Chương 17: Nhập Nhầm Xác, Yêu Đúng Người! - Chương 17

Tôi cứ thế, mắt trợn tròn mồm há hốc nhìn bọn họ đang chuẩn bị lật bàn…

Lâm Hạo Hải đi từ văn phòng ra, liếc tôi một cái rồi nhíu mày: "Thân thể cô chưa khỏe hẳn, đừng có chạy lung tung."

Giờ thì chẳng cần tôi giải thích, mọi người đã tự động chuyển ánh nhìn thành "Quả nhiên là thế!"…

Lâm Hạo Hải…!

Tôi phẫn nộ quay đầu lại nhìn Lâm Hạo Hải: "Lâm Hạo Hải, anh, anh ăn nói cho rõ ràng! Tôi chỉ bị thương ở chân thôi, anh đừng có nói cứ như thể tôi vừa phá thai xong thân thể còn chưa khỏe thế!"

Lâm Hạo Hải nhíu mày: "Nói lung tung gì thế?"

Chị Trương kéo kéo tôi: "Em làm gì vậy, mặc dù tổng giám đốc bắt em đi phá thai là cậu ấy sai, nhưng bản thân em chẳng phải cũng rất vui vẻ kêu 'Hết rồi, hết rồi' đấy thôi, giờ em còn tức giận cái gì?"

Tôi nhìn bọn họ, cố gắng giải thích: "Không phải đâu! Em thật sự chỉ là bị thương ở chân nên mới nghỉ ngơi thôi! Mọi người phải tin em…"

Chị Trương bất đắc dĩ vỗ vỗ vai tôi: "Được rồi được rồi, bọn chị tin em, được chưa?"

Nói rồi cả đám người trưng bộ mặt "Tôi còn lâu mới tin cô" rời đi…

Tôi suy sụp quay vào văn phòng của Lâm Hạo Hải, sau đó nằm bò lên ghế sô pha: "Aizzz, thôi vậy, dù sao Lư Dĩ Sương cũng chẳng còn danh tiếng gì để mất, cứ kệ vậy, kệ vậy …"

Lâm Hạo Hải buồn cười huých huých người tôi: "Bọn họ nói cô… phá thai à?'

Tôi dụi đầu vào cánh tay: "Ai bảo anh nói năng không rõ ràng!"

Tôi xụ mặt: "Thôi đành vậy, số rồi! Số tôi cả đời đều sẽ bị người ta hiểu lầm rồi… Aizzz."

Tôi than thân trách phận một hồi rồi cũng bò dậy làm việc.

Ngồi trên ghế nhìn mấy dãy thuốc bổ, trong đầu tôi nảy ra một ý…

Ngày hôm sau, trên mạng có thêm một cửa hàng bán thực phẩm chức năng, mặc dù số lượng không nhiều lắm nhưng giá cả lại cực kỳ rẻ, còn là hàng xịn trăm phần trăm, bởi vậy buôn bán cũng rất khá.

Đương nhiên, chủ cửa hàng đó chính là tôi.

Ngày tháng cứ trôi qua êm đềm, tóm lại là chẳng có việc gì to tát xảy ra. Vào lúc tôi đang nghĩ cuộc sống của mình cứ bình tĩnh như thế mãi thì bất ngờ xuất hiện một người.

Không phải Tiền Chấn Hựu, không phải Tiền Chấn Tá, mà là…

Cha của Lư Dĩ Sương = =

Tình hình lúc đó cực kỳ phức tạp.

Tôi đang ngồi tán chuyện với đám người của chị Trương, nói hoài nói mãi lại nói đến câu chuyện "phá thai" của tôi. Tôi vô cùng bất đắc dĩ muốn giải thích sự việc mình chỉ bị thương ở chân thôi, kết quả lại thấy một người đàn ông trung niên tướng mạo tuấn tú, khí thế ngời ngời ghé lại với bộ mặt sầm sì: "Phá thai rồi?"

