Chương 3: Chương 3

Buổi trưa, đại ca Lương Sùng Nghị và cố vấn Hậu Thượng Duy đều không ở đây, Chung Vũ Thần đánh thức Trịnh Lập Minh đang gục xuống bàn ngủ, "Tiểu Minh, chúng ta đi lên tần thượng ăn cơm đi!"

"Được!" Trịnh Lập Minh mang theo vẻ mặt thất tình, bộ dạng mất hồn.

Dũng Tử thấy thế không khỏi ngạc nhiên nói: "Ồ! Lúc nào thì hai người thân nhau như vậy?"

"Chúng tôi là anh em tốt!" Chung Vũ Thần trả lời nói.

"Chúng tôi là chị em tốt!" Gần như cùng lúc, Trịnh Lập Minh cũng nói như vậy.

Hai người bèn nhìn nhau cười, mang theo cơm hộp đi lên trên tầng.

A Lượng thì ở sau lưng huýt sáo, "Xem ra em trai và em gái muốn trở thành một đôi!"

Trên sân thượng, gió lớn, thích hợp để khóc.

Chung Vũ Thần ngồi trên thềm bê tông, mở tôm chiên ra lại không hề có khẩu vị, "Tiểu Minh, cậu cũng phải ăn đi?"

"Không cần, cái gì tôi cũng không muốn ăn." Cả người Trịnh Lập Minh mệt mỏi giống như bột mì lên men, nằm dài trên mặt đất.

Chung Vũ Thần gắp tôm chiên lên, híp mắt nhìn dưới ánh mặt trời, thấy thế nào cũng giống củ cà rốt, làm cho người ta bắt đầu cảm thấy bị mê hoặc.

"Ngày hôm qua đại ca đến nhà tôi, khiến bạn bè tôi hiểu lầm anh ấy là bạn trai mình, đại ca không có phủ nhận, là vì muốn cho tôi mặt mũi, tôi rất cám ơn anh ấy, không nhịn được khóc lên, anh ấy để cho tôi dựa vào bờ vai của mình, nhưng tiếng điện thoại anh ấy lại cắt ngang.

"Cô nói những lời này là muốn tôi hâm mộ đến chết sao?" Giọng nói của Trịnh Lâp Minh càng lúc càng giống bột mì, không có sức sống.

"Hâm mộ? Nên sao! Cậu biết có người đối tốt với mình, cũng rất thương mình, thế như, anh ấy chỉ coi cậu là một đứa bé, thật sự khiến người ta hâm mộ sao!"

Chung Vũ Thần nhìn tôm chiên giống củ cà rốt cười khúc khích.

Trịnh Lập Minh ngửa mặt lên trời cười to lên vài tiếng, nhưng lại không giống tiếng cười chút nào.

"Dù sao cũng tốt hơn tôi rồi! Người kia nhìn tôi giống như người tàng hình, đối với con chó, con mèo cũng nhân từ một chút, mỗi lần làm việc đều giải quyết việc chung, nhưng đến thời gian ăn cơm, anh ấy cũng sẽ trốn đi tới chân trời góc biển, luôn không để tôi phát hiện ra mình."

"Duy ca không giống loại người như vậy!" Chung Vũ Thần thật sự không hiểu!

"Tôi biết, anh ấy đều rất lịch sự lễ độ với tất cả mọi người, chỉ đối với tôi mới lạnh nhạt, xa cách, có lẽ anh ấy đã cảm giác được tình cảm của tôi, cho nên mới cố gắng lẩn tránh tôi, đề phòng tôi, giống như sợ tôi đột nhiên xuống tay với mình, có lúc tôi thật sự muốn anh ấy nói một tiếng, nếu như mà tôi biến mất có thể khiến anh ấy vui vẻ hơn, vậy tôi sẽ bằng lòng làm thế vì anh ấy."

"Tiểu Minh. . . . . ." Chung Vũ Thần không biết an ủi cậu thế nào.

