Chương 1: Hồi 1: Đấu Phá Thương Khung

Vượt qua bức tường không gian, một người con trai rơi xuống dòng suối bên trong sơn lâm hùng vĩ. Vô lực động đậy để mặc dòng nước cuốn mình đi.

Tỉnh dậy ngàn sao đã thức giấc, bên ngoài chỉ bị xây xát nhẹ nhưng bên trong như có luồng sức mạnh vô hình chèn ép có chút khó chịu, nghĩ thầm chắc phiến thiên địa này đang cảnh cáo kẻ ngoại lai nên cũng để mặc.

Nghĩ bản thân cũng chỉ muốn đi du lãm thôi nên cũng chẳng muốn trêu chọc phiến thiên địa này làm gì, nhưng nếu có kẻ có mắt không tròng thì cũng không ngại quậy nơi đây một chút.

"Là thế giới đầu tiên trong chuyến du lãm của ta, đừng để ta thất vọng a."

Vài tháng đã qua Như bao ngày khác theo quen rời nhà đi tìm thức ăn, hôm nay dường như có điều gì đó xảy ra khiên yêu thú trong sơn mạch nổi loạn kêu thét, gầm rú inh ỏi từ sáng tới giờ. Lúc đi qua con suối bỗng nghe thấy tiếng một thứ gì rơi vào trong nước, với tâm thái tránh chuyện thị phi nên cũng không tới kiểm tra, thầm nghĩ nếu là nhân vật trọng yếu trong thế giới thì sẽ có người đến cứu, còn không thì… không đã rồi tính nên xoay người bỏ đi.

Một lần nữa quay lại con suối sắc trời đã tối, nhìn người trong dòng nước lại nhìn sắc trời đã hơn nửa này trời kể từ lần đầu nhìn thấy người này ở trong nước, nghĩ bản thân đã ở trong thế giới này lâu như vậy, hết ăn lại uống âu cũng nên làm gì đó đáp lễ nên quyết định ra tay cứu.

Tung người nhảy về phía người kia, không ngờ khi chạm tay vào người ấy hàng loạt hình ảnh liên tiếp về người trước mặt xuất hiện trong đầu.

"Ra ta đang ở Ma Thú Sơn Mạch trong Đấu Phá thế giới a."

Nói rồi nhìn xuống người trước mặt.

"Không ngờ lại có thể gặp được một trong các nữ chính của thế giới này 'Vân Vận'. Nói vậy thì hẳn nam chính 'Tiêu Viêm' cũng ở gần đây nhưng sao đến giờ vẫn không ra tay cứu? Chẳng lẽ do ta xuất hiện làm thế giới này xảy ra sai lệch?"

Thả ra sức mạnh cảm nhận xung quanh vẫn không thấy nhân vật chính Tiêu Viêm đâu, lấy làm kỳ quái tra xét bản thân mới cười khổ.

Thì ra lúc mới tới nơi đây không muốn bị làm phiền cùng dính dáng gì đến thế giới này nên thả ra năng lực lên bản thân biến xung quanh tự thành một phương thế giới không còn chịu chi phối của thế gian này. Ai dè không kiềm chế tốt giờ xung quanh hai cây số đều trở thành thế giới của riêng mình. Không gian này đến cả ý thức thế giới cũng bị ngăn cách thì linh thức tu sĩ đừng mơ cảm nhận được huống chi chỉ còn là một linh hồn Dược Trần cùng tân thủ Tiêu Viêm.

Vội vàng thu lại năng lực nhìn lại người con gái trước mắt, giờ đã qua thời khắc Vân Vận cùng Tiêu Viêm gặp nhau hơn nửa ngày. Mặc dù giờ Dược Trần có thể cảm nhận được Vân Vận giúp Tiêu Viêm tìm nàng nhưng ai biết lão ta còn tìm hay không hay đã cùng Tiêu Viêm về hang động trú ẩn.

Mặt khác giờ yêu thú cũng có thể đánh hơi được Vân Vận đang ở đây, với tình trạng trọng thương cùng tu vi bị phong ấn như nàng giờ chẳng khác nào miếng mồi béo bở cả.

