Chương 34: Đuổi(2)

“Ngươi giết nhiều người Vụ Trạch huyện chúng ta như vậy, còn có chuyện gì để nói, chờ chết đi!” Thang Nghiệp tức giận.

Thời điểm ông ta nói chuyện, hai mắt như có hai vòng xoáy màu đen chuyển động.

Một điểm Huyền Quang niệm mà hắn ký gửi ở chỗ người giấy lập tức bị vòng xoáy màu đen kia nuốt vào, người giấy lập tức hóa thành một tờ giấy rơi xuống mặt đất.

Hơn nữa vòng xoáy màu đen kia còn lần ngược trở lại bản thể hắn.

Hắn đứng ở nơi đó, lại cảm thấy có một đôi mắt âm trầm như xuyên thấu qua hư không nhìn chằm chằm mình, mà đôi mắt đen kịt kia tựa như có ma lực vô tận, không ngừng nhiếp lấy tâm thần người khác.

Hắn không chút do dự, lập tức quan tưởng Xích Viêm Thần Quân.

Ánh mắt của hắn nhanh chóng thay đổi, phảng phất như ở dưới đáy mắt có ánh lửa tràn lên, nháy mắt liền gạt bỏ cảm giác áp bức tâm thần kia đi.

Hơn nữa ngọn lửa còn vọt về phía đôi mắt đen kịt kia mà đốt cháy, khiến cho ánh nhìn kia chợt yếu ớt hẳn đi.

Triệu Phụ Vân nhíu mày.

Hắn biết đây là pháp thuật của Thang Sư kia, có khả năng chấn nhiếp hồn phách, có điều khiến hắn bất ngờ chính là ánh mắt của đối phương mang theo tà khí mà không lạnh lẽo, còn mang theo chút hỏa khí nhàn nhạt.

Thái độ của đối phương rõ ràng đã hạ quyết tâm không để hắn sống sót.

Triệu Phụ Vân liền quay người vào phòng, cầm theo bọc hành lý của mình, lấy hết tất cả những thứ có thể dùng được ra, bày cả ở trên bàn.

Lúc này, Thang Sư ở bên ngoài vẫn đang nói: “Nếu muốn người khác coi trọng chúng ta, chính bản thân chúng ta phải không chịu thua kém trước đã. Chỉ là một đệ tử hạ viện Thiên Đô Sơn mà đã dọa các ngươi mất mật rồi sao? Các ngươi là sợ hãi sao?”

“Không sợ! Không sợ! …”

“Tốt, nếu không sợ thì liền xông vào tòa trạch viện này, giết người bên trong, ném thi thể hắn làm mồi cho trùng của các ngươi.” Thang Sư lớn tiếng nói.

Trong ngõ nhỏ âm u, có rất nhiều người nhao nhao đáp lời.

Hàn tiểu nương tử gỡ túi trùng của mình, một đàn trùng vàng nhạt bay ra ngoài, những người trốn bên trong bóng tối cũng thả trùng của mình ra, có độc trùng như rắn, rết… đang bò lên vách tường viện.

Lúc này m Vô Thọ cũng không nói thêm gì nữa, mà đưa tay rung rung cái chuông lục lạc, bộ Thi khôi cao lớn vẫn luôn đứng bất động sau lưng hắn bắt đầu di chuyển.

Thi khôi đi tới cạnh cửa, dùng sức đẩy, cửa liền vỡ vụn.

Triệu Phụ Vân thấy vậy chợt nảy ý định rời đi, nhưng lại cảm thấy mình cũng nên chiến đấu một lát.

Dù sao nơi này có đạo tràng mình lập ra, có Xích Quân ngay sau lưng, có Thất Tinh đăng trận ở đây, đối phương nhiều người thì lại thế nào?

Với đàn trùng bay tới đầu tiên, ngón tay hắn vung vẩy, từng con từng con bị đốt cháy bên trong ngọn lửa.

Nhưng trong đó có mấy con trùng màu vàng nhạt lại không hề sợ hãi ngọn lửa kia.

Triệu Phụ Vân vung tay lên, hơn mười mũi Hỏa Hào châm cực nhanh mà ra, đâm vào những con trùng không sợ lửa đó.

Mặt mày Hàn tiểu nương tử bên ngoài tái nhợt, đau lòng không thôi.

Nàng bỏ ra không biết bao nhiêu công sức mới dưỡng ra được mấy con Phệ Kim Trùng này, tổng cộng cũng chỉ được hơn hai mươi con mà thôi.

Phệ Kim Trùng có đặc tính không sợ thủy hỏa, không ngại binh đao, bị đao bổ trúng cũng chỉ rớt xuống đất, lại nhanh chóng bay lên bình thường.

Nhưng lần này lại không thể chống được mũi châm của đối phương, khiến nàng khó mà chấp nhận nổi.

Thi khôi đã vọt vào, mà Triệu Phụ Vân cũng đã niệm Xích Viêm thần chú.