Trong bụng tôi còn đang nghĩ: Ông là ai thế? Bộ mặt này muốn dọa chết người ta à? Thế nên tôi cũng chẳng để ý, tùy tiện đáp lại: "Đúng thế, làm sao?"

Kết quả, ông ta tức giận bừng bừng: "Dĩ Sương, con cứ để mặc Lâm Hạo Hải chà đạp như vậy à?!"

= 口 =

Tôi nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mắt, đang định hỏi "Ông là ai?" thì Lâm Hạo Hải xuất hiện, thái độ cực kỳ cung kính nói với ông ta: "Bác Lư, sao bác lại tới đây?"

Không, không phải chứ?!

Tôi kinh hoàng, sững ra nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, ông ta, ông ta là cha của Lư Dĩ Sương?

A, không phải, mặc dù diện mạo quả đúng là có vài nét tương tự với Lư Dĩ Sương nhưng mà … cũng quá…?

Tôi nuốt nước miếng, vừa định mở miệng "Chào cha" thì ông Lư đã cất tiếng: "Cháu còn có mặt mũi gọi ta là 'bác Lư'? Cháu đã làm gì với Dĩ Sương rồi?!"

…Tôi vội vàng chen vào: "Không phải đâu cha, không phải Lâm Hạo Hải…"

Kết quả ông Lư lại càng tức giận: "Vậy Dĩ Sương con lại cùng người khác làm loạn?"

Tôi: "…"

Lâm Hạo Hải thở dài, nhìn tôi nói: "Em ngậm miệng vào, càng nói càng sai."

Sau đó, quay sang ông Lư: "Bác, bác cứ bình tĩnh lại trước đã, sự tình là như thế này…"

Rồi anh ta thuật lại từ đầu đến đuôi mọi chuyện cho ông Lư, giọng điệu thản nhiên, từ ngữ chính xác, nội dung câu chuyện liền mạch rõ ràng… vèo cái đã nói xong. Đến khi kết luận còn thêm một câu: "Bác Lư, mời bác vào trong uống cốc trà đã ạ."

Ông Lư nghe xong thì cực kỳ hài lòng gật đầu: "Ra là thế", sau đó quay sang nhìn tôi đầy thắc mắc: "Dĩ Sương, không phải con ghét nhất ăn cá à, sao giờ lại ăn rồi?"

Tôi gãi gãi đầu: "Không sao, thỉnh thoảng đổi món cũng tốt mà."

Ông Lư nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm, theo sau Lâm Hạo Hải vào phòng.

Mà người đi cuối trong hàng là tôi đây, đột nhiên thấy áp lực như núi trên vai…

Bời vì trước đây tôi cũng lười tìm hiểu Lư Dĩ Sương là người thế nào, nên chưa bao giờ tôi hỏi han Lâm Hạo Hải về cô ấy. Lâm Hạo Hải thật ra cũng không biết bao nhiêu, bởi vậy hai người chúng tôi đều hiếm khi nói chuyện liên quan đến Lư Dĩ Sương, kết quả là bây giờ tôi chẳng biết gì về cô ấy cả… Ôi trời ơi, ông Trời làm ơn đừng đùa tôi mà…

Tôi lo muốn chết rồi đây…

Lâm Hạo Hải vẫn dáng vẻ chẳng chút căng thẳng, khuôn mặt bình tĩnh trò chuyện cùng ông Lư, thi thoảng còn mỉm cười, nhìn qua đúng thật là… hoàn toàn vô hại…

Đáng tiếc, đó cũng chỉ là "nhìn qua" mà thôi…

Í, không được, bây giờ không phải là lúc nghĩ cái này!

Tôi buồn bực ngồi nghịch ngón tay, sau đó liếc mắt nhìn phía trước, kết quả phát hiện Lâm Hạo Hải cũng đang quay đầu nhìn mình, trong mắt đầy vẻ toan tính. Miệng anh ta mở ra, cũng không biết nói gì, tôi vội nheo mắt nhìn kỹ…

Hóa ra Lâm hạo Hải đang dùng khẩu hình nói với tôi: Giả ngất.

