Lâm Hạo Hải vừa dịu dàng xoa mũi tôi, vừa tùy tiện thốt một câu như ném bom nguyên tử khiến tôi chết đứng tại chỗ, rất lâu rất lâu rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn...
... Cho dù anh có đoạt giải “Người đàn ông bình tĩnh số một thế giới” thì cũng không cần vừa xoa mũi tôi vừa nói mấy lời này chứ!!!
Mặc dù cách nói của Lâm Hạo Hải rất không đúng, nhưng nội dung thì vẫn vô cùng chính xác.
Tôi là con gái, bây giờ cả người chỉ có mỗi một bộ nội y... chuyện này thật quá bất thường!
Thế là tôi đành gật đầu: “Được!”
Kết quả Lâm Hạo Hải còn liếc tôi bằng nửa con mắt: “Cô vui vẻ thế làm gì?”
... Mợ, không vui vẻ không lẽ nghiêm túc như anh?!
Mà không đúng, tôi vui vẻ lúc nào...
Thế là trong lúc tôi còn đang bận suy nghĩ vấn đề này, Lâm Hạo Hải đã kéo tôi vào xe, nói: “Bình thường cô hay mặc nhãn hiệu gì?”
... Quá thẳng thắn!
Tôi cắn môi, ngượng ngùng đáp: “Tôi... bình thường tôi mặc áo lá...”
“...” Lâm Hạo Hải quay đầu sang, nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn khi diễn xiếc...
Sau đó anh ta thở dài: “Đừng nói cô còn không được đến A nhé...”
“Ai bảo thế!” Tôi phẫn nộ: “Vừa đúng luôn đó!”
Khóe miệng Lâm Hạo Hải cong lên: “Chúc mừng cô.”
Tôi chẳng hiểu ra sao: “Chúc mừng cái gì?”
“Chúc mừng cô không phải dạng lõm vào...” Lâm Hạo Hải bình tĩnh đáp lại, sau đó khởi động xe lái đi.
Tôi: “...”
Đi được nửa đường, Lâm Hạo Hải lại hỏi: “Thế... cô thường mua áo lá ở đâu?”
Tôi nhìn anh ta đầy khó hiểu: “Không phải cứ tiện đâu mua đấy là được sao? Lúc nào tiền bạc rủng rỉnh chút thì vào siêu thị mua, khi nào sạch túi thì ra chợ nhờ mấy bác gái may cho, hoặc thấy đồ có sẵn thì mua luôn...”
Rốt cuộc Lâm Hạo Hải trầm mặc...
Không lâu sau, anh ta dừng xe, ra hiệu cho tôi xuống.
Tôi mở cửa xe, nhìn thấy một cửa hàng... cực kỳ hoành tráng.
Tôi há hốc mồm quay lại nhìn Lâm Hạo Hải: “Đây cũng là của nhà anh sao? Cửa hàng bán nội y mà hoành tráng thế... Trông cứ như khách sạn ấy! Thật đúng là không hổ danh tập đoàn Lâm thị!”
Lâm Hạo Hải thở dài: “Cái cô nói đúng là khách sạn.”
Sau đó anh ta chỉ vào cánh cửa phía trước mặt tôi: “Đây mới đúng.”
Tôi cứng ngắc quay đầu lại, nhìn thấy một cửa hàng... ừm, cũng rất được.
Tên tạo cảm giác rất ấm áp - là tiếng Trung! Rất hợp khẩu vị sinh viên khoa Trung văn như tôi... Màu sắc chủ đạo của cửa hàng là màu hồng, trên cánh cửa thủy tinh có che một tấm rèm, không quan sát được bên trong... Không tồi, không tồi.
Tôi gật gù, sau đó quay sang Lâm Hạo Hải: “Anh cùng vào với tôi chứ?”
Lâm Hạo Hải lườm tôi: “Trong đầu cô chứa toàn cái gì vậy?”
... Mợ, lúc đầu cái tên mặt mày lạnh te thản nhiên bàn chuyện mua nội y với tôi là ai thế?! Bây giờ anh còn ra vẻ ngây thơ cái khỉ gì?!
Tôi còn chưa mở miệng, Lâm Hạo Hải đã đưa qua một cái thẻ vàng chói lấp lánh: “Tự vào đi, tôi ở trên xe đợi cô.”
Tôi vội vàng nhận thấy thẻ vàng, gật đầu, bụng nghĩ nếu cái thẻ này mà của tôi thì tốt biết mấy...