Suy nghĩ một lúc lâu thấy người con gái nằm trong nước da dẻ nhợt nhạt do ngâm nước quá lâu, đành thở dài xem như chấp nhận.

"Dù không muốn nhưng đã lỡ rồi thì đành vậy."

Nói rồi bế người con gái lên tiến về nơi ở.

Đặt người con gái đang hôn mê đó lên giường, nhìn vết thương rợn người trước ngực nàng, bản thân lại một lần nữa cảm thấy bất đắc dĩ. Mặc dù bản thân mạnh thật đấy nhưng kinh nghiệm với nữ nhân là số không a, ai có thể chỉ ta bây giờ phải làm gì sao, tại tuyến chờ, rất cấp bách. Suy nghĩ một thôi một hồi mới cắn răng hạ quyết tâm.

"Người cũng đã cứu rồi, làm thì thì làm cho chót."

Đặt tay lên vết thương, vận chuyển năng lượng cơ thể, một dòng ánh sáng trắng bạc từ tay chàng trai chảy vào cơ thể Vân Vận, vết thương nhanh chóng liền lại.

"Thật ấm..."

"..."

Nghe lời nói thốt ra từ người con gái trước mặt, bản thân lại một trận vô ngữ nhưng ngay lập tức biến sắc.

"Móa."

Chỉ thấy cơ thể nữ nhân trước mặt đang tự hành vận chuyển tham lam hút lấy năng lượng trong cơ thể cậu, cố ngừng mà không được tay lại như dính vào cơ thể ngọc ngà kia khiến bản thân không thể làm làm cách nào ngăn lại được.

Không phải hoàn toàn không thể, nếu dùng sức mạnh thì cũng được thôi nhưng thay vào đó người con gái trước mặt sẽ hương tiêu ngọc vẫn, nghĩ vậy cũng chỉ có thể cười khổ mặc kệ Vân Vận hút năng lượng trong mình.

"Thôi, hút được bao nhiêu thì cứ hút đi, coi như món quà an ủi nhỏ cho cô, cho số phận thương cảm của cô ở cái thế giới này."

Ánh mắt nhìn người con gái trên giường có chút ôn nhu, trìu mến, yêu tích nhưng phần nhiều là đồng cảm, thương tiếc cùng bất đắc dĩ, một hồi lâu thở dài di dời tầm mắt nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ.

Vân Vận tỉnh lại thấy bản thân đang ở một nơi xa lạ, bản thân đang nằm trên một chiếc giường tre mộc mạc mà êm ái, trong một căn nhà lán đơn sơ. Trong nhà không có mấy đồ đạc, chỉ có một cái bàn, vài chiếc ghế cùng chiếc giường mình đang nằm, có thể nói là giản tiện hết mức có thể.

Đôi lông mày nhíu lại khi thấy một người con trai đang ngồi chống tay, dựa vào giường mà ngủ. Người con trai ấy cũng không phải là xấu, cũng không thể gọi là đẹp, cậu ta là loại người bình thường đến độ mà nếu đáp ra đường cũng chẳng ai thèm để ý đến. Mặc dù không phải người quan tâm đến nhan sắc nhưng việc một người con trai ở gần mình như vậy khiến cô cảm thấy có chút khó chịu, hàn mang lấp lóe trong đôi mắt ngọc.

Như cảm nhận được ánh mắt có người đang nhìn mình, người con trai nheo mắt tỉnh lại nhìn vào cô. Giọng nói khàn khàn suy yếu như người già không hợp với tuổi thốt ra.

Như cảm nhận được có người đang nhìn chằm chằm mình, người con trai nheo mắt tỉnh lại. Nhìn vào cô, giọng nói khàn khàn suy yếu như người già không hợp với tuổi thốt ra.

"Tỉnh rồi?"

"Ngươi là?"

Nàng hỏi lại nhưng đáp lại chỉ là cái lắc đầu nhè nhẹ.

"Cô nương, thương thế trong người đã hoàn hảo, có thể dừng lại được rồi."

"Dừng lại?"

Nghe câu hỏi của Vân Vận, người con trai mỉm cười nhẹ rồi chỉ tay xuống, nàng nhìn theo để rồi ánh mắt sắc lạnh khi thấy bàn tay người con trai ấy đang tỳ trên người mình.

