Chương 4: Chương 4

Tôi thấy, thế giới này thật là quá giả dối!

Để kiểm định tính chân thật của nó, cuối cùng tôi vẫn phải hỏi một câu đầy nghi hoặc: “Anh… anh quyết định yêu Lư Dĩ Sương?”

Anh ta liếc tôi: “Cô là Lư Dĩ Sương?”

“Tôi là Hạ Tiểu Mễ!” Tôi ưỡn ngực.

“Thế chẳng phải rõ ràng rồi sao?” Anh ta lườm một cái.

“Bởi vậy… Rốt cuộc là ý làm sao?!” Tôi cắn môi nhìn anh ta, “Lẽ nào, anh thầm yêu tôi từ lâu lắm rồi?”

Khóe môi Lâm Hạo Hải giật giật: “Cô mà nói thêm câu nữa, tôi sẽ lập tức gọi người đuổi cô ra ngoài!”

Tôi vội vã xua xua tay: “Đừng, tôi chỉ đùa tí thôi ấy mà…”

Anh ta không nói gì nữa, hình như đã lơ đẹp tôi, chắc là thấy chẳng buồn cười gì.

Tôi than thở: “Tôi hiểu rồi, anh là đang giúp người con gái thuần khiết mỏng manh lương thiện vô tội ngây thơ hoạt bát đáng yêu rực rỡ đơn thuần là tôi đây, bởi vậy mới tình nguyện nói với người khác là chúng ta đã thành một cặp?”

Nói dứt tôi liền chạy lên trước, nằm bò trên bàn làm việc của Lâm Hạo Hải, dùng cặp mắt chan chứa tình cảm sâu sắc nhìn anh ta: “Anh chính là 'thánh mẫu', à nhầm, 'thánh cha'!”

Mặt anh ta lạnh tanh, đập cả tập giấy tờ trên tay vào mặt tôi.

Tôi: “…”

Mặc dù Lâm Hạo Hải vô cùng khinh bỉ tôi, nhưng dù gì anh ta cũng đồng ý giúp đỡ, lá gan của tôi lập tức to lên nhiều.

Gan to lên, não liền nhỏ đi, tôi cũng lười suy nghĩ nguyên do tại sao anh ta lại giúp mình. Có lẽ nhìn tôi ở bên cạnh lôi thôi không dứt, thấy phiền quá nên muốn đá đi sớm? Hoặc cũng có lẽ… Ầy, thôi đi, thôi đi.

Tôi cầm di động, đang chuẩn bị mở lên thì đột nhiên nhớ tới mấy cuộc gọi liên tục muốn đòi mạng của Tiền Chấn Hựu, đành hậm hực đặt ngay di động xuống, nói với Lâm Hạo Hải: “Này, cho tôi mượn điện thoại chút nhé!”

Anh ta ra dấu về phía chiếc điện thoại bàn để bên cạnh.

Tôi nhấc máy lên, sau đó khựng lại: “Ừm… số điện thoại là bao nhiêu ấy nhỉ?”

Lâm Hạo Hải thở dài, đột nhiên giật ống nghe trên tay tôi: “Thôi đi, cô cũng chẳng nói được ra hồn đâu, để tôi gọi cho.”

Tôi ngẩn ra, gật gật đầu.

Anh ta nhấn số, lúc sau cất tiếng: “Là bác Lư phải không ạ?”

Sau đó tiếp: “Dạ, đúng ạ, Lư Dĩ Sương đang ở chỗ cháu.”

Đầu bên kia lại nói gì đó khiến mặt Lâm Hạo Hải trầm hẳn xuống, anh ta lại đáp: “Dạ, trước đây là cháu không biết trân trọng, sau này cháu sẽ đối xử thật tốt với cô ấy.”

Lại im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Trước tiên cứ để Lư Dĩ Sương ở lại đây mấy hôm đã ạ, bây giờ tâm trạng của cô ấy rất bất ổn, không tiện gặp mặt mọi người.”

Đầu bên kia chắc đã đồng ý, Lâm Hạo Hải gác máy, mặt lạnh tanh bảo tôi: “Ổn rồi.”

Tôi vỗ tay: “Quá đỉnh!”

“Cô nghe thấy cái gì rồi?” Khóe môi Lâm Hạo Hải khẽ nhếch.

“Không có gì, chỉ riêng mỗi câu 'trước đây là cháu không biết trân trọng, sau này cháu sẽ đối xử thật tốt với cô ấy' đã đủ khiến người ta thấy quá đỉnh rồi. Thật đúng là không ngờ đấy, anh nói mấy câu này mà mắt cũng không chớp lấy một cái.” Tôi bĩu môi.