Lâm Hạo Hải vào lại xe, cầm điện thoại lên chẳng biết đang nghịch cái gì, tôi cũng quay đầu chuẩn bị bước vào cửa hàng.
Đột nhiên Lâm Hạo Hải gọi giật: “Hạ Tiểu Mễ!”
Tôi quay đầu nhìn, đợi anh ta nói tiếp.
Sau đó... tên chết tiệt đó nói...
“Nội y hở hang một chút tôi cũng không có ý kiến đâu.”
... Anh có thể chết luôn cho rảnh nợ không, Lâm Hạo Hải?!
Tôi đẩy cửa kính, vén tấm rèm lên... đập vào mắt là hàng dãy nội y sắp xếp ngăn nắp.
Đây là cảnh tượng ma quái đến mức nào chứ!
Một cô gái mặc áo màu hồng phấn bước lại: “Kính chào quý khách, tôi là người hướng dẫn mua hàng cho quý khách, tên Tiểu Thất, nếu quý khách muốn mua sắm, xin hãy đi cùng tôi...”
Cuối câu lại còn hơi lên giọng nữa chứ.
... Thật hiếu khách.
Tôi rùng mình, bụng nghĩ cái tên biến thái Lâm Hạo Hải kia sao lại biết chỗ này, sau đó nói với cô gái: “Ừm, tôi muốn...”
Sao nghe thấy đậm mùi mờ ám vậy kìa...
Tiểu Thất cười cười: “Mời quý khách chọn kiểu dáng mình thích, sau đó nói cho tôi biết cỡ quý khách hay mặc.”
Tôi gật đầu, bắt đầu chọn lựa.
Mặc dù Lâm Hạo Hải nói có hở hang một chút cũng không sao, nhưng tôi có phải ngốc đâu?
Bên ngoài không được hở hang, bên trong lại tùy tiện... Lâm Hạo Hải, cái đồ chết tiệt nhà anh...
Mà nói thật thì, tôi vẫn chưa quen với việc ăn mặc quá hở hang, trước giờ dáng áo lá tôi mặc cũng là dáng của mấy bà già mà...
Bộ đang mặc trên người là của Lư Dĩ Sương, cũng xem như bảo thủ, màu trắng đơn giản...
Ừm, Lư Dĩ Sương quả nhiên là loại bên ngoài lóng lánh kiêu sa, bên trong thùy mị dịu dàng kín bưng.
Tôi chọn tới chọn lui, nhấc ra vài cái màu nhạt, kiểu cách cũng kín đáo, sau đó vô cùng tự hào báo ra cỡ 70C.
... Được rồi, tôi biết cỡ này cũng chẳng là gì, nhưng đối với một người thường xuyên mặc cỡ A mà nói, đây là thăng hẳn hai cấp, hai cấp lận đấy...
Thử một lượt xong, tôi thấy vô cùng vừa ý. Xem ra cái cửa hàng trang trí bày biện và nhân viên đều kỳ quái như thế thôi, nhưng chất lượng cũng ổn phết... Bởi vậy, cái tên Lâm Hạo Hải kia rốt cuộc làm thế quái nào mà biết chỗ này vậy?!
Tôi vừa nghĩ vừa cầm toàn bộ ra thanh toán.
Giá cả ấy mà... Tôi chẳng nói đến làm gì, cửa hàng Lâm Hạo Hải đưa đến tôi cũng chẳng mong giá rẻ, mặc dù tôi quả thật không ngờ có mấy bộ nội y thôi mà hóa đơn cũng vượt quá bốn con số, gần bứt phá luôn cả năm chữ số rồi...
Nhắm mắt, tôi không nỡ nhìn khung cảnh bi thương trước mắt...
Có lẽ bởi vì tiêu nhiều tiền, Tiểu Thất đưa cho tôi một tấm thẻ hội viên và một túi xách nhỏ.
“Cô Lư Dĩ Sương, hiện giờ cô đã là khách VIP của tiệm chúng tôi, về sau đến đây mua hàng cô sẽ được hưởng ưu đãi giảm mười phần trăm giá niêm yết! Hơn nữa, mỗi lần hóa đơn đủ hai ngàn tệ sẽ nhận được món quà bí mật của tiệm!” Tiểu Thất chỉ vào cái túi xách nhỏ: “Đây là quà lần này.”
Tôi ngây ra, gật gật đầu, bụng nghĩ làm gì có cái đứa “hai trăm năm mươi(1)” thừa tiền nào mỗi lần vào đều mua nhiều như tôi chứ...