"Ngươi đang làm gì?"

Lần đầu tiên có người khác giới chạm vào cơ thể nàng vô cùng giận dữ, thanh kiếm đột nhiên xuất hiện trong tay chĩa về người kia, thầm nghĩ nếu hắn không có câu trả lời chính đáng thì sẽ…

Nhưng trái ngược với suy nghĩ của nàng, người con trai ấy thản nhiên như thể thanh kiếm không tồn tại vậy, bình thản chỉ về phía bàn tay vẫn đang ở trên người nàng kia. Như thể bị cảm nhiễm từ thái độ của chàng trai, nàng một lần nữa nhìn về bàn tay kia.

Khuôn mặt lạnh lùng dần chuyển sang đỏ bừng bởi nàng nhận ra không phải chàng trai cố ý chiếm tiện nghi mà là người nàng dính chặt tay người ta không thả, đã vậy còn đang điên cuồng hấp thu năng lượng của người ta từ đó.

Nàng vội vàng điều khiển cơ thể dừng hấp thu năng lượng từ người chàng trai lại. Dòng năng lượng trắng bạc nhạt dần rồi biến mất, mái tóc đen cũng ngưng hóa trắng. Thấy có thể di chuyển, chàng trai thu tay lại, không nói gì xoay người định đi ra ngoài.

Giờ nàng mới để ý mái tóc của chàng trai trước mắt đến lúc nãy vẫn còn đang chuyển dần thành trắng, sinh mệnh của chàng trai trước mắt cảm giác cũng yếu ớt rất nhiều mà tất cả là do nàng hút lấy dòng năng lượng trắng bạc kia. Cộng thêm không có thương tích của cuộc đại chiến trước đây thì có ngốc nàng cũng biết mình đã hút đi sinh mệnh của chàng trai trước mắt để bồi bổ cơ thể mình.

Phải biết với mọi sự sống sinh mệnh quan trọng như thế nào, nhất là với tu sĩ như nàng bởi chẳng phải mục tiêu của tu sĩ là thành tiên, là sống càng lâu, trường sinh bất tử hay sao? Có lẽ với ma tu hay yêu tộc thì đây là bình thường nhưng với tu sĩ chính đạo như nàng thì là sai lầm không thể bù đắp nổi.

Mặc cho bản thân phạm phải lỗi lầm to lớn như thế vậy mà lúc trước nàng còn tức giận khi thấy mình bị chiếm tiện nghi nữa chứ mặc dù đó cũng là lỗi của nàng.

Nghĩ tới đây bàn tay nàng bỗng giơ lên níu lại tay áo chàng trai đang rời đi, nhìn mái tóc đã dừng hóa trắng sau lưng người ấy trái tim nàng bỗng dưng thắt lại, một cảm giác tội lỗi, hối hận, tự trách dâng lên trong lòng.

"X-Xin lỗi...Thật sự xin lỗi, dù ngươi không để ý nhưng ta thật lòng xin lỗi, mong ngươi cho ta cơ hội bù đắp lại tổn thương ta đã gây ra."

"Đó là việc ta quyết định làm không phải là lỗi của ngươi, ta cũng không cần ngươi trả ơn hay bù đắp cái gì."

Nói rồi tiếp tục bước ra ngoài. Vải áo từng chút một trôi qua bàn tay mà với nàng giống như một thứ gì đó quan trọng đang từ từ tuột mất, nàng bỗng nắm chặt lấy tay áo.

"Ừm? Có chuyện gì nữa sao?"

Nghe tiếng hỏi nàng bối rối không biết phải làm sao, chẳng nhẽ lại nói "Ta không muốn để ngươi đi ư?" một người nha nàng sao có thể nói ra một lời như thiếu nữ đang yêu chứ?

"I-Ít nhất hãy cho ta biết tên của ngươi."

"Không phải trước khi hỏi tên người khác thì nên nói tên mình trước sao?"

Nghe câu hỏi vặn lại của chàng trai nàng bỗng thấy xấu hổ, lắp bắp đáp.

"Ta... Ta tên Vân Chi."

