Vừa dứt lời, không chờ m Vô Thọ kịp phản ứng, đoàn Quỷ Vân đen nhánh trên bầu trời đã hung hăng lao tới.
Đồng thời, cây Tụ m Phiên kia cũng cắm xuống, mang theo một mảnh âm phong, rơi vào bên trong tiểu viện.
Mà bên trong Quỷ Vân, có một bà lão vươn tay bắt lấy cán cờ, hóa ra bà ta vẫn luôn ẩn mình bên trong Quỷ Vân.
Chỉ thấy bà ta lay động Tụ m Phiên, âm phong nổi lên bốn phía, bên trong Quỷ Vân hiện ra hơn mấy chục gương mặt quỷ với đủ hình thái khác nhau.
Vưu Linh bà bà đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, là tiếng âm linh gào thét có thể trực tiếp làm tổn thương linh hồn, cũng là pháp thuật sở trường của bà ta. Chiêu này là bà ta ở cùng âm linh nhiều năm mới dần dần học được.
Đồng thời, m Quỷ cũng hình thành khí tức âm sát, như làn sóng vô hình ập vào bên trong gian phòng.
Bà ta nhìn thấy một vị đạo sĩ trẻ tuổi, cho dù đang trong hoàn cảnh sinh tử vẫn tỏ ra ung dung, hắn rút tay từ bên hông vung lên, như rút ra một thanh đao vô hình vung về phía mình.
Một vệt sáng lửa từ bên trong gian phòng dũng mãnh bắn ra, dưới vệt sáng lửa này, đoàn m Linh kia tựa như sương mai gặp phải ánh nắng mặt trời, nhanh chóng tiêu tan.
Mà vệt sáng lửa kia cũng không dừng lại, dường như mục tiêu của nó không phải là đám Quỷ m kia mà chính là bà ta.
Bà ta nhìn thấy bên trong vệt sáng lửa như có một vị thần đang nhìn xuống mình, chỉ trong khoảnh khắc đó, bà ta liền bị thần uy của vị thần kia chấn nhiếp không thể động đậy.
"Đốt!"
Trong tai bà ta nghe thấy âm thanh này, sau đó toàn bộ ý thức như bị thiêu đốt.
Bà ta phát hiện trên người mình bỗng nhiên bốc cháy, không chỉ quần áo mà ngay cả thần thức cũng bùng lên ngọn lửa, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, từ thất khiếu, từ từng lỗ chân lông tuôn ra.
Ngoài viện đang có người đứng trên nóc nhà nhìn vào nội viện, thấy Vưu Linh bà bà bị thiêu cháy đã kinh hãi liên tục hô lớn: "Cháy rồi…cháy rồi..."
Sắc mặt m Vô Thọ vô cùng khó coi, hắn muốn mọi người tránh giao chiến với Triệu Phụ Vân trong nội viện này, thế nhưng đã có hai người liên tiếp bỏ mạng, điều này khiến hắn nhất thời không biết phải làm thế nào.
" m Vô Thọ, ngươi hằng ngày đều giao thiệp với người chết, tâm can hẳn cũng lạnh lẽo rồi." Lê Hắc Bì cầm lấy chiếc còi trên cổ thổi vang.
m thanh bén nhọn chói tai vang lên, bốn con khỉ vây quanh người hắn lập tức nhảy lên vách tường.
Mà hắn cũng theo sát phía sau, một cước đạp lên tường viện, phóng vào bên trong.
Bốn con khỉ đều cầm đao nhọn trong tay, xông vào phía trước.
Lê Hắc Bì nhìn thấy bà Vưu Linh vẫn còn đang bốc cháy, trong lòng chợt hiện lên một tia bi thương.
Tuy tính tình của Vưu Linh bà bà có chút cổ quái, nhưng thật ra lúc còn trẻ cũng là một đóa hoa xinh đẹp của huyện Vụ Trạch, hắn cũng từng thầm thương trộm nhớ, chỉ là khi đó hắn còn trẻ, một lòng tu luyện thuật Dịch Hầu nên không có cơ hội theo đuổi.