Lâm Hạo Hải nhìn tôi một cái, cười cười, cười đến độ tôi sởn tóc gáy, chỉ đành cười gượng: “Hì hì, tôi đảm bảo, câu đó một trăm phần trăm là khen ngợi…”

Chắc do thấy thái độ của tôi quá hèn nhát, bắt nạt cũng chẳng có gì vui vẻ nên Lâm Hạo Hải không thèm nhìn tôi nữa, chỉ cúi đầu lật giở xấp giấy tờ trong tay: “Cô đi loanh quanh một lát đi, lát nữa hết giờ tôi đưa cô rời khỏi đây.”

“Đưa tôi rời khỏi đây?” Tôi nghi hoặc nhìn anh ta: “Đi đâu cơ?”

“Nhà tôi.” Lâm Hạo Hải vẫn rất lạnh lùng, tôi thì rất choáng, rất vô lực.

“Đến nhà anh?”

“Nếu không thì đi đâu?” Anh ta hỏi ngược lại khiến tôi nghẹn họng.

Cũng đúng, chẳng phải bây giờ tôi với anh ta đã có quan hệ “người yêu” rồi đó sao, tôi không đến nhà anh ta thì đi đâu được? Mà có muốn đi chỗ khác thì cũng phải bảo anh ta nói hết những chuyện liên quan đến Lư Dĩ Sương trước mới được…

Tôi càng nghĩ càng thấy phiền, thế là bộc phát: “Lâm Hạo Hải!”

Anh ta bị ngữ khí của tôi làm giật mình, nhíu mày hỏi: “Gì?”

“Tôi muốn ra nước ngoài, anh thấy có được không?” Mắt tôi bắt đầu sáng long lanh, “Nếu tôi ra nước ngoài thì không cần gặp mặt người nhà họ Lư nữa, cũng có thể không cần quan tâm Lư Dĩ Sương làm gì, càng chẳng cần học cách nói chuyện, cách làm việc, cách xử sự gì đó của cô ta nữa?”

“Cô không muốn?”

“Nói vớ vẩn!” Tôi bĩu môi, “Tôi là Hạ Tiểu Mễ! Tại sao lại phải học theo Lư Dĩ Sương, tôi tốt thế này, hoàn toàn vừa lòng với bản thân, sao lại phải học theo cái cô nàng kỳ quái kia chứ…”

“Kỳ quái?” Lâm Hạo Hải cười cười, “Cô đừng quên, Lư Dĩ Sương là người Tiền Chấn Hựu thích.”

“Anh đúng là chỉ biết xát muối lên vết thương của tôi thôi…” Tôi thở dài, xoa xoa cánh tay trần của mình, “Đó là do mắt Tiền Chấn Hựu mù rồi… Cậu ta thích thì cứ thích đi, từ lâu tôi đã chẳng mặn mà gì nữa rồi, cũng đâu phải hiếm lạ gì…”

Tôi làu bàu mãi câu này, cũng không biết là nói cho Lâm Hạo Hải nghe hay nói cho chính mình nghe nữa.

Lâm Hạo Hải nói: “Thật ra cho dù cô có ra nước ngoài thì cũng không trốn được khỏi bọn họ. Nhưng tôi lại có cách giúp cô giảm thiểu tối đa cơ hội giáp mặt với những người liên quan đến Lư Dĩ Sương.”

“Cách gì cách gì?” Tôi quá vui mừng, vội vã hỏi ngay.

“Gả đến nhà tôi.” Anh ta đáp lại vô cùng bình tĩnh.

“Phụt…”

Đúng thế, cách này quả không sai. Nếu tôi gả cho Lâm Hạo Hải, vậy thì đương nhiên cơ hội giáp mặt với cha mẹ Lư Dĩ Sương và Tiền Chấn Hựu đều sẽ chẳng còn mấy lần, hơn nữa có thể tiến vào vòng giao tiếp của Lâm Hạo Hải làm quen thêm người mới, chẳng qua…

Tôi hỏi: “Lâm Hạo Hải, anh cũng không cần làm đến thế chứ? Chỉ vì giúp tôi mà anh phải hủy hoại hoàn toàn tiền đồ trước mắt như thế sao? Hay là nói, anh vẫn cho rằng ‘vợ cả chẳng bằng vợ bé, vợ bé chẳng bằng vụng trộm’ nên muốn biến tôi thành đồ trang sức? Tôi nói cho anh biết, tôi nhất quyết không làm đâu. Mặc dù tôi không có tình cảm gì với anh, anh có đi với cô nào tôi cũng chẳng quan tâm, nhưng nếu tôi trở thành vợ anh thì tôi tuyệt đối không để cho người thứ ba diễu võ dương oai trước mặt mình đâu! Tôi nói cho anh biết…”

Tôi còn đang thao thao bất tuyệt thì sắc mặt Lâm Hạo Hải đã đen sì.

