ còn Minh Vũ lại nở một nụ cười vui mừng như đúng ý, lẩm bẩm “Xem ra, trời cũng giúp ta”.

===============

Hãy bình luận để mình có thêm ý kiến đưa #NKNS trở thành một tiểu thuyết tốt hơn.

19/2: tạm thời có việc nên xin thiếu chương 2 tuần...Khi nào trở lại sẽ bù sau. Xin cảm ơn