"Cô thích đại ca, chung quy vẫn còn một chút hi vọng, bởi vì cô là nữ, mặc dù có chút không giống." Cậu nửa đùa nói, "Mặc dù tôi có một chút giống nữ, thích Duy ca, thì ngay cả một chút hi vọng cũng không có."

"A! Đột nhiên tôi có một linh cảm, hội đồng minh thầm mến của chúng ta sẽ phải biến thành chiến tuyến thất tình. . ."

"Tôi rất muốn mắng cô là miệng quạ đen, chẳng qua, lại cảm thấy cô nói rất đúng!"

"Haizz!" Hai người cùng nhau thở dài, đây chính là dấu hiệu của chiến tuyến thất tình, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu họ đều bộc lộ.

*

Ngày mười hai tháng tư, bầu trời xanh mây trắng.

Thế giới này còn có nhiều khó khăn như vậy, tai nạn, ô nhiễm môi trường, hoạt động khủng bố, tại sao vẫn để cho tôi khổ sở?

Chỉ là bóng lưng làm việc của một người đàn ông, giọng nói, động tác hút thuốc, tại sao lại khiến cho tôi muốn khóc như vậy?

*

Thời gian lặng lẽ bước vào tháng năm, người đi đường cũng đã thay đổi quần áo mùa hè, cổ thấp, hở hang.

Chung Vũ Thần mặc quần cộc tới đầu gối đi làm, mọi người đều nói chân của cô đẹp.

"Có thật không?" Chung Vũ Thần vui mừng.

"Thật sự rất đẹp, giống như một cây gậy trúc." A Lượng lấy ánh mắt ngắm nghía nói.

"Đúng vậy! Vửa thẳng lại vửa dài, giống như cái thước trên bàn mạt chược!" Dũng Tử cũng phát huy sức tưởng tượng.

Sắc mặt Chung Vũ Thần trầm xuống,"Hôm nay mọi người cũng không cần nói chuyện với tôi."

"Nói thì thế nào?" Dũng Tử và A Lượng không kìm nổi lòng hiếu kỳ hỏi.

"Như vậy!" Chung Vũ Thần cho hai người vài đá.

Không để ý tiếng kêu sau lưng, Chung Vũ Thần đi tới phòng làm việc của lãnh đạo, gõ cửa, lẳng lặng chờ tiếng nói.

"Vào đi.

Đi vào trong cánh cửa, Chung Vũ Thần giống như con thỏ vui sướng nhảy vào tầm mắt Lương Sùng Nghị, "Đại ca, anh xem đây là cái gì?" Cô lấy từ sau lưng ra một tấm thiệp mời màu đỏ.

Anh nhận lấy, "Giới Văn và Giới Vũ muốn kết hôn?"

"Đều không phải."

"Chẳng lẽ là em?" Anh mang theo nụ cười cưng chìu, xoa xoa đầu cô.

Vừa mở ra, thì ra là thiệp mời dự lễ tốt nghiệp của Chung Vũ Thần, vào ngày mười sáu tháng sáu, địa điểm ở trường Quốc Quân, cái này cũng chưa tính là quan trọng nhất, Chung Vũ Thần được thị trưởng khen thưởng và trao giải thưởng!

"Em. . . . . ." Anh không thốt nên lời.

Chung Vũ Thần chăm chú nhìn phản ứng của anh, đang mong đợi một câu khen ngợi hoặc khích lệ.

"Em làm rất tốt, thông minh!" Anh kéo đầu cô dựa vào vai mình, dùng sức vỗ vỗ lưng của cô.

Như vậy nói lên là cách thức biểu đạt của anh em, nhưng không sao, Chung Vũ Thần cho phép mình ảo tưởng, lúc này anh là tình nhân của cô.

"Nhất định anh phải tới đó! Phải thay mặt phụ huynh đến.

"Ba mẹ em không tới sao?"

"Bọn họ thấy làm ruộng quan trọng hơn, chỉ cần em sống tốt là đã an tâm."

"Giới Văn, Giới Vũ đâu?"