Sau đó, lại một tập giấy tờ đập xuống đầu tôi.

“Lăn ra!”

Thế là cuộc nói chuyện giữa chúng tôi kết thúc ở đó, có điều anh ta bảo “lăn ra” nhưng tôi không “lăn” mà từ tốn bước ra.

Lúc đầu Lâm Hạo Hải bảo tôi đi loanh quanh một chút, nhưng tôi cũng chẳng biết đi đâu. Hơn nữa bây giờ đang mặc váy cưới, đi cái con khỉ ấy mà đi, ra đường chẳng phải bị một đám người rảnh rỗi vây xem như thú xổng chuồng sao…

Thế là tôi quyết định đi vòng vòng trong tòa nhà tập đoàn Lâm thị. Mọi người nhìn thấy tôi đều tỏ thái độ kính trọng… Thực ra, có lẽ không phải kính trọng, bởi vì người nào người nấy đều vừa nhìn chăm chăm vừa nhường đường… Tôi đoán chắc là việc này có liên quan đến mấy chuyện ngu ngốc mà Lư Dĩ Sương đã làm trước đây.

Bởi vì khi tôi còn điên cuồng theo đuổi Tiền Chấn Hựu, bạn học cùng lớp cậu ta trông thấy tôi cũng là cái thái độ vừa lặng lẽ nhìn vừa lặng lẽ tránh, tự giác nhường cho tôi một con đường sạch sẽ thông thoáng để chạy theo Tiền Chấn Hựu.

Tôi vừa đi qua thì một cô gái trông có vẻ là thực tập sinh nói với người bên cạnh: “A, kia chẳng phải là người đã theo đuổi tổng giám đốc suốt ba năm, Lư Dĩ Sương đó sao? Ngoại hình rất đẹp mà, sao tổng giám đốc lại không thích cô ấy? Còn nữa, sao cô ấy lại mặc áo cưới?”

“Suỵt, lòng tổng giám đốc nghĩ gì, chúng ta làm sao mà đoán được chứ. Có điều em đừng nhìn Lư Dĩ Sương bây giờ trông lộng lẫy thế thôi, cô ta vừa thấy tổng giám đốc một cái thì mắt lập tức biến thành hình trái tim, phong thái gì gì mất sạch ngay, cái độ điên cuồng ấy ấy mà… Khụ, em nhìn áo cưới của cô ta xem, chị đoán là để dụ dỗ tổng giám đốc chơi trò cosplay(1) thôi…”

(1) Cosplay là viết tắt của “costume play”. Từ này chỉ việc người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime, tokusatsu, truyện tranh sách, tiểu thuyết đồ họa, video games, phim giả tưởng,… ăn mặc hoặc làm những điệu bộ giống nhân vật mà mình yêu thích.

Gân xanh trên trán phập phồng, tôi quay đầu lại, hét lên với hai người kia: “Tôi chưa đi xa đâu! Hai người nói xấu tôi thì cũng phải đợi tôi đi đã chứ!”

Hai người đó vội vã cúi đầu tiếp tục làm việc.

Thở dài một hơi, tôi than vãn: “Lư Dĩ Sương tạo nghiệt lại bắt một cô gái vô tội như tôi đây đến chịu trận thay!”

Ngay lúc còn đang than thân trách phận, tôi đột nhiên bị ai đó vỗ vai.

Tôi giật mình quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông xa lạ có ngoại hình rất tuấn tú, còn có vài nét hao hao Tiền Chấn Hựu. Í, nhẽ nào tôi bị Tiền Chấn Hựu đả kích quá độ, nhìn ai cũng giống cậu ta cả rồi…

“Quả nhiên em ở đây.” Hắn ta nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy đau thương.

Ủa? Chuyện gì thế này? Hắn ta là ai vậy? Chết rồi, hay hắn ta phát hiện ra tôi có vấn đề?!

Tôi sững ra cả nửa ngày mới nói: “Ơ, tôi… Đúng thế. Tôi ở đây, có vấn đề gì sao?”