… Tôi khinh, tôi còn tưởng anh có khả năng gì to tát, ra là chỉ trông chờ vào tài diễn kịch của tôi cả thôi!

Tôi thở dài, hoành tráng ngất cái rầm…

Lâm Hạo Hải còn thần kỳ hơn, anh ta nheo mắt, dùng tốc độ nhanh hơn chớp chạy lại bên người tôi: "Dĩ Sương, em làm sao vậy?"

Tôi đưa tay lên bóp trán: "Đầu em đau quá… A Hải, anh nói xem có phải em sắp chết rồi không…"

Cơ mặt Lâm Hạo Hải bắt đầu giật điên cuồng (…), nhỏ giọng nói: "Bảo cô ngất thì ngất đi, còn nhiều lời thế làm gì, đã thế còn nói mấy câu rõ buồn nôn…"

Tôi trừng anh ta một cái, vừa định nói gì lại thấy ông Lư đang vội vã xông đến, thế là đành trợn trắng mắt, sau đó đổ thẳng lên người Lâm Hạo Hải.

"Dĩ Sương, Dĩ Sương?" Lâm Hạo Hải lắc lắc người tôi, sau đó ông Lư cũng đến bên, lắc còn điên cuồng hơn: "Dĩ Sương, con làm sao thế?!"

…Ôi trời, chú à, sức chú cũng mạnh thật đấy, lắc đến độ cháu đây đầu váng mắt hoa, sắp nôn ra luôn rồi…

Lâm Hạo Hải chắc cũng thấy tình hình tôi sắp trợn trắng mắt lên thật, liền vội vàng ngăn cản ông Lư: "Bác à, chắc là vì vết thương ở chân Dĩ Sương vẫn chưa khỏi nên mới suy nhược như thế…"

Chân bị thương và cơ thể suy nhược thì liên quan quái gì đến nhau…?

Nhưng ông Lư lại tin, còn lo lắng bảo: "Vết thương trên chân còn chưa khỏi, nó đi làm làm gì?"

Lâm Hạo Hải ra vẻ cảm thán: "Dĩ Sương cô ấy chính là như thế, cháu khuyên mãi cũng không chịu nghe."

Mợ! Lâm Hạo Hải anh là cái đồ tư bản độc ác dã man! Rõ ràng là anh vừa thấy vết thương của tôi khỏi cái là lôi tôi đi làm ngay, giờ còn ra vẻ bất đắc dĩ lắm… Giả tạo, giả tạo, quá giả tạo!

Tôi len lén cấu cánh tay đang đỡ mình của Lâm Hạo Hải, anh ta cũng lặng lẽ giữ chặt tay tôi.

"Đúng thế, cái con bé Dĩ Sương này từ nhỏ đã bướng bỉnh. Lúc trước nó được nuông chiều chẳng phải làm gì, bây giờ đến làm thư ký cho cháu, chắc chắn là vì sợ cháu khinh thường nó, aizzzz…" Ông Lư thở dài.

"Dạ, cháu sẽ nói chuyện với Dĩ Sương, sao cháu có thể khinh thường cô ấy chứ? Lúc trước đều là vì cháu hiểu lầm, về sau cháu nhất định sẽ quý trọng cô ấy." Lâm Hạo Hải nói với vẻ vô cùng "chân thành".

Ông Lư quả nhiên bị sự "chân thành" của anh ta làm cảm động, nói: "Aizzz, Dĩ Sương theo đuổi cháu lâu như vậy, bây giờ xem như cũng 'tu thành chính quả', bác cũng mừng thay nó…"

Lâm Hạo Hải: "Không có gì, lúc trước đều là do cháu hồ đồ."