Về sau Vưu Linh bà bà cũng tu luyện thuật dưỡng quỷ, cả người trở nên lạnh lẽo như băng, hắn càng không có cơ hội.
Nhưng bây giờ, bà ta chỉ là một thi thể đang bị thiêu đốt trên mặt đất mà thôi.
Tia cảm khái trong lòng hắn lóe lên rồi biến mất, hắn xách theo một cái roi, theo sát bốn con khỉ, lớn tiếng quát: "Triệu Phụ Vân, từ khi ngươi tới Vụ Trạch huyện, nơi này liền không có ngày nào yên ổn, ngươi giết đồng đạo Vụ Trạch huyện ta, khi dễ Vụ Trạch huyện ta không người, hôm nay ta nhất định phải chặt đầu ngươi xuống để tế bái những đồng đạo đã chết."
Nói ra những lời này, trong lòng hắn cũng dâng lên một cỗ nhiệt huyết, cảm giác bị thần uy áp chế trong lòng như được giải tỏa.
Pháp lực trên người hắn phun trào, bốn con khỉ từ bốn phía mang theo đao nhọn nhào tới, trong miệng phát ra những âm thanh kỳ quoái.
Mà ngọn roi trong tay hắn cũng lắc một cái, vang lên một tiếng bộp rồi quất về phía Triệu Phụ Vân.
Hắn biết nơi này là đạo tràng của Triệu Phụ Vân, cũng biết nơi này hỏa khí nồng đậm, cũng cảm nhận được thần uy không thể xâm phạm, không thể nhìn thẳng trong ngọn lửa kia.
Nhưng mà hắn cảm giác mấy con khỉ mà mình huấn luyện có thể vượt qua được hết những thứ này. Cho tới nay hắn vẫn luôn cảnh cảnh về cái chết của con khỉ lúc trước, cảm thấy nếu mình không chủ quan thì con khỉ đó đã không chết.
Cho nên lúc này mới có bốn con khỉ nhất tề xông lên, còn có hắn theo sát phía sau.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy Triệu Phụ Vân không nói lời nào vung tay vẩy ra, như thế vẩy hoa ra ngoài.
Hắn thấy được năm đốm sáng màu đỏ từ trong tay hắn vẫy ra, sau đó nghe thấy tiếng hét kỳ quái của bốn con khỉ đã im bặt lại, tứ chi chúng trong chớp mắt cũng khựng lại, không còn nhảy vọt về phía trước, từng con ngã nhào xuống đất.
Hắn còn đang kinh hãi thì đốm sáng đỏ kia đã xuyên qua ngọn roi của mình, tới trước mặt hắn.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác sợ hãi tử vong, liền thét lên một tiếng như muốn tăng thêm dũng khí cho mình, hoặc cũng có thể là tiếng sợ hãi không cam lòng.
Tiếng thét kỳ quái này cũng không khác gì của mấy con khỉ vừa rồi. Sau đó hắn nhanh chóng nghiêng đầu nhắn xuống bên cạnh, mi tâm vẫn đang đau đớn.
Hắn chỉ hơi nghiêng đầu đã cảm thấy vô cùng đau nhức, sau đó lăn lộn tránh né trên mặt đất theo quán tính mà thôi.
Thời điêm hắn nằm ngửa trên mặt đất, nhìn lên vầng trăng cong cong trên bầu trời, mắt đã không còn thần thái, đồng tử tan rã.
Triệu Phụ Vân bước từng bước đi ra, rút từng mũi châm Hỏa Hào ra khỏi mi tâm bốn con khỉ.
Trong lòng có chút cảm khái.
Bản thân hắn vốn không thù không oán gì với những người này, thế nhưng lại bởi vì một chút sự tình mà tạo thành kiếp số.
Trong hồng trần này, ân oán gút mắc, thị thị phi phi, không ai tránh được.
Đây chính là kiếp số hồng trần.