Ánh mắt người đó vẫn đau thương như cũ: “Vì để em và A Hựu ở bên nhau, anh mới xuất ngoại, thật không ngờ năm năm sau trở về, em lại ở bên cạnh Lâm Hạo Hải. Dĩ Sương, đây là lựa chọn của em sao?”

Xuất ngoại? Năm năm? Vì Tiền Chấn Hựu và Lư Dĩ Sương?

Trong đầu tôi ngay lập tức xuất hiện một nhân vật: Tiền Chấn Tá!

Đối với người tên Tiền Chấn Tá này, tôi cũng chỉ nghe tin đồn mà thôi. Hắn ta là anh trai của Tiền Chấn Hựu, chỉ là vào năm cuối cấp ba đột nhiên quyết định xuất ngoại, từ đó chưa từng về nước. Tôi biết về hắn ta là vì khi đó tôi theo đuổi Tiền Chấn Hựu mãi chẳng thấy có phản ứng gì, hết cách rồi mới nghĩ đến chuyện điều tra xem cậu ta có anh chị em gì không để lân la tìm cách tiếp cận. Kết quả cậu ta đúng là có một người anh trai, tôi mừng phát khóc, đi tìm anh ta định làm quen, tới lúc đó mới biết người ta đã sớm cách xa mình cả mười vạn tám ngàn dặm rồi…

Nỗi thất vọng năm đó vẫn còn hiện lù lù trước mắt, khiến ấn tượng của tôi với người trước mắt cũng tụt dốc thảm hại. Có điều nhìn bộ dạng hắn ta thì có vẻ quan hệ giữa Tiền Chấn Tá này và Lư Dĩ Sương không đơn giản, tôi đành thăm dò: “Tiền Chấn Tá?”

Hắn ta nói: “Em muốn nói gì?”

“Chẳng muốn nói gì cả.” Tôi cứng miệng đáp lời.

Nói càng nhiều, sai càng lắm, không bằng cứ im lặng là vàng cho rồi!

Tiền Chấn Tá câm nín, nhưng vẫn cười thoải mái: “Cũng đúng, lúc trước em chẳng thích nói chuyện với anh lắm… Anh biết, em luôn không thích anh. Em thích Lâm Hạo Hải, nhưng nếu bắt buộc phải chọn giữa anh và A Hựu thì em sẽ chọn A Hựu.”

Ái chà chà, cuối cùng tôi cũng đã hiểu, ra là Tiền Chấn Hựu và Tiền Chấn Tá đều thích Lư Dĩ Sương!

Mà Tiền Chấn Tá xuất ngoại, nguyên nhân là để thành toàn cho hai người kia?

Thật đúng là một kịch bản tình cảm luân lý gia đình nhàm chán đến không thể nhàm chán hơn…

Thấy hắn ta không có ý định rời đi, mà ánh mắt lại khiến toàn thân tôi nổi hết da gà, tôi đành tự mở miệng: “Ừm, sao anh lại về thế?”

Tiền Chấn Tá chắc thấy tôi không phản đối ý kiến của hắn, ánh mắt lại thêm phần ảm đạm, cuối cùng cười bảo: “Vì hôn lễ của em với A Hựu chứ sao!”

Ồ, đúng rồi… Hắn ta là anh cả, đương nhiên phải về tham dự hôn lễ của em trai và người trong mộng của cậu ta chứ.

Tiền Chấn Tá hỏi: “Em quyết định rồi? Trốn khỏi hôn lễ? Từ bỏ A Hựu? Cũng đồng thời hủy bỏ việc hợp tác giữa hai nhà họ Tiền và họ Lư?”

Tôi vội vã đáp: “Quyết định rồi! Tôi, người tôi yêu chính là Lâm Hạo Hải! Trời có thể sập, đất có thể mòn nhưng tình này quyết không thay đổi!”

Tiền Chấn Tá sững ra, bất đắc dĩ nói: “Chẳng ngờ được năm năm không gặp, em đã thay đổi không ít… Trước đây em chắc chắn sẽ không nói ra những lời như thế này!”

Chết thật, quả nhiên nói nhiều sai nhiều mà… Tôi gượng gạo hỏi: “Ừm, anh còn có việc gì nữa không?

“Hết rồi.” Hắn ta lắc đầu, trong đáy mắt giăng đầy nỗi cô đơn, “Chúc em hạnh phúc.”

“Cảm ơn, chúc anh cũng hạnh phúc…” Tôi vội vã vẫy tay.

Hắn ta cười với tôi một cái rồi quay người bước đi. Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, cũng chạy đi tìm Lâm Hạo Hải.