Ông Lư dừng một chút: "Thật ra, nếu không phải Dĩ Sương đã ở bên cháu, bác cũng không biết thằng bé Tiền Chấn Hựu nghĩ gì… Ta cứ cho rằng nó thật sự thích Dĩ Sương, bởi vậy lúc đầu còn rất áy náy, không ngờ nó lại thích người khác."

Người Tiền Chấn Hựu thích!

Đây là việc tôi vẫn thấy ấm ức suốt bao nhiêu ngày!

Thế là tôi lập tức dỏng tai lên, chuẩn bị nghe xem ông Lư có biết người Tiền Chấn Hựu thích là ai không.

Kết quả…

Lâm Hạo Hải anh ta… anh ta nói…

"Chuyện của Tiền Chấn Hựu chúng ta cũng đừng nhắc đến nữa, trước tiên phải đưa Dĩ Sương về nhà đã."

… Đưa cái đầu anh ấy… Tôi muốn nghe xem người Tiền Chấn Hựu thích là ai cơ mà!

Tôi khe khẽ cử động, lập tức bị Lâm Hạo Hải ôm chặt eo, chạy thẳng ra ngoài.

Đằng sau còn nghe thấy tiếng ông Lư an ủi: "Lâm Hạo Hải à, vậy Dĩ Sương bác giao cho cháu đấy! Bác còn có chuyện, lần sau lại đến thăm hai đứa!"

…Đừng mà !!!

Tôi thật sự nhịn không nổi nữa rồi, định bò dậy đuổi theo ông Lư hỏi cho rõ ràng rốt cuộc Tiền Chấn Hựu thích ai, lại bị Lâm Hạo Hải giội nước lạnh: "Nếu cô muốn bị lộ tẩy thì cứ quay lại đi."

Thế là tôi… lại lần nữa ngất đi…

Đáng ghét, chân tướng việc Tiền Chấn Hựu thích ai đã ở ngay trước mắt rồi!

Tôi đau lòng khôn xiết, lại cũng bất đắc dĩ vạn phần…

Lâm Hạo Hải, anh là cái đồ dã man tàn bạo vô nhân đạo … T_T Tôi cứ thế bị Lâm Hạo Hải ôm ngang đi vào thang máy, trong quá trình đó còn nghe được không biết bao nhiêu tiếng thở dài bị đè nén… Thở dài cái khỉ gì chứ, chưa thấy người ta ôm ấp nhau bao giờ à?!

… Tôi đúng là bị chọc giận đến phát điên rồi = =

Lâm Hạo Hải cứ thế đem tôi vứt vào xe, sau đó cười bảo: "Có thể mở mắt ra được rồi."

Tôi trừng mắt nhìn anh ta.

Lâm Hạo Hải như cười như không: "Làm sao thế?"

"Anh còn dám hỏi!" Tôi bò dậy, chỉ thẳng vào mặt anh ta quát: "Anh nói đi, vừa rồi vì sao không để cha Lư Dĩ Sương nói cho hết? Ít nhất cũng để tôi biết người Tiền Chấn Hựu thích như thế nào chứ!"

Lâm Hạo Hải không cười nữa, hỏi lại: "Cô muốn biết để làm gì?"

Tôi sững ra: "Không thể nói thế được, ít nhất tôi cũng muốn có mục tiêu để hướng tới chứ…"

Lâm Hạo Hải cười khẩy: "Cô cố gắng thế nào cũng bằng thừa. Bây giờ cô là Lư Dĩ Sương thì hãy ngoan ngoãn làm Lư Dĩ Sương đi, đừng có mơ mộng viển vông nữa."

Cái tên Lâm Hạo Hải này, câu nào câu nấy vẫn khó nghe như trước!

Tôi hừ vài tiếng, nhưng cũng thấy anh ta nói có lý, chỉ đành im lặng.