"Bọn họ nói anh là đại ca, cho nên muốn anh thay mặt!"

Anh khẽ mỉm cười, "Nếu như vậy, nhất định tôi sẽ tới."

"Còn nữa! Em đã nghe lời anh, mỗi ngày đều mang sách đến học, nên mới được thị trưởng khen thưởng, nên anh phải có phần thưởng cho em?" Cô lấy hết dũng khí mới nói ra được những lời này.

Anh trầm ngâm một lát, "Tôi không am hiểu việc tặng quà cho con gái, em nghĩ xem mình muốn cái gì?"

"Em. . ." Cô cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng ngay lúc đó liền trả lời, "Thật ra thì cũng không cần cái gì, đêm hôm đó cùng em ăn một bữa cơm là tốt rồi. "

"Không thành vấn đề." Anh đồng ý.

"Thật tốt quá! Đại ca tuyệt nhất!" Cô lập tức kêu lên vui mừng, lần đầu tiên trong đời, cô có một buổi hẹn hò.

*

Ngày mười lăm tháng năm, thời tiết như màu hồng.

Tưởng tượng tới buổi lễ tốt nghiệp hôm ấy, đại ca sẽ đưa tôi lên đài nhận thưởng, đại ca sẽ mang tôi đi ăn bữa tối, đại ca sẽ đưa tôi về nhà, và tôi sẽ giống như cô bé lọ lem, có người thần bí chúc phúc.

Và —— ngày đó nhất định sẽ là ngày tôi hạnh phúc nhất.

*

Giữa trưa chủ nhật, Chung Vũ Thần và Trình Lập Minh hẹn nhau ở cửa MacDonald Tây Môn, không ít cô gái nhìn họ chằm chằm, bởi vì thấy hai người đều rất đẹp trai!

"Nói không chừng hai chúng ta bị xem là kẻ đồng tính, Trịnh Lập Minh trêu đùa nói, nhưng Chung Vũ Thần ở bên đã sắp bị phiền đến chết rồi.

"Tiểu Minh, nhất định cậu phải giúp tôi việc này, trong tủ quần áo của tôi không bộ nào dễ nhìn, mà hôm lễ tốt nghiệp đó, tôi sẽ cùng ăn cơm với đại ca, nên tôi phải mặc quần áo gì mới được đây? Tóc tôi phải làm sao đây? Tôi phải mang giày cao gót sao? Nhưng tôi đã đủ cao, chỉ cần mang giày xăng-̣đan là đủ rồi? Chỉ là cô bé lọ lem lại đi giày thủy tinh! Làm thế nào đây? Xong rồi! Tôi gần như muốn bất tỉnh!" Chung Vũ Thần lôi kéo cánh tay Trịnh Lập Minh, càu nhàu không yên, giống như người mắc bệnh thần kinh.

"Cô bình tĩnh nào, cũng không phải là muốn kết hôn, bây giờ cô cứ khẩn trương như vậy, tới ngày đó, nhất định cô sẽ bị choáng."

"Hết cách rồi, không còn biện pháp nào!" Chung Vũ Thần nhìn quần áo trang sức trong cửa hàng nói "Tôi thật muốn khóc! Nhất định tôi mặc những bộ quần áo dễ thương này trông rất ngu ngốc, thế nhưng, người ta cũng muốn trông thật đáng yêu.

"Tỉnh lại một chút đi!" Trịnh Lập Minh nắm lấy hai vai cô, nghiêm túc nói: "Thật vất vả hội đồng minh thầm mến chúng ta mới có cơ hội tiến vào bước đầu tiên này, chính là ‘ hai người đi hẹn hò’, cô phải có lòng tin đối với mình, biểu hiện tốt một chút là được rồi."

"Ừ, tôi hiểu rồi." Chung Vũ Thần vừa bị cậu nói như thế, trong nháy mắt giống như tràn đầy tinh thần phấn chấn.

