Hắn đứng bên trong đại sảnh, trong sân dựng một cây gỗ, trên cây treo một tấm vải, chậm rãi đung đưa trong gió nhẹ.
Hắn tập trung tinh thần, tay trái nắm lại đặt ở bên hông trái, ngón trỏ cùng với ngón giữa của tay phải hợp lại, như kiếm chỉ cắm vào hình ống tạo bởi tay trái.
Như kiếm trong vỏ.
Bỗng nhiên hắn rút tay phải ra, tựa như rút kiếm, chỉ hai ngón tay vào tấm vải trong sân, đồng thời một giọng nói hùng hậu vang lên từ ngực bụng hắn.
"Đốt!"
Âm thanh cùng một hướng với kiếm chỉ, trong khoảnh khắc đó, ý chí của hắn đại diện cho mệnh lệnh của toàn bộ đạo trường.
Đạo trường tương đương với một tiểu thiên địa.
Tấm vải bỗng chốc bốc cháy rừng rực.
Triệu Phụ Vân trong lòng vui mừng, hắn luyện pháp chú chữ 'Đốt' này đã lâu, nhưng chưa thể tu thành pháp chú này.
Trước đây chỉ làm được bên trong mộng cảnh của Chu Bồ Nghĩa, đến bây giờ mới thi triển thành công ở hiện thực.
"Khó trách đạo sư từng nói, bất cứ ai cũng phải học lập đạo trận. Đạo tràng của một tu sĩ vừa là nơi an cư của tinh thần, vừa là nơi tu hành."
"Tạo ra môi trường có lợi cho tu hành, có ích rất lớn cho việc lĩnh ngộ pháp thuật."
Hắn cảm nhận được pháp vận của ngọn lửa, lại cảm nhận được thần uy có thể bài xích âm tà.
Dùng thần niệm bản ngã của mình để cảm nhận, dần dần sẽ hình thành một ấn ký.
Loại ấn ký này, gọi là phù lục.
Trúc Cơ là cần thông qua Chân Sát kết hợp với Huyền Quang, ngưng tụ một đạo phù lục bản mệnh bên trong cơ thể, từ đó hình thành một loại biến đổi căn bản, xây dựng đạo cơ.
Mà sau khi nhận được đoạn gỗ táo bị sét đánh, hắn đã dùng nó để tạc tượng Xích Quân, cho nên, hắn có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với hỏa.
Cũng vì vậy mà pháp khí đầu tiên hắn luyện 'Hỏa Hào Châm' cũng mang thuộc tính Hỏa, đạo trường cũng là đạo trường hỏa.
Hắn rất rõ ràng, tương lai mình Trúc Cơ, hạt giống phù lục ngưng tụ bên trong thân thể, cũng sẽ liên quan đến hỏa diễm.
Điều này không có gì xấu, mà trước khi kết hạt giống phù lục, càng cảm ngộ được nhiều thứ, hạt giống phù lục ngưng tụ càng huyền diệu, thần thông có được cũng sẽ càng nhiều.
Lại một ngày trôi qua, hắn phát hiện những ngày sắp tới sẽ có chút biến hóa.
Bởi vì hôm nay, có một đoàn thương nhân tới.
Bên trong có ông chủ, hỏa kế, tiêu sư cùng với một số người khác, tổng cộng mười tám người.
Đứng đầu là một người trung niên khoảng chứng hơn bốn mươi tuổi, hơi mập, nhưng trên khuôn mặt lại mang theo vẻ từng trải của kẻ lăn lộn giang hồ.
Đoàn của hắn mang theo bảy xe hàng lớn.
Trên xe chở đầy đồ dùng hàng ngày từ nơi khác đến, trông rất tinh xảo.
Từ khi Vụ Trạch huyện thuộc về Đại Chu Quốc, đây alf lần đầu tiên có thương đoàn dám tới, trước kia họ đều phải tự đi mua sắm.
Vì tập tục ở đây rất khác biệt, người tới bán đồ thường bị mất cả người lẫn của, hàng bị cướp, thậm chí người còn bị giữ lại.
Tuy những năm gần đây đã đỡ hơn nhiều, nhưng thương đoàn tới vẫn rất ít.
Đoàn thương nhân này thuộc về Đại Phong thương hội, sau khi đến Vụ Trạch huyện ba ngày đã bán sạch hàng. Nhưng họ cũng không lập tức rời đi, mà bắt đầu thu mua hàng hóa.
Ai nấy đều biết, thương nhân buôn bán không thể nào trở về tay không. Họ phải mua đặc sản của địa phương này để bán sang nơi khác.
Vụ Trạch huyện có đặc sản gì đáng giá để bán ở nơi khác? Triệu Phụ Vân không rõ, nhưng đám thương nhân này chắc chắn biết.
Ngoài dự đoán của Triệu Phụ Vân, bọn hắn bắt đầu thu mua m Quỷ, cùng một số vật liệu đặc hữu của Vụ Trạch như độc dược, tinh thạch.
Nơi đây còn có một loài cây gọi là âm liễu, mọc ở vùng ẩm thấp, ưa bóng tối. Nếu cây trên ba mươi năm tuổi, tâm gỗ của nó có thể làm cột cờ của Tụ Âm Kỳ.
Ngoài ra, bọn hắn còn mua một số rượu thuốc cùng với rượu ngâm côn trùng của địa phương.
Hàng hóa bọn hắn thu mua rất hỗn tạp, không rõ mục đích. Triệu Phụ Vân thậm chí hoài nghi mình đã nghĩ sai.
Cho đến khi hắn nhìn thấy con gái của chủ thương hội.
Nàng khoảng hai mươi tuổi, Triệu Phụ Vân chắc chắn chưa từng gặp nàng. Nhưng không hiểu sao, vừa nhìn thấy nàng, hắn lại có cảm giác quen thuộc.
Nàng bước ra từ trong xe ngựa, quan sát người dân huyện Vụ Trạch đang vây xem, rất nhanh, nàng liền nhìn thấy Triệu Phụ Vân đang đứng bên ngoài đám đông.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Triệu Phụ Vân lập tức hiểu cảm giác quen thuộc kia là từ đâu mà đến.
Không phải bởi vì dung mạo, mà là bởi vì khí chất bên trên người nàng giống như một con mèo.
Thân hình thon dài mảnh mai của nàng, rất giống với Bạch Miêu mấy ngày trước.
Đặc biệt là đôi mắt, giống hệt với ánh mắt của Bạch Miêu.
Dù nàng đã dời mắt đi, nhưng Triệu Phụ Vân cũng đã thấy điều mình muốn thấy.
Hắn trở về đạo tràng, lấy bút mực ra, bắt đầu vẽ.
Hắn vẽ một con chim, màu mực khiến cho toàn thân lông vũ của nó một màu đen kịt.
Khi sắc trời dần tối, hắn dùng kéo cắt con chim sơn ca ra khỏi trang giấy, đi đến mở cửa sổ bên cạnh tiền viện ra, sau đó đóng các cửa sổ khác lại.
Làm xong hết thảy, hắn ngồi lại trên ghế mây ở đại sảnh, đặt con chim giấy lên lòng bàn tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hắn ở trong lòng tưởng niệm ra hình dáng của chim sơn ca.
Trước kia, hắn vì luyện tập huyễn hóa chim sơn ca, đã từng tự tay nuôi một con từ nhỏ đến lớn, quan sát tập tính, chải chuốt lông vũ cho nó.
Hắn còn từng tiến hành giải phẫu chim chết, quan sát nội tạng cùng xương cốt, cũng từng học vẽ chim từ một họa sĩ nổi tiếng ở Đô Hạ thành.