Người con trai quay lại nhìn chằm chằm vào nàng, thấy ánh mắt sâu thăm thẳm như muốn hút hồn mình khiến nàng đột nhiên thấy thẹn thùng cúi đầu xuống không dám đối mặt ánh nhìn ấy.

"Ng...ngươi nhìn ta làm gì?"

"Đường đường là Tông chủ Vân Lam tông uy chấn Gia Mã Đế quốc mà lại không dám xưng tên thật sao?"

Nghe vậy nàng bỗng sững sờ, nàng nổi danh là đúng nhưng người biết mặt nàng rất ít a, nhất là lại ở nơi hoang vu hẻo lánh này.

"Ngươi biết ta?"

"Xem như vậy đi, còn tên ta..."

Nói đến đây chàng trai bỗng ngừng lại, ánh mắt ngước lên nhìn bầu trời qua khung cửa sổ, không thứ mà người con trai ấy nhìn không phải là bầu trời xanh thẳm kia mà là rất xa, rất xa, một nơi mà nàng không biết đến.

Nhìn một lúc lâu người con trai ấy bỗng thở dài rồi tiếp tục bước ra ngoài.

"Biết tên ta đối với ngươi không có lợi, nếu ngươi đã dùng tên giả vậy thì gọi ta là Thiên Minh đi."

"Bên kia có bồn tắm, nước nóng đã có sẵn rồi. Mấy cái thứ như cánh hoa hay nước thơm gì thì không có, muốn thì tự túc trong vườn hái. Nghe nói tu sĩ mấy người có thể tích cốc, không ăn uống coi như xong, muốn ăn thì cũng tự túc."

Nói một thôi một hồi như nhận ra điều gì chàng trai bỗng quay lại nhìn chằm vào nàng, ánh mắt như muốn lột trần nàng từ trên xuống dưới khiến nàng không dám đối mặt.

"Thương thế của ngươi khỏi hẳn rồi?"

Nghe vậy nàng bỗng theo bản năng gật nhẹ đầu.

"Nếu thế thì ngươi có thể rời đi. Không tiễn."

Nàng giật mình rướn tới lắp bắp phản bác.

"Không có, thương thế ta vẫn chưa lành."

"Thật?"

Nghe câu hỏi cùng cặp mắt xoáy chặt vào mình, nàng bỗng thụt lùi xoay đầu lẩn tránh.

"Là đấu khí, đấu khí của ta vẫn chưa phục hồi hoàn toàn."

"Thật?"

Nghe câu hỏi ấy lần nữa, nàng không biết nói thế nào, cứ ư ư trong miệng không nói được tiếng nào.

Gặp nàng như như vậy, chàng trai thở dài như đến chịu với nàng xoay người tiếp tục bước ra ngoài.

"Tùy ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng ta nói rồi đấy tắm rửa thì không sao nhưng ăn uống thì tự túc."

Nhìn bóng hình khuất sau song cửa nàng bỗng giật mình, mặt đỏ chót, không hiểu một tông chủ băng lãnh kiêu ngạo như mình hôm nay mình bị sao nữa.

Người con trai ấy cho nàng một cảm giác ấm áp, an toàn mà nàng có thể dựa vào, dường như trước mặt người ấy nàng có thể buông bỏ hết những lớp phòng bị, có thể thoải mái phô bày ra hết những mặt yếu đuối nhất, trẻ con nhất của mình ra vậy.

"Thiên Minh, thật là một cái tên kỳ lạ."

Nói rồi đứng dậy tiến về gian phòng tắm.

Một căn phòng không rộng lắm, trong bồn tắm là làn nước ấm tỏa khói nghi ngút, một cái bàn gần đó đặt mấy chục lọ nhỏ chứa bên trong tinh dầu của nhiều loài hoa khác nhau, một quyển sổ nhỏ bên cạnh ghi chép chi tiết về từng lọ và công dụng của chúng.

Ngửi hương hoa mình yêu thích, câu nói tự túc của chàng trai đã bị nàng ném ra sau đầu, đổ một chút dịch tinh dầu vào bồn tắm, nàng cởi quần áo, nội giáp bước vào bồn.

