*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
người dịch: idlehouse
Do được cứu chữa kịp thời, bệnh tình của mẹ Mễ Thịnh đã được khống chế, nằm viện 1 tuần xong liền được Mễ Tiệp đón về nhà điều dưỡng. Hôm chia tay, Mễ Tiệp lại đi tìm gặp riêng Trần Tinh Trạch 1 lần nữa.
Trần Tinh Trạch như đang nghênh địch, Mễ Tiệp nói: “Anh trai của tôi, tạm thời cảm phiền cậu chăm sóc, chí ít là cho đến khi cánh tay của anh ta lành hẳn.”
Cô nói xong liền rời đi, Trần Tinh Trạch sửng sốt, rồi gọi với theo bóng lưng của cô ấy: “Chị vẫn quan tâm đến anh ấy đúng không ạ!”
Mễ Tiệp vẫn tiếp tục đi.
Trần Tinh Trạch lại la: “Rảnh thì liên lạc thường xuyên nhé!”
Mễ Tiệp: “…………”
Mễ Thịnh cho dì Vương thôi việc. Mẹ anh không còn ở đó nên cũng không cần người giúp việc nữa. Dì Vương rất tự trách về việc mẹ của Mễ Thịnh bị thương, khăng khăng đòi trả lại hai tháng tiền lương, nhưng Mễ Thịnh vẫn đưa hết cho dì ấy.
Trần Tinh Trạch chia tay với Mễ Tiệp xong, quay lại phòng bệnh tìm Mễ Thịnh, anh đang còn thu dọn những thứ đồ dùng của mẹ anh còn sót lại.
Trần Tinh Trạch đến bên giúp anh thu, “Anh nghỉ ngơi đi, để em làm.”
Trần Tinh Trạch nhanh nhẹn vơ một phát, chậu bát chăn mền gì đều nhét hết vào trong bao, đứng thẳng người quệt mồ hôi. Vừa quay đầu, thấy Mễ Thịnh đang khom người gấp quần áo mẹ anh để lại. Bây giờ đã là giữa tháng Bảy, Mễ Thịnh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay vải mỏng, đứng phía sau nhìn có thể thấy từng lằn một của từng chiếc xương sườn hằn qua vải áo. Cặp mày của Trần Tinh Trạch tự động chau lại, đến bên cạnh kéo anh đứng thẳng, không nói gì mà thở dài trước đã.
“Sao thế?” Mễ Thịnh không chỉ mang thân thể hao gầy, mà giọng nói cũng nhẹ như không có sức. “Tôi dùng 1 tay vẫn có thể gấp đồ được.”
Trần Tinh Trạch nói: “Chút nữa em về trường gom đồ một chuyến, anh về nhà trước, tối đến đợi em qua rồi cùng ăn cơm.”
Mễ Thịnh: “Được, em muốn ăn gì, tôi đi mua trước.”
Trần Tinh Trạch: “Đừng, em mua, anh cứ ở nhà đợi em đừng ra khỏi cửa.” Cậu sợ bên ngoài mà có gió hơi lớn một chút thì sẽ cuốn Mễ Thịnh xuống sông Hoàng Phố mất.
Trần Tinh Trạch ngồi xe buýt về lại trường, dọc đường dùng di động tra “người quá gầy thì phải làm gì,” bác sĩ trên mạng nói gầy là do công năng của lá lách và dạ dày hoạt động không tốt, phải chú ý thức ăn dinh dưỡng, từ từ điểu chỉnh từng bước một, hàng ngày phải rèn luỵện thân thể, quan trọng nhất là phải giữ cho tâm lý khoẻ mạnh, không để buồn phiền lo lắng.
Trần Tinh Trạch đọc chữ “không buồn phiền lo lắng” xong, cảm thấy khó khăn tứ bề.
Mấy hôm nay các khoa khác nhau trong trường đã lần lượt cho nghỉ hè, sân trường đâu đâu cũng có thể thấy những người xách hành lý chuẩn bị về nhà. Trần Tinh Trạch nhắm hướng lầu ký túc xá, giữa đường nhận được điện thoại của Ngô Hàng Chi.