"Dĩ Sương!" Đột nhiên phía ngoài xe vang lên tiếng của ông Lư, tôi và Lâm Hạo Hải nhìn nhau kinh ngạc, cả hai đều không ngờ cha Lư Dĩ Sương còn xuống tầng hầm, thế là tôi vội vã ngã người lên ghế…

Sau đó… mợ chứ, đầu tôi đập vào thứ gì đó cứng ngắc, đau chết mất…

Nhưng ông Lư đã đi lại cạnh xe, Lâm Hạo Hải lễ phép hỏi ông có chuyện gì. Ông Lư nói: "À, cũng không có gì, chỉ muốn nói với cháu Dĩ Sương nó không thích ăn cá, cũng không ăn được, về sau cháu nói nó đừng cố làm nữa, nhé!"

Lại tiếp: "Thật ra đồ ăn Dĩ Sương nấu cũng rất ngon, mặc dù tay nó quanh năm chẳng đụng việc nhà, nhưng vì cháu mà nó đã học hỏi, bởi vậy cháu phải biết quý trọng …"

Chắc do nhớ lại sự kiện kinh hoàng lần trước khi tôi vào bếp, sắc mặt Lâm Hạo Hải có phần cổ quái, anh ta gật đầu: "Dạ… cháu đã biết ạ."

Ông Lư mãn nguyện: "Được rồi."

Sau đó Lâm Hạo Hải lên xe, đỡ tôi dậy: "Chào bác, bác Lư."

Ông Lư đáp lại một tiếng rồi cũng rời đi.

Tôi từ từ ngồi dậy ở ghế sau, ôm đầu liếc mắc nhìn xem rốt cuộc là thứ gì đập vào mình, lại phát hiện ra đó là bình nước khoáng lần trước tôi để quên trên xe anh ta, quên lấy ra… Thật đúng là tự tạo nghiệt, không thể sống!

Tôi xoa xoa đầu, nói với Lâm Hạo Hải: "Aizzz, nhìn không ra Lư Dĩ Sương còn biết nấu ăn đấy. Vì anh, cô ấy đúng là hy sinh quá nhiều thứ, đáng tiếc vẫ không làm anh rung động."

Có lẽ cô ấy còn làm nhiều hơn những gì tôi làm cho Tiền Chấn Hựu.

Tôi thích Tiền Chấn Hựu, cũng chỉ là theo đuổi cậu ta, làm phiền cậu ta, lần duy nhất tặng được bó hoa thì lại là loại cậu ta không thích… Đương nhiên, bất kể tôi có tặng gì thì e là cậu ta cũng chẳng thích đâu.

Còn Lư Dĩ Sương lại thực sự xúc tiến hành động.

Lâm Hạo Hải liếc tôi một cái: "Chuyện tình cảm không thể nói rõ ràng được. Nếu tôi thích một người, thì người đó chẳng làm gì tôi cũng thích, nếu tôi không thích thì cô ta có làm gì cũng chỉ vô ích mà thôi."

Lúc nói câu này dường như Lâm Hạo Hải còn có ngụ ý gì nhưng tôi chẳng hiểu ra được. Tôi chỉ nghĩ lời này mặc dù vô tình nhưng suy cho cùng vẫn rất có lý.

Xem ra có những thứ quả thật chẳng thể cưỡng cầu.

Cũng giống như khi tôi còn là Hạ Tiểu Mễ, Tiền Chấn Hựu nói với tôi cậu ta thích Lư Dĩ Sương. Đến khi tôi trở thành Lư Dĩ Sương, tôi bắt buộc phải hòa thuận với Lâm Hạo Hải, mà Tiền Chấn Hựu lại bảo tôi, cậu ta không thích Lư Dĩ Sương.

Cậu ta quá dễ thay đổi, mà tôi lại chẳng thể theo kịp tốc độ đó.

Điều này chắc là câu người ta vẫn nói: "Thứ gì của bạn sẽ là của bạn, nếu không phải của bạn thì vĩnh viễn cũng chẳng là của bạn", thật đúng là có nhiều ý nghĩa.

Có đôi khi bạn làm tất cả cho một người, lại không so được với người chẳng làm gì cho đối phương cả.