Từ một góc độ nào đó, Lương Khởi Triều có thể xem như may mắn, cùng ngày ông phát bệnh có một trái tim thích hợp. Đối phương là đàn ông trung niên, gặp tai nạn giao thông chết não, từng ký tên quyên tặng di thể, hiện đang dựa vào máy móc để duy trì sinh mệnh. Chỉ đợi bác sĩ đến Úc, giải phẫu cấy ghép sẽ lập tức tiến hành.
Nhưng ở góc độ khác, vận khí của Lương Khởi Triều cũng không tốt lắm.
Ông đã hai lần trải qua giải phẫu lồng ngực, tình trạng thân thể rất kém, cần tái thiết tĩnh mạch. Để bảo đảm xác suất cấy ghép thành công, Lương Sùng tìm bác sĩ giỏi nhất trong Mayo Clinic* thực hiện cuộc phẫu thuật này.
*
Mayo Clinic
là một trung tâm y tế học thuật phi lợi nhuận của Mỹ có trụ sở tại Rochester, Minnesota, tập trung vào thực hành lâm sàng, giáo dục và nghiên cứu tổng hợp. Nó bao gồm hơn 4.500 bác sĩ và nhà khoa học, cùng 58.400 nhân viên y tế hành chính và đồng minh khác.
Đoàn bác sĩ đến vào sáng sớm, Lương Sùng tự mình dẫn người đi đón. Trên đường ra sân bay, hắn tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng sức.
Mấy ngày gần đây, Lương Sùng hầu như chưa chợp mắt. Cảm xúc Khang Mẫn Mẫn rất tệ, hắn phải chăm sóc bà, quyết sách quan trọng trong công ty không thể thiếu hắn, sắp xếp giải phẫu càng không được phép có sơ sót nào. Hắn rõ ràng sức cùng lực kiệt, nhưng tựa như đã mất khả năng ngủ, giấc chẳng thể sâu.
Về bệnh viện, trước cuộc giải phẫu, bác sĩ mổ chính đọc kỹ báo cáo chỉ số của Lương Khởi Triều, đánh giá sơ bộ khá khả quan, Lương Sùng và Khang Mẫn Mẫn thoáng yên tâm.
Đợi đèn đỏ phòng phẫu thuật sáng lên, Lương Sùng hít sâu một hơi, đứng ngoài cửa trong chốc lát rồi đưa Khang Mẫn Mẫn đến phòng nghỉ.
Việc người có thể làm đã hết, kế tiếp phải nghe ý trời.
Trong phòng nghỉ phát nhạc dịu êm, cách trang trí cũng nhẹ nhàng, chắc nhằm mục đích phần nào trấn an người nhà bệnh nhân, khiến thời gian đợi chờ có cảm giác ngắn lại.
Có lẽ bởi Lương Sùng rất khó bị ngoại giới ảnh hưởng, mấy thứ đó chẳng thể trấn an nổi hắn mà chỉ khiến hắn thấy ầm ĩ phiền hà, bèn vẫy tay bảo trợ lý hạ nhỏ một chút.
Chờ tiếng nhạc nhỏ xuống, Lương Sùng nghĩ nghĩ, đeo tai nghe lên, chuẩn bị gọi cho Ninh Diệc Duy.
Tuần này Ninh Diệc Duy không dám tìm hắn nhiều, mỗi ngày đều đặn nhắn Lương Sùng sáng mát tối ngủ ngon, thỉnh thoảng hỏi hắn ăn cơm chưa, y hệt một ông già tổ rỗng* nhớ con gái thiết tha, muốn liên lạc nhưng không thể.
*
Hội chứng tổ rỗng
là một hiện tượng trong đó cha mẹ trải nghiệm nhiều cảm xúc lẫn lộn như đau thương, mất mát, lo lắng... khi đứa con cuối cùng rời khỏi nhà để ở riêng, đi xa.