(1) Hai trăm năm mươi: Từ lóng chỉ những người ngốc nghếch, đầu óc không bình thường.
Kết quả cô gái bên cạnh lại ngọt ngào nói với một vị khách khác: “Vị khách này, hóa đơn của cô là hai ngàn năm trăm tệ, chúc mừng cô nhận được món quà bí mật của cửa hàng chúng tôi.”
... Có thật sao, đã thế là loại “hai trăm năm mươi” nhân mười lần nữa chứ...
Tôi tò mò “món quà bí mật”, phát hiện bên trong hình như là một cái hộp nhỏ, cũng chẳng biết đựng gì, có điều dựa theo kinh nghiệm từ trước đến nay của tôi thì đồ miễn phí đều chẳng phải thứ tốt đẹp chi cả...
Ví như khi tôi đi mua thịt lợn, người ta tặng tôi ít hành lá, toàn héo cả rồi.
Lại tựa như, lúc trước khi đi mua giày, người ta tặng tôi đôi tất, là loại chất lượng siêu kém giá bán sỉ có năm hào một tá, hơn nữa còn thủng một lỗ ở ngón cái...
Thế là tôi cũng chẳng hứng thú gì với món quà bí mật này, cứ thế cầm trên tay, đợi Tiểu Thất mở cửa mới bước ra.
“Qúy khách đi thong thả, lần sau lại ghé!” Giọng ngọt ngào của Tiểu Thất vang lên phía sau.
Hai tay xách túi, tôi đang định xông thẳng đến xe của Lâm Hạo Hải thì đột nhiên nghe thấy có người gọi mình: “Dĩ Sương!”, liền bất giác ngoái đầu, nhìn thấy một người đang đi về phía mình.
Có vẻ quen quen... A! Tiền Chấn Tá!
Không thể ngờ được lại gặp người quen trong tình huống này!
Khóe miệng tôi giật giật: “Hì hì, chào anh.”
Tiền Chấn Tá lắc đầu: “Đâu cần xa cách như thế...” Hắn ta nhìn mấy cái túi trên tay tôi, “Đi mua sắm một mình sao?”
“Không, tôi đi với Lâm Hạo Hải, anh ấy đợi ở trong xe bên kia.” Tôi chỉ chỉ phía bên kia đường, lòng thầm nghĩ tên Lâm Hạo Hải này chết ở đâu rồi, sao còn không thò mặt ra đây giải cứu tôi!
Chắc Tiền Chấn Tá cũng nhận ra vẻ mặt luống cuống của tôi, cười khổ một tiếng: “Dĩ Sương, sao cứ mỗi lần em nhìn thấy anh là càng lúc càng xa lạ vậy? Thật ra... hoàn toàn không cần như thế. Anh nói rồi, anh chúc phúc cho em, chỉ cần em hạnh phúc là đủ rồi.”
Ôi trời ơi, nguyên nhân chính là vì nụ cười như Đức cha của anh ta chứ đâu nữa! Nếu anh biết tôi căn bản không phải Lư Dĩ Sương, hơn nữa Lư Dĩ Sương thật sự bây giờ còn không biết đang ở đâu, càng chẳng biết có hạnh phúc hay không... anh liệu có bóp chết tôi rồi không?! Tôi âm thầm khóc lóc, nhưng ngoài mặt chỉ có thể cười cười đem Lâm Hạo Hải ra làm bia đỡ đạn: “Ừm, vì Lâm Hạo Hải cũng rất hay ghen, em với người đàn ông khác nói chuyện nhiều một chút là anh ấy sẽ không vui...”
Còn may tôi đọc qua không ít tiểu thuyết tình cảm, mấy cái cớ này dùng vô cùng thuận tay!
Tiền Chấn Tá sững ra giây lát rồi nói: “Dĩ Sương, em thật sự đã vì anh ta mà thay đổi không ít... Nếu không với bản tính kiêu ngạo như em sao có thể cam chịu nghe lệnh người khác được.”
Anh hai à, tôi không biết Lư Dĩ Sương kiêu ngạo đến mức nào, nhưng mà tôi đây thì một chút kiêu ngạo cũng chẳng có! Anh mà tiếp tục nói chuyện năm đó với tôi thì tôi sẽ khóc cho anh xem đấy...
Cũng may, vào đúng lúc Tiền Chấn Tá đang định nói gì đó thì Lâm Hạo Hải đã phát hiện có điều không đúng mà đi lại. Anh ta tới, trước tiên là thuận tay cầm túi đồ trên tay tôi, sau đó lạnh nhạt gật đầu chào Tiền Chấn Tá.
