Đối diện hắn là một lão phụ nhân hơi còng lưng, trên mặt có từng nếp nhăn sâu, không có chút huyết sắc nào.
Bà họ Vưu, tên không ai còn nhớ, mọi người thường gọi bà là Vưu Thấp Bà. Bà nuôi một con quỷ nước, sống một mình trong bụi cỏ lau bên bờ sông sương mù.
"Ngươi muốn như thế nào?" Vưu Thấp Bà hỏi, giọng khàn khàn như có đờm trong cổ họng.
"Tên kia giết Hầu Nhi của ta, còn uy hiếp chúng ta, phải cho hắn biết nơi này ai làm chủ." Lê Hắc Bì đập bàn, lớn tiếng nói.
"Không cần lớn tiếng như vậy, chúng ta chưa điếc." m Vô Thọ khoát tay, thản nhiên nói.
"Giết hắn nữa ư? Chẳng lẽ muốn rước Xích Viêm Quân của Đại Chu tới đây?" Vưu Thấp Bà lạnh lùng hỏi.
"Các ngươi bị Xích Viêm Quân hù dọa rồi sao? Theo ta thấy, Xích Viêm Quân không thể chỉ vì một hai tên giáo dụ mà tới đây, Phủ Quân cũng sẽ không cho phép." Lê Hắc Bì khẳng định.
"Vậy Thiên Đô sơn thì sao?" m Vô Thọ vẫn hỏi bằng giọng nhàn nhạt.
Lê Hắc Bì khựng lại, trầm ngâm một lúc mới nói: " Hắn có phải là đệ tử của Thiên Đô sơn hay không vẫn còn chưa rõ, mà cho là đệ tử của Thiên Đô sơn thì đã sao?"
"Núi lớn như vậy, dù người Thiên Đô sơn có tới, thì có thể làm gì chúng ta? Nếu không được thì cùng lắm là trốn vào Thiên Sơn Quốc."
"Nói dễ vậy sao? Nếu thế, cần gì phải quy thuận Chu triều?" Vưu Thấp Bà nói.
"Đó là Phủ Quân quyết định, cũng không hỏi qua ta." Lê Hắc Bì mạnh miệng.
"Ha ha, ta nhớ lúc Phủ Quân phái sứ giả tới hỏi, có người nói là ủng hộ Phủ Quân như sấm rền vang trời."
Âm Vô Thọ nói.
Lê Hắc Bì bị vạch trần lời nói trước đây, tức giận nói: "Các ngươi nói xem bây giờ phải làm sao, dù sao Hầu Nhi của ta không thể chết vô ích."
"Kỳ thật hắn cũng không trêu chọc chúng ta, chỉ cần chúng ta không động đến hắn là được. Ngươi cũng thấy, hắn mới tới hai ngày đã lập được đạo tràng……"
"Khí tức thần uy trong ánh đèn kia khiến Thi Khôi của ta không dám lại gần. Hắn chỉ thu thập mấy ngọn đèn của người thường bên trong huyện đã làm được như thế này, nói không chừng trên tay hắn còn có pháp khí, đệ tử của đại phái, có rất nhiều thủ đoạn." Âm Vô Thọ nói.
"Làm sao ngươi biết hắn đệ tử đại phái, còn chưa ai xác nhận." Lê Hắc Bì không muốn thừa nhận, hắn biết nếu như xác định tên kia là đệ tử Thiên Đô sơn, người trong huyện sẽ càng thêm dè chừng.
"Đệ tử tiểu phái thì không thể nào lập được đạo trường nhanh như vậy. Cho ngươi hai ngày, ngươi làm được không?" Vưu Thấp Bà nói.
"Hôm nay các ngươi sao vậy, đều muốn chọc giận ta hay sao?" Lê Hắc Bì nói: "Đại Hầu của ta tuy chết, nhưng ta còn có Hầu Nhi khác, chẳng lẽ cho rằng ta đã thành phế nhân?"
Lê Hắc Bì mắt lóe hung quang, nhìn qua Vưu Thấp Bà cùng với Âm Vô Thọ.
Âm Vô Thọ thở dài: "Ngươi đừng nghĩ nhiều, chúng ta cùng ở Vụ Trạch, không nói là thân thiết, nhưng ít ra đều hiểu rõ nhau. Hầu Gia có bản lĩnh gì, chúng ta đều rất rõ, không phải nói lời thừa……"
"Chúng ta nói những điều này chỉ là để ngươi bình tĩnh lại thôi." Vưu Thấp Bà nói.
"Đúng vậy, chúng ta giết Trang Hiền Ca là vì hắn đáng chết, còn Triệu Phụ Vân thì không." Âm Vô Thọ nói.
"Các ngươi đừng quên con mèo kia." Lê Hắc Bì lạnh lùng nói.
"Chỉ cần con mèo đó đi ra ngoài thì chúng ta sẽ lập tức biết được." Âm Vô Thọ nói.
"Nhưng chúng ta truy sát nó như vậy, nếu như con mèo kia nói với Triệu Phụ Vân, hắn sẽ không nghi ngờ sao?"
Lê Hắc Bì nói: "Chúng ta đều biết, nó không phải là miêu yêu, trên người nó không có yêu khí, mà là người biến thành."
"Nếu nói vậy, khó tránh khỏi hắn sẽ nghi ngờ……" Âm Vô Thọ trầm ngâm một chút, nói: "Vậy ngày mai chúng ta liền hẹn gặp Triệu Phụ Vân, nhân tiện giải thích việc truy sát con 'mèo' kia. Ta nghĩ, vì thăm dò tin tức, hắn nhất định sẽ tới……"
"Hắn tới, chúng ta có thể thừa cơ hạ cổ độc không?" Lê Hắc Bì phấn khích nói.
Âm Vô Thọ vuốt râu, trầm ngâm: "Cứ xem tình hình rồi tính. Ngày mai thăm dò hắn, xem mục đích hắn tới đây là gì. Tân giáo dụ tới, chúng ta là người địa phương, nên thiết yến khoản đãi……"
"Nên khoản đãi……" Vưu Thấp Bà cũng nói.
"Còn nữa, báo cho người của Ma gia." Âm Vô Thọ nói.
Lúc hừng đông, mưa đã tạnh, con "mèo" kia cũng đã bỏ đi lúc trời sắp sáng. Triệu Phụ Vân không truy tìm bí mật trên người nó, vì hắn cảm nhận được ý cự tuyệt của nó.
Hắn đi qua cánh cửa giữa hậu viện cùng với tiền viện, nơi có một cái giếng, múc một thùng nước về rồi đun lên.
Nước ở đây, dù uống hay dùng, hắn đều phải đun sôi, rồi đặt dưới ánh đèn soi qua. Nếu trong nước có gì, dưới ánh sáng thần uy của đèn nhất định không thể giấu được.
Sau khi rửa mặt xong, hắn liền ra sân luyện công.