“Hoạt động của bọn con ra sao rồi?”
Trần Tinh Trạch nói với gia đình, lý do kỳ nghỉ hè này không về là vì cậu tham gia hoạt động của xã đoàn.
“Vẫn bình thường ạ.”
“Có bận không?”
Trần Tinh Trạch cười: “Mẹ có gì cứ nói đi thôi.”
“Con còn nhớ dì Trương không? Người thổi sáo trong dàn nhạc của mẹ đó.”
“Dạ nhớ chứ.”
“Hôm nay mẹ mới hay, con trai của dì ấy cũng là đồng chí đấy!”
Trần Tinh Trạch leo cầu thang, “Vậy hả, coi bộ những gia đình nghệ thuật rất dễ đẻ ra dân Gay nhỉ.”
“Anh ngậm mồm!”
Trần Tinh cười rộ lên.
“Con của dì ấy tên là Triệu Du, thua con 3 tuổi, hồi nhỏ con còn đã từng gặp qua nó nữa, còn nhớ không?”
“Tên thì nghe quen tai, nhưng người thì không nhớ lắm mẹ ơi.”
“Ái chà, mẹ nhìn qua hình rồi, sạch sẽ sáng sủa dễ thương lắm nha.”
“………”
“Năm nay nó cũng thi đậu vào Thượng Hải, con tìm chút thời gian, mẹ dàn xếp cho hai đứa gặp mặt, xem coi có hợp nhau hay không.”
Trần Tinh Trạch cảm thấy hướng đi của cuộc đối thoại càng ngày càng lệch đường ray, “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, con còn đang đi học mà.”
“Thế thì đã sao, hồi lúc ở trung học lẽ ra con nên học, mà rốt cuộc chẳng phải suốt ngày cũng đi yêu đương sao. Tính cách của Triệu Du nhút nhát, lại còn chưa từng bao giờ rời xa nhà. Dì Trương của con đọc được một bản báo cáo về tỉ lệ SIDA trong đám sinh viên đại học bọn con, đâm sợ nó sẽ bị một người lai lịch bất minh nào đó gạt.”
“Cho nên mẹ mới bán đứng con?”
“Nói kiểu gì vậy hả, điều kiện của người ta rất tốt, liệu có vừa mắt với con không còn phải coi nữa là. Cứ quyết định vậy đi, mai mốt mẹ đưa phương thức liên lạc của nó cho con, con ráng biểu hiện sao cho tốt. À đúng rồi, nó trông rất giống Vưu Tiểu Lâm.”
Nói xong cúp máy cái rụp.
Trần Tinh Thạch nắm di động trong tay, không ngừng nghĩ ngợi về câu nói cuối cùng của Ngô Hàng Chi.
“Phát hiện ra hồi nào vậy nhỉ………”
Hình của Triệu Du nhanh chóng được gửi tới cậu, quả nhiên là giống như Ngô Hàng Chi nói, cậu bé kia mặt mày thanh tú, trắng bóc sạch sẽ, hoàn toàn hợp khẩu vị của Trần Tinh Trạch.
Trần Tinh Trạch ngồi trên giường tầng thưởng thức một hồi, tay tiện thể thu xếp đồ đạc cần dùng hàng ngày. Hành trang của mùa hè rất nhẹ nhàng tiện lợi, Trần Tinh Trạch chỉ gom nhét hết vào trong một chiếc ba lô rồi xuất phát. Cậu là người cuối cùng ra khỏi ký túc xá, trước khi đi còn tỉ mỉ kiểm tra nước nôi cửa nẻo, đổ hết rác sạch sẽ, rồi mới khoá cửa rời đi.
Trần Tinh Trạch tìm vài công thức nấu ăn của vài món trên di động, sau đó ghé chợ mua nguyên liệu.
Khác với Trần Tinh Trạch đang bận rộn, cả một buổi chiều Mễ Thịnh toàn nằm trên giường ngây người, anh không ăn lấy một miếng cơm, nước không uống lấy một ngụm, không vào buồng vệ sinh rửa tay lấy một lần, cứ chỉ nằm trên giường ngó bầu trời ngoài cửa sổ, từ xanh lam chuyển sang sắc vàng, từ sắc vàng chuyển sang sắc đỏ. Trong lúc đó, Vệ Khang gọi tới mấy lần, anh đều không bắt máy.