Ngâm mình trong nước, mặc cho dòng nước gọi rửa đi bụi vết bẩn trên người nàng mới kinh ngạc phát hiện, da thịt càng thêm đẹp lẽ, láng mịn mềm mại không nói, ám thương trong cơ thể cũng đã biết mất, tu vi vẫn chỉ là đấu hoàng tầng ba nhưng lại được củng cố hơn trước rất nhiều.

Bình cảnh đột phá dường như cũng không tồn tại dường như chỉ cần đủ thời gian nàng có thể đột phá đấu tông, đấu tôn thậm chí đấu thánh mà căn cơ chỉ biết ngày càng vững chắc, như thể có thứ gì đó đã san phẳng con đường tu luyện của nàng giăng đèn kết hoa đón chờ nàng bước đi vậy.

Không những vậy trong cơ thể còn có một đoàn năng lượng khổng lồ đang từ từ hòa tan, từng dòng năng lượng tinh khiết chậm di chuyển trong cơ thể rèn luyện cơ thể nàng ngày càng tốt hơn.

Cảm nhận được những biến chuyển tốt đẹp trong cơ thể mình, mắt nàng bỗng cay xè, nước mắt không tự giác nhỏ xuống.

Nàng rõ hơn ai hết món quà to lớn này là ai đã ban tặng và vì nó người con trai kia đã phải đánh đổi những gì. Không có sự giúp đỡ ấy chắc giờ nàng đang trở thành miếng mồi ngon cho đám yêu thú hung tàn ngoài kia, có thể nói nàng nợ người con trai ấy mạng sống này.

Tắm rửa xong đang mặc dở quần áo nàng liền nghe thấy một tiếng động lớn vang lên trước nhà.

Lao vội ra ngoài, trước nhà trồng đủ các loại cây trái, hoa cỏ tươi đẹp nhưng nàng không rảnh để tâm đến, trong mắt nàng chỉ có hình ảnh chàng trai đang ngã sõng soài trên đất. Vội vàng chạy đến đỡ chàng trai lên mà nàng rùng mình.

Bàn tay không còn căng tràn sức sống như trước mà trở nên nhăn nheo, cơ thể cũng cấp tốc già hóa. Trông chàng trai giờ đây chẳng khác nào một ông lão già cỗi nhưng hình dáng hiện tại mới phù hợp với số sinh mệnh lực trong cơ thể chàng trai lúc này.

Nang nhanh chóng nhận ra biểu hiện có phần thong dong lúc nãy chỉ là đang kìm hãm để che mắt cho nàng bớt lo mà thôi, giờ không kìm lại được nữa lên mới thế này.

Nàng cấp tốc truyền đấu khí nhưng đấu khi được truyền vào ngay lập tức bị đẩy ra ngoài như thể bị ghét bỏ vậy. Nhìn sinh cơ trước mắt đang chầm chậm trôi đi, nàng nhanh gấp khóc không biết phải làm cái gì.

Một bàn tay thô ráp nhẹ vỗ lên mu bàn tay này, bàn tay nhăn nheo ấy khiến tâm cảnh nàng bình yên đến lạ.

"Ta muốn nghỉ ngơi, rất lâu. Đừng lo cho ta, hãy làm điều nàng muốn."

Giọng nói khàn khàn dần nhẹ đi, chàng trai từ từ lịm đi trong vòng tay nàng. Từ cơ thể già yếu ấy bay ra các kinh văn tạo thành một cái lồng khổng lồ bao lại mọi thứ xung quanh, khóa chặt mọi thứ và cả sinh cơ trong cơ thể khô héo kia.

Nhẹ ôm cơ thể già úa lên chiếc giường mình từng nằm, nàng bần thần nhìn người trước mắt.

Không biết đã bao lâu trôi qua, có thể là vài giờ, vài ngày, vài tháng, vài năm hay chỉ là một chớp mắt trôi qua không ai biết được. Nàng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt già yếu nhăn nheo ấy, đặt lên trán người ấy một nụ hôn rồi đứng dậy bước ra, nàng quyết định rời đi.