Nhìn các cô gái trẻ đẹp, xinh xắn, mỗi bộ đồ trong cửa hàng cũng có vẻ xinh đẹp như vậy, nhất định có biện pháp có thể để cho cô trở thành một cô gái đáng yêu trong đó!

Nhưng mà, vào cửa hàng không tới năm phút đồng hồ, khuôn mặt cô khóc mếu mà nói:

"Tôi không thể mặc được! Mặc như thế giống trẻ con, mặc như vậy thì giống như bà cô, tôi muốn về nhà, tôi muốn treo cổ, tôi muốn đi chết đây!"

"Câm miệng!" Cuối cùng Trịnh Lập Minh nổi đóa.

"Hả?" Cô không nghe lầm chứ?

"Có thể cùng người mình yêu đi hẹn hò là một chuyện hạnh phúc dường nào, cô tạm thời đang ở trong phúc mà không biết hưởng, " Trịnh Lập Minh đau lòng nói: "Cô lại không biết tôi thật hâm mộ, thật hâm mộ cô, nếu như tôi có thể đi ăn bữa cơm cùng Duy ca, thì tôi. . . . . . Thì tôi có chết cũng không sao."

"Tiểu Minh. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . ." Chung Vũ Thần không nghĩ rằng cậu lại có tâm tình như vậy.

"Thôi, tôi chỉ là nhất thời khống chế không được cảm xúc. . . ··‘"

"Cậu và Duy ca vẫn không có chút tiến triển nào sao?"

Cậu miễn cưỡng nặn ra nụ cười, "Không có lui bước chỉ đành tiến lên."

"Tôi có thể giúp câu cái gì không?"

"Tốt nhất cô nên mặc thử những bộ quần áo này đi, để tôi thấy cô dược xinh đẹp đi hẹn hò, để cho sự thầm mến của tôi còn có hi vọng, như vậy chính là giúp tôi rất lớn rồi."

Chung Vũ Thần nghe vây liền rơi nước mắt, "Tiểu Minh. . . . . . Cậu thật tốt với tôi, tôi tin tưởng cậu có tốt sẽ được báo đáp!"

"Chỉ hy vọng như thế." Trong mắt Trịnh Lập Minh lại tràn đầy sự bất đắc dĩ.

Cách đó không xa, hai người đàn ông cao lớn ngồi ở trong quán cà phê, ánh đèn lờ mờ, khách thì thưa thớt, chính là một nơi thích hợp để nói chuyện kín đáo.

"Cà phê này thật là khó uống, em gái chúng ta vẫn pha ngon hơn nhiều." Hậu Thượng Duy từ trước đến giờ đều duy trì sự hoàn mỹ, uống một hớp liền thấy năng lực pha kém.

"Bớt nói nhảm đi, chuyện tiến hành như thế nào?" Lương Sùng Nghị nói.

"Đã có manh mối. . ." Hậu Thượng Duy lấy tài liệu ra, đang muốn bắt đầu báo cáo, khóe mắt lại liếc tới hai bóng người cách đó không xa."Đó không phải là em gái sao? Sao con bé lại ở chung một chỗ với thằng nhóc kia?"

Lương Sùng Nghị nhíu mày lại, tầm mắt nhìn theo hướng đó, hầu kết chuyển động, "Có gì phải kinh ngạc khi con bé và thằng nhóc ở chung một chỗ, bọn chúng đều là người trẻ tuổi." Anh nói xong không hiểu tại sao suy nghĩ của mình lại rối loạn như thế.

"Cậu cứ yên tâm vậy sao? Đây chính là em gái của Giới Văn, Giới Vũ cũng giống như em gái của cậu mà!"

Lương Sùng Nghị trầm mặc thật lâu, mới hỏi ngược lại: "Tôi không nên yên tâm sao?"

"Cũng không biết thằng nhóc Trịnh Lập Minh kia là người như thế nào, ngộ nhỡ nó lừa gạt tình cảm của con bé thì làm nào?"

"Trịnh Lập Minh là người như thế nào? Cậu là người rõ ràng nhất mới đúng."

