Xong việc,mọi người ai về nhà nấy,riêng Phong Ngôn và Lâm Hàn Tử bị giữ ở lại.Mặc Thiên Dung nhìn họ lúc lâu mới lên tiếng,giọng nàng trầm thấp lộ rõ sự tức giận,có lẽ sự việc vừa rồi khiến Mặc Thiên Dung khó có thể tin.Mặc Thiên Dung hướng Phong Ngôn hỏi:
" Chuyện là thế nào?"
"ân..?" Phong Ngôn thắc mắc
" Chuyện của Bạch Nhã Hi,là thế nào?"
" Trưởng môn sư bá,chuyện này khó có thể nói hết được.Người vẫn nên đợi Nhã Hi sư tỷ về rồi giải thích rõ ràng thì hơn"
Mặc Thiên Dung thấy vậy cũng đành thôi,ra hiệu cho hai người lui ra rồi ngả người về chiếc ghế gỗ.Hôm nay tâm trạng của nàng không tốt,sự việc hôm nay khiến nàng hoài nghi về đồ đệ của mình,sống với nhau cũng đến mấy chục năm nhưng hôm nay nàng phải ngẫm lại nàng thực sự hiểu đồ đệ của mình sao? hay là một chút cũng không có,cứ tưởng mấy tháng này sư đồ các nàng hẳn là đã hòa hoãn? hẳn là quan hệ đã tốt hơn,đã hiểu nhau hơn? nhưng không,sự việc hôm nay như một bàn tay tát cho nàng tỉnh ngộ.Đến cuối cùng bản thân vẫn chẳng hiểu gì về y...
Mặc Thiên Dung day day trán,đương lúc nàng còn đang chìm đắm trong những suy nghĩ của bản thân thì cánh cửa bỗng chốc mở.Một thân ảnh nữ nhân khoác lên mình bộ bạch y quen thuộc,trên tay nàng ta còn cầm theo một thứ gì đó,không rõ.Mặc Thiên Dung nheo mắt nhìn,đúng rồi,là đồ đệ của nàng,Bạch Nhã Hi về rồi. Mặc Thiên Dung lười nhác vẫy vẫy tay ra hiệu lại gần,Bạch Nhã Hi cũng rất hiểu ý mà tiến tới.Nhìn thấy sư tôn có vẻ khác lạ,cô dè dặt lên tiếng hỏi:
" Sư tôn..? người sao thế? người có ổn không?"
Thấy nàng mơ màng không nói gì,tâm Bạch Nhã Hi đã loạn cả lên.Này là sao? bản thân mới trở về liền thấy sư tôn của mình chật vật ngồi trên ghế,chẳng có một người đồ đệ nào có thể đứng yên nhìn. Bạch Nhã Hi hốt hoảng đỡ Mặc Thiên Dung dậy,bản thân nàng biết nếu hô lên nhờ người trợ giúp rất có thể ngày hôm sau đã có hàng loạt những tin vớ vẩn bị tung ra ngoài. Bạch Nhã Hi đặt sư tôn lên chiếc giường nhỏ,thở ra một hơi dài.Bấy giờ nàng mới để ý người sư tôn sao mà nóng quá,đặt tay lên trán y mà miệng cô không ngừng lắp bắp:
" Sốt rồi..sốt rồi,phải làm sao đây,sư tôn sốt rồi.."
Tay chân Bạch Nhã Hi bắt đầu luống cuống,có lẽ sự tình gấp quá khiến đầu óc cô bị trì trệ.Phải đến tận một lúc lâu đứng ngơ ra cô mới biết mình phải đi lấy khăn chờm lên trán Mặc Thiên Dung.Chạy thật nhanh ra bên ngoài lấy khăn và nước,trên đường đi cô đụng trúng Nam Cung Tử Tiên,còn chưa đợi cô ta tên tiếng mắng mỏ Bạch Nhã Hi đã hốt hoảng chạy đi,để lại phía sau toàn là những tiếng chửi rủa. Cô mang theo khăn và thau nước đến bên giường sư tôn,bàn tay nhỏ nhắn chạm vào vầng trán của y.Nhẹ nhàng đặt chiếc khăn thấm nước lên trán của sư tôn,miệng Bạch Thiên Dung lại bắt đầu làu bàu:
" Hờ hờ.. đáng đời,lớn như vậy rồi vẫn để bản thân bị sốt.Thật đáng đời,cho chừa "
Miệng thì nói vậy nhưng hành động lại khác xa,dù sao bản thân Bạch Nhã Hi vẫn cảm thấy mình như một "người mẹ hiền từ" đang chăm sóc " con gái " bị bệnh.Căn phòng đóng kín,cảm thấy có chút ngột ngạt,Bạch Nhã Hi tựa đầu vào giường ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng hôm sau,Bạch Nhã Hi thức dậy.Thấy Mặc Thiên Dung đã đỡ sốt còn đang ngủ,cô một mạch chạy đến trù phòng nấu cháo để y dưỡng bệnh.Sau khi Bạch Nhã Hi rời khỏi,Mặc Thiên Dung bấy giờ mới mở mắt.Thì ra nàng đã sớm thức dậy từ lâu,mải ngắm nhìn tiểu đồ đệ của mình mà quên mất cả thời gian. Mặc Thiên Dung cảm động,bản thân mấy năm nay tưởng rằng Bạch Nhã Hi ghét mình,không ngờ nàng lại tận tình chăm sóc bản thân như vậy.Nhớ lại buổi tối hôm qua,Mặc Thiên Dung tựa một đứa trẻ mà sung sướng. Mặc Thiên Dung còn đang ngây ngô cười thì Bạch Nhã Hi đã trở lại,thấy sư tôn như vậy cô đứng hình một lúc.
" Sư tôn..?"
--------------------------------------------------------
Mặc Thiên Dung kiểu: ai biết gì đâu ( // '^' // )