Hỏa diễm trong phòng đã bắt đầu nổi lên, chú âm hùng hồn theo ánh lửa vang vọng.

Triệu Phụ Vân đứng ở đó, trên thân tản ra thần uy, người ngoài nhìn vào liền có cảm giác như ở trên thân hắn được bao bọc một tầng ánh lửa, lại có cảm giác không dám nhìn thẳng, nhìn vào chắc chắn sẽ nảy sinh lòng kính sợ.

m Vô Thọ lay động chuông Dịch Thi, tiếng chuông dày đặc như mưa rào.

Thi khôi gầm nhẹ, mang theo một thân mùi hôi thối phóng vào trong phòng.

“Đốt, giết…”

Triệu Phụ Vân liên tục nói hai tiếng, ngón tay như đao rút ra, vung lên trên người thi khôi.

Hắc khí trên người thi khôi bắt đầu bị phá nát, ngọn lửa như bám lên người nó mà thiêu đốt, sau đó lại bị hắc khí nơi khác cuốn ngược lại dập tắt ngọn lửa đi.

Đúng lúc này, có một vệt ánh sáng đỏ xuyên qua hư không, đâm vào giữa trán thi khôi.

Hắc khí trên người thi khôi căn bản không ngăn cản được mũi kim kia.

Kim châm đâm vào mi tâm, m Vô Thọ phía ngoài cũng cảm giác được lực khống chế của mình với thi khôi nhanh chóng tản đi.

“Đốt!”

Mũi châm lóe lên ánh lửa, ngọn lửa xuất hiện ở mi tâm thi khôi, lóe lên sau đó tràn ra.

Thi khôi tựa như cực kỳ thống khổ, kêu lên kỳ quái, nhưng m Vô Thọ lại không cách nào điều khiển thi khôi được.

Lúc này hắn vô cùng khuất nghẹn, bởi vì hắn cảm thấy Triệu Phụ Vân của Thiên Đô Sơn này thật ra cũng không có bao nhiêu pháp thuật huyền diệu cả.

Nhìn lâu như vậy, tới tới lui lui cũng chỉ có vài chiêu mà thôi.

Một loại Hỏa chú vô định có thể đốt cháy.

Một loại Ngự châm thuật, trên mũi châm bám thêm lực lượng Thần hỏa, mà lực tổn thương của châm kỳ thật cũng chỉ dựa vào lực lượng Thần hỏa bám vào.

Cho nên hắn xem ra, pháp thuật của Triệu Phụ Vân này cũng vô cùng đơn điệu.

Thế mà hắn lại không thể ngăn cản được thứ đơn điệu này, hỏa diễm của đối phương nổi lên, mũi châm rơi xuống, hết thảy đều kết thúc.

m Vô Thọ như thấy được tử vong, hắn cố gắng lay động chuông Dịch Thi để thi khôi vọt vào trong phòng, còn hắn lui thì về sau, thoát khỏi nơi này.

Hỏa diễm theo cái phất tay của Triệu Phụ Vân mà nhào vào người thi khôi, thi khôi lập tức bốc cháy.

Thang Nghiệp nhìn thấy m Vô Thọ điều khiển thi khôi nhảy vào trong viện, khóe miệng đã nhếch lên vẻ tươi cười.

Hắn thấy được đại chiến sắp phát sinh, cũng biết rõ thời cơ của mình đã đến.

Hắn ta có được một bản bí tịch công pháp tên là Hỏa Yểm Ma Tế Dưỡng thuật, từ tên cũng có thể suy ra được nội dung.

Trong bí tịch có viết rõ, nếu muốn bồi dưỡng một con Hỏa Yểm ma, cần phải dùng oán linh do hỏa thiêu chết bồi dưỡng thành Hỏa quỷ, lại dùng Hỏa quỷ cắn nuốt thần hồn hỏa tính, mới có thể khiến cho Hỏa quỷ hóa thành Hỏa Yểm ma.

Hắn một mực tìm kiếm thần hồn hỏa tính, mãi mới phát hiện được Triệu Phụ Vân, cảm thấy trong quá trình Triệu Phụ Vân tu hành, thần hồn hắn nhuộm dần Xích Quân Thần ý, chắc chắn phù hợp.

Hắn quyết định để Hỏa quỷ của mình cắn nuốt thần hồn Triệu Phụ Vân, sau đó sẽ rời khỏi nơi này.

Bởi vì nếu như người của Thiên Đô Sơn đến đây, cho dù kết quả thế nào thì hắn cũng không còn đường sống.

Hắn cảm thấy Thiên Đô Sơn làm hỏng cơ duyên của mình, vậy thì cầm một vài thứ từ trên người đệ tử Thiên Đô Sơn rời đi cũng coi như là điều hiển nhiên.

Hiện tại, vị đệ tử Thiên Đô Sơn này bị quấn lấy, đúng là cơ hội tốt!