Nhưng cũng nhờ mỗi ngày nhận được tin nhắn Ninh Diệc Duy, vài giây mở ra đọc, Lương Sùng mới đột nhiên bừng tỉnh, kinh ngạc phát giác thì ra mình vẫn tồn tại.
Ngày xưa Lương Sùng thường nghĩ, sự thơ ngây của Ninh Diệc Duy cho người ta quá nhiều cơ hội lợi dụng, rất không cần thiết, nhưng hiện tại Ninh Diệc Duy rộng lượng không so đo, hắn lại thấy may mắn vì sự thơ ngây ấy vẫn còn.
Có lẽ Ninh Diệc Duy sẽ hiểu.
Lương Sùng thậm chí bắt đầu mơ đến viễn cảnh tươi đẹp ấy.
Lúc này là giờ ăn trưa trong nước, Ninh Diệc Duy biết hôm nay Lương Khởi Triều phẫu thuật, chắc sợ quấy rầy Lương Sùng, tin nhắn chào buổi sáng cũng chưa gửi cho hắn.
Lương Sùng nhìn tấm ảnh đại diện “Người hầu nhỏ” hắn mới cài trên danh bạ, chụp vào sinh nhật Ninh Diệc Duy năm ngoái, mặt cậu bị hắn bôi đầy bơ lên. Hắn thầm nghĩ, nếu bây giờ mình gọi cho cậu, hẳn cậu sẽ bất ngờ lắm nhỉ, nghĩ rồi liền tựa lưng vào ghế, ấn nút gọi đi.
Không ngờ chuông chỉ vang một chút, Ninh Diệc Duy đã cúp điện thoại hắn.
Chắc là kích động quá nên ấn nhầm.
Lương Sùng ngồi thẳng dậy, nuốt nước bọt, quyết định cho Ninh Diệc Duy cơ hội thứ hai, nhấn gọi lần nữa, lần này chuông mới reo nửa hồi đã bị tắt.
Vài giây sau, Ninh Diệc Duy nhắn cho hắn cái tin: “Em đang ở cuộc họp hằng tuần!”
Còn gửi kèm tấm ảnh chụp Khổng Thâm Phong từ sau lưng, nói: “Có cả giáo sư Khổng, không tiện nghe điện!”
Lương Sùng phản hồi một chữ “À”, lập tức tỉnh mộng. Ninh Diệc Duy sẽ không hiểu đâu.
“Lương Sùng.”
Trong lúc Lương Sùng cúi đầu xem tin nhắn, Khang Mẫn Mẫn đi tới ngồi xuống đối diện, hỏi hắn: “Con đang cười gì thế.”
Lương Sùng thu di động, ngẩng đầu nhìn Khang Mẫn Mẫn, hơi nhăn mày, hỏi lại: “Con cười ạ?”
“Lâu rồi mẹ không thấy con cười như vậy,” Khang Mẫn Mẫn nói, “Nói chuyện với Duy Duy à?”
Sắc mặt bà tái nhợt, người gầy đi một vòng, ánh mắt mệt nhoài, giọng điệu lại rất điềm đạm, dường như chỉ cần Lương Khởi Triều và Lương Sùng đều bình an, những cái khác bà sẽ chẳng để ý.
“Dạ.” Lương Sùng thừa nhận.
Hắn và Khang Mẫn Mẫn không tán gẫu được lâu. Cảm thấy không khí trong phòng quá ảm đạm, hắn nói Khang Mẫn Mẫn một tiếng, tự mình ra phòng hút thuốc giữa hai toà nhà bệnh viện đốt một điếu.
Từ ngày Ninh Diệc Duy trộm hút thuốc của hắn, Lương Sùng cai thuốc luôn. Nói cai cũng không hẳn, chỉ là mỗi khi rút điếu thuốc ra, hắn sẽ nhớ đến dáng vẻ hít mây nhả khói của Ninh Diệc Duy trong xe mình.