Thấy Lâm Hạo Hải đến rồi, Tiền Chấn Tá cười cười: “Anh Lâm.”
Lâm Hạo Hải: “Anh Tiền.” Sau đó quay sang nói với tôi: “Đi dạo nãy giờ cũng mệt rồi phải không, em lên xe nghỉ ngơi trước đi.”
Lời nói đầy quan tâm chăm sóc như thế này... Lâm Hạo Hải, anh đúng là “ảnh đế”!
Tôi gật đầu không ngừng, chào Tiền Chấn Tá xong lập tức đi như chạy trốn về xe của Lâm Hạo Hải. Mà sau đó thông qua cửa kính xe, tôi thấy Tiền Chấn Tá và Lâm Hạo Hải có lẽ vì không thân thiết nên cũng chẳng nói thêm mấy câu, Lâm Hạo Hải gật đầu rồi quay lại xe, chỉ còn lại Tiền Chấn Tá đứng ngẩn ra nhìn chúng tôi.
Lâm Hạo Hải ngồi vào xe, sau đó vứt túi đồ mua sắm vào ghế sau.
Tôi vẫn còn sợ hãi: “Sao lại trùng hợp thế! Gặp phải Tiền Chấn Tá nữa chứ, sợ hết hồn!”
Lâm Hạo Hải lườm tôi: “Có tiền đồ ghê nhỉ?”
“Làm ơn đi, anh ta nhìn qua là thấy thích Lư Dĩ Sương rồi!” Tôi trừng lại Lâm Hạo Hải, “Tôi không những chột dạ, lại còn vô cùng ngại ngùng nữa có biết không?”
Dường như Lâm Hạo Hải cũng lười nói chuyện Tiền Chấn Tá, chỉ hỏi: “Mua xong hết rồi chứ?”
“Ừ! Aizzz, mệt chết tôi rồi...” Tôi cũng vứt Tiền Chấn Tá ra sau đầu, than thở: “Mua nội y phiền phức thật đấy, áo lá vẫn là tốt nhất, còn chẳng cần thử, ai dùng cũng được, thật quá thần thông...”
Lâm Hạo Hải chán chẳng thèm để ý đến tôi, liếc nhìn đống đồ phía sau: “Mua đủ hết rồi?”
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Anh ta lại chỉ cái túi vẫn treo trên tay tôi: “Đây là cái gì?”
Tôi nhìn xuống, phát hiện là món quà bí mật mà Tiểu Thất đưa cho, vì túi bé nên tôi móc luôn vào cổ tay, vừa rồi chưa kịp bay theo đám túi to về phía sau...
Tôi nghĩ một lúc rồi rút túi ra, đưa cho Lâm Hạo Hải: “Cho anh đấy.”
Khóe miệng Lâm Hạo Hải giật giật: “Cô làm thế nào mà mua được quà cho tôi ở tiệm bán nội y dành cho nữ giới thế?”
Tôi cười gian: “Đương nhiên là dùng tiền!”
Lâm Hạo Hải không nói gì nhưng thật sự mở luôn hộp quà ra.
Bên ngoài hộp nhỏ còn gói giấy báo, mở ra là một cái hộp màu đen lấp lánh, xem ra cũng rất có đẳng cấp... Ừm, có thể dùng để đựng đồ trang sức nhỏ...
Đừng cười tôi, lẽ nào không phải mấy cái hộp nhỏ đều dùng để đựng mấy thứ linh tinh lang tang sao...
A, nói ra thì, còn phải mua đồ trang sức nữa... Ha ha ha ha, tôi muốn kim cương, tôi muốn kim cương!!!
Vào lúc tôi đang cười gian thì Lâm Hạo Hải đột nhiên ngẩng bộ mặt đen sì lên.
Tôi nhìn anh ta đầy khó hiểu, lẽ nào anh ta có thuật đọc tâm, biết tôi đang nghĩ gì?
Kết quả Lâm Hạo Hải chỉ trầm giọng nói một câu: “Hạ Tiểu Mễ, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì thế hả...”
Tôi hỏi lại đầy vẻ vô tội: “Tôi làm sao cơ?”
Lâm Hạo Hải vứt cái hộp cho tôi: “Tự mình xem đi.”
Tôi lại càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mở cái hộp ra...
Sau đó phát hiện...
Bên trong là một cái quần lót dáng chữ T!
... Lại còn là màu đen ren lưới toàn bộ nữa!
Tiểu Thất, tôi “hỏi thăm” cả nhà cô...