Lần này đổi lại là Hậu Thượng Duy trầm mặc.

"Không nói nữa, xem báo cáo."

"Sớm nên như vậy."

**

Ngày mười chín tháng năm, thời tiết đầy sương.

Tôi mua một bộ váy màu trắng, từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên ra mua quần áo nữ tính như vậy.

Tôi nghĩ tôi bị điên rồi, nhưng cảm giác mặc lên thật giống như cô dâu, tôi đoán khi đại ca mặc trang phục màu đen, vậy sẽ càng giống như chú rễ và cô dâu? Oa! Làm sao đây? Tôi vẫn không nhịn được cười trộm!

Ai! Buổi lễ tốt nghiệp sẽ như nào đây đây? Tôi có thể là người mong đợi lễ tốt nghiệp này nhất? Bởi vì, ngày đó chính là ngày vui của tôi!

*

Một ngày trước buổi lễ tốt nghiệp, vừa tám giờ sáng, đối với Chung Vũ Thần mà nói, đây là khoảng thời gian trên thiên đường của mình.

"Đại ca, mời uống cà phê." Cô đặt cà phê mà cô dùng tình yêu để pha lên bàn.

Lương Sùng Nghị đang nghiên cứu một phần tài liệu, nhận lấy cà phê uống, cũng không có ngẩng đầu nhìn cô một cái. Không biết có phải cảm giác của cô có vấn đề hay không, gần đây. . . . . . Hình như đai ca đặc biệt bận rộn, cũng đặc biệt xa cách, mà anh cũng không quá chú ý tới cô.

Chỉ là. . . Có thể nhìn thấy đại ca như vậy cũng đủ rồi, cô dùng tâm miêu tả hình dáng anh, vừa nhắm mắt là có thể nhớ tới.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, cuối cùng anh nhìn về phía cô hỏi: "Em đang nhìn cái gì?"

Cô cười ha hả, lấy giọng điệu trẻ con nói: "Nhìn đại ca rất đẹp trai!"

Chỉ có thể lấy giọng điệu trẻ con nói, không thể lấy giọng người lớn nói, bởi vì như vậy sẽ tiết lộ bí mật, sẽ phá vỡ tình cảm yên bình giữa cô và đại ca.

Anh lắc đầu một cái, "Đẹp trai? Thằng nhóc đó mới thật sự là đẹp trai chứ? Mà cũng trẻ tuổi." Giọng điệu có chút ê ẩm.

Chung Vũ Thần lập tức trợn to hai mắt, "Anh nói Tiểu Minh? Làm ơn! Sao cậu ấy có thể so với đại ca? Nói về phong cách, thần thái, phong độ và sức quyến rũ, thì đại ca anh mới là đàn ông trong đàn ông, điển hình trong sự mẫu mực nhé!"

"Chừng nào thì em trở nên nói năng ngọt xớ như thế?" Tuy là anh mắng như vậy, đáy mắt cũng mang ý cười.

"Nào có? Người ta nói thật lòng cũng bị anh hiểu lầm! Có chút uất ức đó!" Cô lại lấy giọng điệu trẻ con làm nũng nói.

"Đứa ngốc!" Anh đưa tay xoa xoa tóc cô, thời gian này anh rất ít làm như vậy.

Cô lại nhìn mái tóc của mình nói, "Đại ca, anh có phát hiện tóc của em dài ra hay không?"

"Ừm!" Anh gật đầu một cái, "Thế sao không cắt tóc vậy?"

"Em muốn nuôi dài! Trước em có xem qua một bài thơ của người ta viết, bên trong nói: Bắt đầu để tóc mọc dài, vừa hay có thể làm khăn cho người, níu kéo, người sẽ ở lại bên mình. (Hix, ta không biết dịch thơ nên chém bừa nhé)

Như thế nào, nghe rất hay chứ?"

"Em cũng đã trưởng thành, có phải cũng muốn có bạn trai rồi không?" Trong mắt anh dâng lên sự nặng nề.