Ngoái nhìn người đang ngủ say trên giường kia, nước mắt nàng rơi lã chã. Không dám nhìn quá lâu, nàng sợ nếu nhìn thêm nữa nàng sẽ không thể rời đi. Đấu khí hóa cánh, nàng tung mình bay qua chiếc lồng được tạo bởi các kinh văn kỳ lạ một cách dễ dàng. Ngoái nhìn lại, chiếc lồng và cả mọi thứ bên trong nó đã biến mất nhưng nàng vẫn cảm nhận được nó vẫn ở đó, căn nhà nơi người con trai nàng yêu đang say giấc ngủ. Nhủ thầm rằng sẽ quay lại lần nữa, nàng xoay người bay về phía hang ổ của Tử tinh dực Sư vương.

Nhìn thấy một thanh niên xa lạ đang rèn luyện trong núi rừng, một lực lượng vô hình chợt thôi thúc nàng đến hợp lực cùng người đó đánh Tử tinh dực Sư vương lấy Tử Linh tinh.

Đè ép thôi thúc kỳ lạ trong mình tiếp tục bay đi, giờ nàng đã có thực lực một mình đánh thắng Tử tinh dực Sư vương, cần gì phải liên thủ cùng người khá nhất là với một tiểu bối còn chưa bước vào Đấu Vương.

Nhưng càng bay ra xa thôi thúc ấy ngày càng mạnh mẽ rồi đến cùng hóa thành một lực lượng mạnh mẽ khóa chặt cơ thể nàng. Nhìn cơ thể không theo ý mình từ từ quay lại bay về phía người thanh niên kia khiến nàng hoảng hốt.

Mặc cho nàng ra sức chống cự cơ thể vẫn không nghe nàng sai khiến. Nhìn mình mở lời cùng thanh niên đánh Tử tinh dực Sư vương, sau khi lấy được Tử Linh tinh sau đó lại cởi nội giáp cùng đấu kỹ huyền giai hỏa hệ tặng cho thanh niên rồi quay về tông môn khiến nàng không thể hiểu.

Giao cho Cổ Hà Tử Linh tinh luyện chế đan dược cho Yên Nhiên, nàng bế quan đột phá cùng tìm hiểu tại sao cơ thể mình lại bị điều khiển nhưng không có kết quả khiến nàng chán nản.

Nghĩ đó là lần duy nhất sau đó sẽ không bị điều khiển nữa nhưng nàng đã lầm, nửa năm sau được Cổ Hà nhờ đi tới Tháp Qua Nhĩ sa mạc cướp đoạt dị hỏa, nhận ra kẻ cướp đi dị hỏa là chàng thanh niên khi xưa lại một lần nữa cơ thể nàng bị điều khiển.

Chẳng những nhường dị hỏa cho thanh niên kia mang đi, ở lại ngăn chặn năm cường giả đỉnh phong đấu vương cho hắn chạy thoát, rồi kiềm chế thực lực để rồi rơi xuống hạ phong làm cho tên kia mượn sức mạnh của một cường giả khác đến cứu...

Nhưng điều khiến nàng giận sôi là bản thân lại có thể nói ra những lời đường mật với tên thanh niên kia.

Người nàng yêu thương chỉ có người con trai đã cho nàng tất cả để rồi ngủ sâu trong căn nhà đơn sơ nơi Ma thú sơn mạch kia chứ không phải kẻ vắt mũi chưa sạch mượn nhờ sức mạnh người khác ra vẻ ta đây kia. Tuy nhiên mặc kệ nàng cố gắng thế nào cũng không thể chiếm được lại quyền điều khiển thân thể, chỉ khi kẻ kia đã đi xa nàng mới có thể điều khiển lại cơ thể nàng.

Nước mắt chực rơi, nàng mơ hồ cảm nhận được sự trói buộc của một thứ gọi là số mệnh không chỉ ngoại vật mà đến cả thân thể thậm chí cả tình cảm cũng không thể do bản thân quyết định.

Trở thành con cờ trong tay kẻ khác mặc kẻ khác điều khiển khiến nàng đau khổ, nhưng nàng càng đau đớn hơn khi biết mình không thể yêu người mình muốn yêu, không thể ở bên thương yêu, dâng hiến tất cả mọi thứ của mình chăm sóc cho chàng trai ấy, đền đáp những gì người con trai ấy đã dành cho nàng khiến nàng đau khổ hơn gấp trăm nghìn lần so với việc bị người khác điều khiển.