Ngày đó Ninh Diệc Duy học Lương Sùng hai ngón tay kẹp thuốc, khói trắng lượn lờ giữa môi cậu. Cậu thấy Lương Sùng mở cửa xe thì hoảng sợ, như đứa trẻ nghịch ngợm bị người lớn bắt quả tang, một đường về cúi đầu không hé lời.
Lương Sùng rít một hơi, nhắm mắt hồi tưởng hương vị hôn môi Ninh Diệc Duy, khi mở mắt ra, hắn trông thấy qua cửa kính phòng hút thuốc, cách hơn chục mét giữa mái hiên có một người đang đứng.
Người ấy đưa lưng về phía phòng hút thuốc, dáng vóc nhỏ gầy, mặc chiếc hoodie sáng màu, bên chân đặt một cái cặp sách rất lớn, khoá cặp nửa mở, chắc vừa lấy thứ gì ra chưa kịp kéo lên. Cậu cúi đầu không nhúc nhích, giống đang xem di động, phần gáy gầy gò trắng nõn, khiến Lương Sùng cảm thấy quen quen.
Thực tế là quen tới mức hoang đường.
Lương Sùng sửng sốt vài giây, dụi tắt thuốc lá, bước nhanh ra ngoài.
Ninh Diệc Duy đang hết sức chăm chú sử dụng một chức năng không cơ bản trong điện thoại, nhập mật khẩu tài khoản di động của Lương Sùng vào phần mềm chính, xác định vị trí của hắn.
Không phải Ninh Diệc Duy lén nhìn trộm nhớ mật mã tài khoản Lương Sùng, là lúc Lương Sùng nhập mật mã không thèm tránh Ninh Diệc Duy, Ninh Diệc Duy trí nhớ tốt, muốn không nhớ cũng không được.
Có thể nói đây hoàn toàn là trách nhiệm của bản thân Lương Sùng, không liên quan gì đến Ninh Diệc Duy hết.
Vốn dĩ nhớ mật mã tài khoản cũng chẳng để làm gì, may có lần này Ninh Diệc Duy tới Úc tìm Lương Sùng không muốn cho hắn biết, nó mới được phát huy tác dụng.
Ninh Diệc Duy nhờ chức năng này tìm được chỗ Lương Sùng, bắt taxi đến rồi lạc lối giữa không gian mênh mông của bệnh viện.
Căn cứ theo bản đồ hiển thị, cái chấm nhỏ của Lương Sùng cách cậu rất gần, nói đúng hơn là hai điểm như chồng lên nhau. Nhưng Ninh Diệc Duy đã quan sát bốn phía, xung quanh cậu không có ai cả.
Ninh Diệc Duy phóng to bản đồ, chuẩn bị nghiên cứu cẩn thận xem Lương Sùng có phải đang ở tầng trên không, phía sau lưng đột nhiên ập đến một lực mạnh. Có người từ phía sau ôm lấy Ninh Diệc Duy, đè trọn thể trọng lên lưng cậu, chân Ninh Diệc Duy mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống, quăng luôn di động. Ninh Diệc Duy nắm chặt máy quay đầu, đập vào mắt là môi cằm của Lương Sùng, ngước lên là đôi mắt sâu như giếng cổ không gợn của hắn.
“Ở cuộc họp hằng tuần.” Lương Sùng lạnh băng nói.
Hắn buông Ninh Diệc Duy ra, thuật lại: “Có cả giáo sư Khổng.”
“Ầy,” Ninh Diệc Duy thả lỏng, đắc ý cười, “Người bị em lừa hẳn nên xem lại bản thân vì sao dễ mắc mưu như vậy.”
“Thế à,” Lương Sùng âm u nói, “Trách anh ngu quá nhỉ?”
Ninh Diệc Duy rụt người nhanh chóng nhận sai: “Có vài tình huống không phải cứ bị lừa là ngu đâu anh, do người đi lừa thông minh quá thôi à.”
Lời còn chưa dứt đã bị Lương Sùng cốc trán trừng phạt: “Câm miệng cho anh.”