Cô không dám đụng vào vấn đề nhạy cảm này, vội vàng nói sang chuyện khác: "Không có đâu, em muốn cả đời làm em gái đại ca, cả đời pha cà phê cho đại ca uống."

"Đứa ngốc.

Đây là lần thứ hai trong hôm nay anh mắng cô là đứa ngốc rồi, cô thật sự rất hạnh phúc!

"Đại ca, đừng quên sáng sớm ngày mai là buổi lễ tốt nghiệp của em đó!"

"Được rồi, tôi sẽ đến."

"Còn gì nữa không?"

"Còn có, buổi tối mời em ăn cơm, đúng không?"

"YA! Đại ca, em yêu anh!" Cô lại lấy giọng điệu trẻ con kêu to.

"Đứa ngốc." Đáy mắt anh càng ngay càng sâu lắng.

*

Ngày mười lăm tháng sáu, thời tiết trong xanh.

Ngày mai sẽ là buổi lễ tốt nghiệp rồi, dường như người nào cũng đều nhìn ra tâm tình của tôi, tôi muốn nhảy, muốn hét to, muốn nhào lộn, muốn ôm tiểu Cẩu tiểu Miêu tiểu Hoa, Muốn chìm vào trong bồn tắm vui đùa.

Tôi biết rõ nhất định hiện tại tôi sẽ không ngủ được, cho nên không cần ngủ luôn, mà ghi chép lại nhật ký, cho đến khi sao trời cũng phải biến mất!

*

Ngày mong chờ đã đến.

Nhưng sáu giờ sáng lại sảy ra chuyện, Chung Vũ Thần ở trong phòng tắm kêu toáng lên, cô phát hiện trên trán mọc một cái mụn.

Chuyện này. . . . . . Đây không phải là điềm báo trước chứ? Tại sao có thể như vậy?

Tại sao ở trong ngày quan trọng như vậy lại mọc lên một cái mụn?

Ô ô. . . . . .

( Thật ra thì cô lăn qua lăn lại cả đêm, mà chỉ mọc lên một cái mụn đã coi như là khách khí. )

Không, không thể để cho chuyện nhỏ này làm hỏng cả ngày, bên môi Chung Vũ Thần hiện lên một nụ cười tàn nhẫn, đưa tay bóp sạch cái mụn đi, mặc dù rất đau, nhưng ít ra không còn "To" như vậy, chỉ biến thành một nốt hồng hồng, đến lúc đó thì nói là bị muỗi cắn là được rồi.

Thay đồng phục học sinh tử tế, nhìn bộ dạng mình trong gương, thật ra thì cô cũng có một chút xíu buồn bã, bởi vì đây là lần cuối cùng được mặc đồng phục rồi, về sau sẽ không có cơ hội nữa.

Chỉ là, buồn bã nhanh chóng được tinh thần hăng hái thay thế, dù sao yêu vẫn thắng được tất cả.

Cố gắng chải lai mái tóc ngắn ngang tai, nhẹ nhàng tô son dưỡng môi màu hồng, nghĩ hết biện pháp để mình vừa trong sáng vừa đáng yêu, tất cả đều vì muốn xinh đẹp lúc lên sân khấu lĩnh thưởng.

Chỉnh trang xong, đã tốn hơn một giờ công sức, Chung Vũ Thần mới đi ra khỏi cửa nhà, chỉ cần đi về phía trước tầm mười phút là có thể tới trường Quốc Quân, ai bảo nhà cô ở đường Tây Môn? Nên không còn cách nào!

Ôi! Tại sao người đi trên đường lại thân thiết như vậy? Tại sao màu sắc bầu trời lại sáng sủa như vậy? Chẳng lẽ bọn họ cũng đều biết hôm nay là ngày quan trọng nhất của cô, cho nên cũng muốn chúc phúc cho cô sao?

Khi cô vừa nghĩ viển vông, vừa mỉm cười đi tới chỗ hội trường, thì còn chưa có một ai đến, bởi vì tám giờ mới phải tập hợp, mà bây giờ mới bảy giờ nên chắc sẽ không có đứa ngốc nào tới.