Như không thể chịu đựng được nữa, trong lúc cơ thể đang cầu xin tên thanh niên kia tha cho sư phụ mình, từ sâu thẳm trong linh hồn nàng cầu xin sự cứu giúp, sự cứu giúp từ người nàng yêu.

Chợt nước mắt chảy ra từ mắt trái nàng, rồi một ánh sáng dịu nhẹ từ từ lan tỏa khắp cơ thể khiến nàng an tâm thấy lạ bởi nàng cảm nhận được người ấy, người con trai nàng yêu. Nàng thấy được theo làn ánh sáng lan tỏa, nàng từ từ điều khiển lại được cơ thể mình.

Vung tay một chiêu đánh bay kẻ đang cố giết sư phụ mình kia, suốt khoảng thời gian này hắn là kẻ nàng căm hận nhất bởi hắn là kẻ hưởng lợi nhiều nhất khi nàng bị điều khiển như thể kẻ điều khiển nàng muốn nàng giúp hắn phát triển vậy.

Toàn trường chợt lặng ngắt như tờ trước sự bùng nổ của nàng. Cả kẻ bị đánh bay đi kia cũng cảm thấy khó hiểu khi một người trước thì bất lực cầu xin mình sau lại có thể một phát quất bay mình như vậy.

Bỗng mây đen nổi lên bốn phía bao phủ toàn bộ bầu trời, sấm rền vang, sét chạy ngang. Một tiếng nói hùng hồn vang lên xem lẫn trong tiếng sấm đánh sâu vào tâm trí mỗi người.

"Ngươi không nên làm như thế."

Kem theo lời nói, cỗ lực lượng kỳ lạ một lần nữa dâng lên lên muốn kiểm soát cơ thể nàng.

Nhưng trái với trước đây nàng có thể dễ dàng đè ép nó, ngước lên nhìn trời cao hỏi.

"Là người bấy lâu nay không chế thân thể ta? Rốt cuộc ngươi là ai?"

Lời nói của nàng khiến toàn trườn sững sờ, không tin vào mắt mình, hết nhìn nàng rồi lại nhìn lên trời cao muốn xem kẻ dám điều khiển Tông chủ đời thứ 9 của Vân Lam Tông là ai nhưng bất kể bọn hắn làm thế nào, linh thức tỏa ra bao nhiêu đều không thể xem thấu như thể kẻ đó hòa vào giữa thiên địa vậy.

"Làm con rối thì không cần quan tâm những điều đó."

Nói rồi tăng mạnh lực lượng hòng chiếm đoạt cơ thể nàng. Nàng đau khổ đè ép lại luồng sức mạnh kỳ lạ đó tưởng tượng cơ thể lại một lần nữa trở thành con rối trong tay kẻ khác khiến nàng chực khóc.

Chợt một bàn tay đặt nhẹ lên lưng nàng, luồng năng lượng ấm áp quen thuộc tràn vào cơ thể mạnh mẽ áp chế luồng lực lượng kỳ lạ kia.

Quay đầu lại một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong mắt nàng, tuy không phải gương mặt lần đầu tiên nàng thấy nhưng so với vẻ mặt lúc nàng ra đi thì đã tốt hơn vô số lần.

Nhìn thấy hình bóng người con trai ấy, nước mắt nàng chợt trào ra, bất chấp tất cả mà ôm chầm lấy người con trai ấy, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc mặc kệ mọi hiểm nguy đang rình rập xung quanh.

Giờ trong mắt nàng chỉ có người con trai ấy, người đã cho nàng sức mạnh, cho nàng cuộc sống, cho nàng tất cả để rồi lấy đi trái tim nàng, người con trai nàng yêu.

Khẽ vuốt ve mái tóc nàng, giọng nói quen thuộc lúc gặp mặt vang lên thủ thỉ.

"Nàng chịu khổ rồi."

Nàng vội lặc đầu, rúc người vào lòng người con trai ấy, cảm thấy chỉ cần có thể được ở bên người con trai này thì có bao nhiêu gian khổ nàng cũng có thể chịu đựng.