Ninh Diệc Duy che che trán, nhìn Lương Sùng không nói.
“Ăn cơm chưa?” Lương Sùng lại thấp giọng hỏi cậu.
Ninh Diệc Duy lắc đầu, mím môi nhìn Lương Sùng cúi người kéo kĩ cặp cho cậu, xách lên, đi về hướng một toà nhà. Lương Sùng đi trước vài bước, quay đầu thấy Ninh Diệc Duy không đuổi kịp, lại dừng đó chờ cậu đến bên cạnh, giảm xuống tốc độ ngang bằng, cùng cậu sánh vai chậm rãi đi.
Bên Úc đang vào xuân, lúc ấm lúc lạnh. Giữa hai toà nhà có một bãi cỏ trập trùng rộng lớn, trồng bao nhiêu cây lá làm cảnh, hoa đã nở phân nửa, hương thơm nhàn nhạt từ bốn phương tám hướng tập kích khách qua đường.
Hai người rẽ qua chỗ ngoặt, có nhân viên y tế đi tới, gật đầu chào Lương Sùng, Ninh Diệc Duy nhân cơ hội hỏi: “Chú đang phẫu thuật ạ?”
Lương Sùng gật đầu, liếc cậu một cái, dừng giây lát, rốt cuộc hỏi Ninh Diệc Duy: “Không phải bảo em đừng tới rồi sao.”
Ninh Diệc Duy không biết trả lời thế nào, bèn giữ im lặng, tính cầm tay Lương Sùng lừa gạt qua ải.
Bề ngoài Lương Sùng có vui hay không Ninh Diệc Duy chịu chết, đầu ngón tay cậu vừa chạm bàn tay hắn, Lương Sùng đã kéo giật cậu lại, dùng sức rất lớn, Ninh Diệc Duy bị hắn siết đau.
“Tại sao gạt anh.” Lương Sùng không nhìn Ninh Diệc Duy, nhẹ giọng hỏi.
Ninh Diệc Duy nghiêng mặt ngó Lương Sùng, Lương Sùng trông hơi ngượng, mắt hướng thẳng tắp về trước, cũng có thể do hắn không quen hoặc đang rối rắm.
“Vậy tại sao anh hôn em?” Ninh Diệc Duy nhìn Lương Sùng trong chốc lát, hỏi lại.
Lương Sùng trầm mặc, có vẻ chưa chuẩn bị xong đáp án. Ninh Diệc Duy cũng không định ép hỏi, chỉ trả lời vấn đề của hắn: “Em không muốn phiền anh đến đón em, anh bận mà.”
Tới nhà ăn bệnh viện, Lương Sùng lấy cho Ninh Diệc Duy một phần cơm đơn giản, hai người ngồi cạnh cửa sổ, bên ngoài là mặt cỏ xanh lá xù xù.
Ninh Diệc Duy ăn mấy miếng là no, uống nước trái cây nói với Lương Sùng: “Nhưng mà dì nhìn thấy em có khi nào sẽ thấy kì cục không.”
Lương Sùng cầm khăn ăn thay Ninh Diệc Duy lau miệng, đốt ngón tay nhè nhẹ chạm mặt cậu, lau sạch rồi hắn mới đáp: “Không đâu.”
“Ò,” Ninh Diệc Duy cắn ống hút, chụp lấy bàn tay đang muốn rụt về của Lương Sùng, niết niết trong tay, chuẩn bị hỏi Lương Sùng nan đề khiến cậu trằn trọc suy nghĩ.
Bài tập của chương trình đại học, Ninh Diệc Duy chẳng bao giờ phải tự hỏi quá lâu.
Nhưng bài tập về nhà Lương Sùng cho cậu thật sự quá khó, Ninh Diệc Duy mất ăn mất ngủ trầm tư suy ngẫm, cũng chỉ nhìn ra một góc chân tướng nho nhỏ.