Chỉ ngoại trừ đứa ngốc đang yêu.

Chung Vũ Thần đi vào hội trường to lớn, bước chậm rãi dọc theo từng hàng chỗ ngồi, cảm thấy toàn bộ thế giới chỉ có một mình cô, đang đợi một màn cảm động, đang đợi chuyện xưa xảy ra.

Cuối cùng, cô ngồi ở phía trước sân khấu, nhìn ánh đèn nhỏ nhoi bên trên, một loại tâm tình muốn cầu nguyện nảy lên, khiến cô chắp hai tay lại, lặng lẽ thỉnh cầu số mệnh ——

Thần linh ơi! Cuộc đời của tôi luôn trôi qua rất bình thường, chỉ xin người cho tôi một ngày được thay đổi! Cho dù chỉ có một ngày cũng được, chỉ mong tôi có thể lưu giữ một chút kỉ niệm vui cười.

Không biết qua bao lâu, không biết số mệnh có nghe được lời cầu nguyện của cô hay không?

Đột nhiên ánh đèn trên sân khấu sáng lên, Chung Vũ Thần ngạc nhiên mở mắt, nghe thấy tiếng cười đùa ngoài cửa, thì ra đã sắp tám giờ, những học sinh khác cũng đã lần lượt đi tới.

Và một phút ảo tưởng đã qua, cô liền thu hồi vẻ mặt cầu nguyện, lên tinh thần chào hỏi bạn cùng lớp.

"Tiểu Thần, sao cậu đã tới sớm như vậy? Ăn sáng chưa?" Thái Vi Huyên đi về phía cô.

Chung Vũ Thần lắc đầu một cái, cô hoàn toàn không nghĩ tới việc ăn sáng.

"Vậy ăn đi." Trang Nhã Phân lấy ra một túi thức ăn.

Vì không để cho bạn tốt nghi ngờ, Chung Vũ Thần cầm lên một hộp sữa uống.

Trương Văn Châu tán gẫu nói: "Hôm nay bạn trai ba người chúng mình đều sẽ tới!

Còn vị đại ca kia có tới hay không?"

Chung Vũ Thần xấu hổ nhìn bọn họ, sau đó gật đầu một cái.

Thái Vi Huyên cố ý chêu đùa nói: "Khó trách hôm nay đầu tóc chỉnh tề như vậy, đồng phục còn là phẳng lì, thật sự khả nghi đó!"

Trang Nhã Phân lại hỏi: "Đại ca kia có muốn dẫn cậu đi đâu ăn mừng không? Cậu lại còn được thị trưởng khen thưởng nữa!"

"Buổi tối. . . Muốn đi ăn cơm."

Trương Văn Châu nháy mắt ra hiệu, "Cậu định mặc quần áo gì? Sẽ không phải là quần jean chứ?"

"Mình. . . . . . Mình mua rồi. . . Một cái váy." Chung Vũ Thần cúi gằm mặt cũng không dám ngẩng đầu lên, bình thường cô giống con trai, thế nhưng lại làm ra chuyện như vậy, nhất định sẽ bị ba người họ cười nhạo.

Không ngờ, ba người họ không có cười nhạo cô, ngược lại ôm lấy đầu cô.

Vỗ vỗ bả vai cô, cầm tay cô, cười rất ngọt ngào, rất vui mừng.

"Các cậu sao vậy?" Chung Vũ Thần ngu ngơ.

"Chúc mừng cậu đã trưởng thành, đã biết yêu." Thái Vi Huyên lấy nước trái cây nâng chén.

"Như vậy mới đáng yêu nhất." Trang Nhã Phân lấy sữa đậu nành nâng chén.

"Chúc tình yêu đầu của cậu thành công." Trương Văn Châu lấy cà phê nâng chén.

Chung Vũ Thần cũng cười, giơ hộp sữa bò lên, cùng mọi người cạn chén.