Bỗng một tiếng nói gầm lên đánh thức nàng và tất cả mọi người.

"Rốt cuộc ngươi muốn gì, Tín Sứ?"

Ánh mắt trìu mến nhìn nàng của chàng trai chức sắc lạnh, nhàn nhạt nhìn lên trời nói.

"Ta muốn gì? Ta chỉ muốn nàng được an toàn, được vui vẻ, được hạnh phúc và hơn cả là được tự do chứ không phải làm con cờ trong tay một kẻ như ngươi, thiên đạo của thế giới này, Đấu Phá Thiên đạo."

Lời nói của chàng trai khiến mọi người sững sờ, bảo sao không thể tìm thấy thì ra kẻ nói chuyện với mình từ nãy đến giờ là Thiên đạo a.

Nghe lời người mình yêu, nàng cũng có chút giật mình nhưng rồi cũng không để tâm đến, lòng của nàng đang tràn ngập sung sướng trước những điều người nàng yêu tuyên bố.

"Muốn ta được tự do, được an toàn, được vui vẻ, được hạnh phúc."

Nghe lời thủ thỉ nhỏ nhẹ của nàng, chàng trai nhẹ nhàng kéo đầu nàng áp vào ngực mình rồi khẽ vuốt ve mái tóc nàng.

"Không thể."

Thiên đạo gầm lên nhưng đáp lại bình thản nhưng đầy sắc bén.

"Oh, vậy cũng chỉ có thể chiến. Hôm nay ta liền muốn diệt Thiên đạo."

"Cuồng vọng, với trạng thái như kia mà đòi diệt ta, nằm mơ."

Một lực lượng mãnh liệt dân lên trong thiên địa đè ép về phía chàng trai như thể muốn nghiền nát kẻ dám xúc phạm mình.

"Đúng là sức mạnh ta lúc này không thể đánh bại ngươi, nhưng nghĩ ta không thể diệt ngươi ư? Sai lầm rồi đấy."

Dứt lời người chàng trai phát ra ánh sáng chói lòa như mặt trời giữa đêm đen, kinh văn tuôn ra như thác đổ từ người con trai ấy thẩm thấu vào mọi ngóc ngách của thiên địa.

Tiếng hét chói tai của Thiên địa vang lên báo hiệu nó đã bị thương rất nặng, nhẹ dần rồi biến mất hẳn. Mây đen tan đi, bầu trời tươi sáng trở lại.

Nhưng nàng khóc, nước mắt tuôn rơi trên hai con mắt long lanh đẹp đẽ ấy.

"Tại sao, tại sao lại làm thế?"

Nàng hỏi, tiếng như thét lên khi nhìn người con trai đang dần tan biến trước mắt mình.

Nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mi, người ấy thủ thỉ.

"Xin lỗi, giờ ta phải đi rồi, không thể ở bên nàng được nữa, xin nàng hãy bảo vệ mình thật tốt đến khi hai ta có thể một lần nữa gặp lại nhau. Hứa với ta nhé!"

Dù còn rất nhiều lời muốn nói, rất muốn khóc, muốn trách mắng tại sao lại làm thế với nàng nhưng nhìn thấy con người đang dần tan biến thành muôn vàn hạt ánh sáng kia nàng chỉ có thể cắn chặt miệng, nuốt nước mắt vào trong mỉm cười như mếu.

"Thiếp hứa... hứa với chàng... thiếp sẽ mạnh mẽ hơn... mạnh mẽ hơn nữa... để có thể bảo vệ mình... làm chủ số phận của mình... để rồi... để rồi..."

Như thể không kìm nén được nữa nàng khóc òa lên nhưng rất nhanh bị kìm lại bởi người con trai ấy đã hôn nàng.

Hai người hôn nhau rất lâu, rất lâu cho đến khi người con trai ấy biến mất khỏi đất trời.

"Mãi yêu nàng, người con gái ta yêu."

Nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy những hạt ánh sáng lơ lửng vào trong lòng, hai hàng thanh lệ chảy dài trên gò má xinh đẹp. "Đồ ngốc..." hai tiếng từ làn môi đỏ thắm vang lên nhẹ nhàng tan biến trong không gian.