Ninh Diệc Duy hỏi Lương Sùng: “Có phải anh cảm thấy em chẳng hiểu gì cả không?”
Biểu cảm Lương Sùng cho cậu đáp án.
Vì thế Ninh Diệc Duy thanh minh: “Thật ra cái gì em cũng hiểu.”
“Em thì biết gì?” Lương Sùng hỏi.
“Em biết,” Ninh Diệc Duy có chút thẹn thùng, cậu nhẹ giọng đi, nhưng câu chữ vẫn rõ ràng, “Anh muốn em ở bên anh, cho nên em tới.”
Tay Lương Sùng nóng bỏng, ánh mắt sâu xa kiềm chế, khiến Ninh Diệc Duy trở nên xúc động, cậu nói với Lương Sùng: “Có đôi khi em cảm thấy anh rất mệt mỏi.”
Lương Sùng chẳng phủ nhận, cũng chẳng tán thành. Ninh Diệc Duy nhìn kỹ sắc mặt hắn, tiếp tục nói: “Chỉ là em cảm thấy. Thời điểm thế này em chẳng giúp được gì, bởi vấn đề của anh không phải thế mạnh của em. Nhưng cho dù là vậy, chỉ cần anh nói, vì anh em vẫn sẽ nỗ lực làm được tất cả.”
Lương Sùng nghe xong, ôn hòa mỉm cười với cậu.
Ninh Diệc Duy nhận được ủng hộ, lại nói: “Trước đó em có tra Wikipedia, tra không được một định nghĩa “thích” gãy gọn, nhưng em tổng hợp miêu tả trong văn chương, cảm thấy như mình, có đồ tốt đều muốn đưa anh, tình nguyện vì anh làm mọi thứ, cũng rất giống thích rồi. Nếu anh thích em, vậy anh đừng do dự, cùng em trực tiếp bên nhau có được không.”
Ninh Diệc Duy tự cho là thông minh, che đậy tính độc chiếm và ghen tị của bản thân trong lúc thổ lộ, bởi những thứ không thể gói ghém nắm giữ mới càng quý giá mê hoặc.
Chẳng ai vứt bỏ một viên kim cương sáng lấp lánh để lựa chọn than chì, dù thành phần cấu tạo không có gì khác nhau.
Cách thổ lộ của cậu khá ấu trĩ, nói chuyện yêu đương như tuyên truyền sản phẩm mới trong siêu thị, Lương Sùng dạo qua có thể ghé vào thử một miếng, thích thì mang về nhà.
Nhưng Ninh Diệc Duy là vậy, không nghĩ gì khác được, chỉ có mỗi vậy mà thôi.
Thấy Lương Sùng nghe xong không nói, chỉ lẳng lặng nhìn mình, Ninh Diệc Duy vội vàng phủ đầu: “Sau này anh trả lời em cũng được. Em biết bây giờ không phải thời điểm thích hợp.”
Nhìn Ninh Diệc Duy đã ăn xong, Lương Sùng đứng lên, nói: “Đi thôi.”
Ninh Diệc Duy bước vội theo sau, cậu đi khá chậm, Lương Sùng giữ tay cậu, không ngừng sải bước khỏi nhà ăn, vòng qua hành lang, dừng cạnh một cầu thang thoạt nhìn ít người lui đến.
Hắn kéo Ninh Diệc Duy vào không gian chật hẹp dưới cầu thang, không nói một lời dựa sát.
Lương Sùng rất cao, chắn gần hết ánh sáng bên ngoài. Hắn nhéo cằm Ninh Diệc Duy, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn cậu.
Hôn hồi lâu, hắn rời môi Ninh Diệc Duy, hơi cúi người ôm lấy, vùi đầu vào hõm vai cậu.
Ninh Diệc Duy vụng về giơ tay ôm lại Lương Sùng, trong lòng tự hỏi, liệu đây có tính là một câu trả lời súc tích hay không.
HẾT CHƯƠNG 27.