*

Kim đồng hồ chạy vô cùng chậm, cuối cùng mới đến chín giờ, buổi lễ tốt nghiệp cũng sắp bắt đầu.

Tại sao đại ca vẫn chưa có tới? Chung Vũ Thần không ngừng nhìn quanh ra cửa chính, nhịp tim càng ngày càng nhanh.

Bạn trai của Thái Vi Huyên, Trương Văn Châu, Trang Nhã Phân đã tới từ sớm, cũng đều tặng một bó hoa chúc mừng tốt nghiệp, mà hiện tại bọn họ lại còn cùng nhau, chờ đại ca tới cùng Chung Vũ Thần.

Lúc này, điện thoại Chung Vũ Thần kêu lên, trên màn hình hiện lên tin nhắn, "Em gái, đại ca có việc gấp sẽ tới trễ một chút, nhưng nhất định tôi sẽ đến."

Việc gấp? Sẽ là việc gấp gì? Còn quan trọng hơn buổi lễ tốt nghiệp của cô? Còn khẩn cấp hơn việc cô chờ đợi một tháng qua?

Nhưng cho dù thế nào, cô chỉ có thể chờ đợi.

Khách mời đọc diễn văn xong, hiệu trưởng, chủ nhiệm cũng đều nói xong những lời khuyến khích, tiếp theo sẽ bắt đầu trao phần thưởng, những học sinh được nhận thưởng đã xếp hàng dưới bục, chờ đợi tên mình được gọi, lúc này, tâm tình của mỗi người đều rất vinh dự, mừng rỡ.

Nhưng Chung Vũ Thần lại trông mòn con mắt nhìn những người tới đây, tâm cũng từ từ buồn bã.

"Những người sẽ được thị trưởng khen thưởng, Chung Vũ Thần, Trịnh Thiên Tuệ, Vương Hiểu Văn, Lâm Tư Quân. . . ·, ·"

Tên người được thưởng được gọi lên, Chung Vu Thần chỉ có thể buồn bã đi lên bậc thang.

Ngay khi cô đứng đứng vào vị trí, chờ mình được nhận bằng khen thì cuối cùng cửa chính mở ra.

"A. . ." Trương Văn Châu, Thái Vi Huyên và Trang Nhã Phân len lén khẽ kêu.

Qua ánh sáng mờ tối của hội trường, một người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen, đang cầm một bó Tulip màu tím, bước chân vững vàng đi tới, cho đến khi đứng gần sân khấu mới dừng lại.

Anh ngẩng đầu lên, trên mắt vẫn đeo kính, ánh mắt cũng không ngừng nhìn Chung Vũ Thần trên bục.

Đại ca! Anh đã tới, cuối cùng anh đã tới rồi! Cô chỉ nhìn qua đã nhận ra anh, giông như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, cái người vững vàng như núi, khí thế tung bay như gió lập tức khiến cho tim cô đập thình thịch.

Thoáng chốc hốc mắt cô dâng lên hơi nước, cho dù tầm mắt nóng bỏng nhưng vẫn không có rời đi.

Anh. Cái phần thưởng này vì anh mà cố gắng có được, phần vinh dự này cô chỉ muốn chia sẻ cùng anh, đây chính là một tâm nguyện nho nhỏ mà ông trời đã cho cô có được.

Cám ơn, cám ơn tất cả!

Sau khi nhận thưởng, Chung Vũ Thần cùng các bạn học theo thứ tự đi xuống sân khấu, Lương Sùng Nghị đang đứng ở một bên, đưa bó đóa hoa xinh đẹp cho cô, cô ngẩng đầu không nói gì, anh cũng cúi đầu không nói, cứ như vậy yên lặng nhìn nhau.

Chung Vũ Thần trở lại chỗ ngồi, sau khi phát hết các phần thưởng, thì các bậc thầy và học sinh phát biểu cảm nghĩ, cuối cùng, toàn thể đứng dậy và hát bài ca tốt nghiệp.

Và rồi, họ đã tốt nghiệp.