Ngoài việc đợi Trần Tinh Trạch ra, anh không muốn làm bất cứ một việc gì khác.
Đến khi mặt trời lặn, Mễ Thịnh đang nằm trên giường cả mấy tiếng đồng hồ hai tai bất chợt hơi động đậy, mở mắt ra, xuống giường, lúc ra tới cửa thì vừa đúng lúc cửa vang tiếng gõ.
Mễ Thịnh mở cửa, Trần Tinh Trạch xách bao lớn bao nhỏ đứng bên ngoài, mặt bị cháy nắng đỏ au.
“Em mua gì thế hả, sao nhiều bao thế này.”
“Rau củ, ngoài ra còn có thịt và cá gì gì đó, chút nữa em sẽ làm cơm.”
“Em biết nấu cơm?”
“Em lấy công thức nấu ăn trên mạng á.”
Trần Tinh Trạch tràn đầy nhiệt huyết, từ bé cậu đã từng tưởng tượng đến cảnh sau này sẽ sống cùng bạn trai, nhưng trong tưởng tượng của cậu chỉ xuất hiện Vưu Tiểu Lâm và Lục Hạo, cậu chưa từng bao giờ nghĩ lần đầu tiên thể nghiệm chuyện này lại là cùng với Mễ Thịnh.
Điều ấy khiến cho Trần Tinh Trạch cảm thán thế sự kỳ diệu.
Lúc Trần Tinh Trạch bận rộn trong bếp, Mễ Thịnh ngoan ngoãn đứng một bên nhìn, tay trái của anh bó bột, rất bất tiện, nhưng vẫn cứ muốn giúp. Đuôi mắt của Trần Tinh Trạch liếc thấy dáng vẻ của anh đang dùng một tay rửa rau, dần dần con cá mèo đang làm trong tay cậu cũng bỏ dở. Tóc của Mễ Thịnh hơi dài, vén ra sau tai, giờ đây đầu đang hơi cúi, vài sợi tóc loà xoà, mí mắt rũ xuống, tạo nên một mỹ cảm yên tĩnh và yếu đuối.
Trần Tinh Trạch chậm rãi vươn tay gạt đi những sợi tóc. Mễ Thịnh đang chuyên chú lo rửa rau, bị đụng vào liền rụt người ra sau, tựa như nhánh lá của cây mắc cỡ. Trần Tinh Trạch ngậm miệng cười, Mễ Thịnh thấp giọng nói: “……. Lo làm cá của em đi, đừng trêu tôi.”
“Nhưng mà trêu anh vui hơn làm cá nhiều.”
Mễ Thịnh lắc đầu bất lực, Trần Tinh Trạch bỗng dưng thấy tâm trạng mình cực tốt, tay càng làm việc hăng hái nhanh nhẹn hơn.
“Thức ăn có phải quá nhiều rồi không, hay là làm bớt đi vài món đi.”
“Không sao không sao, không nhiều.”
Đây là lần đầu tiên Trần Tinh Trạch chính thức vào bếp, mang một khí thế chuẩn bị làm một mâm cỗ Mãn Hán toàn tịch, cặm cụi mất hết hai tiếng đồng hồ.
Quá nhiều đĩa, chiếc bàn nhỏ sắp không đủ chỗ để bày lên. Trần Tinh Trạch kêu Mễ Thịnh ăn trước, Mễ Thịnh khen tài nấu bếp của cậu không tệ, Trần Tinh Trạch hài lòng mỹ mãn ăn như bão táp. Cậu ăn nhanh hơn Mễ Thịnh rất nhiều, ngốn xong một bát cơm rồi mà Mễ Thịnh mới chỉ ăn được vài miếng.
“Sao anh giống như mèo thế, ăn gì ít vậy.”
Mễ Thịnh cầm đũa trong tay, nói: “Tôi ăn nhiều hơn mèo.”
Trần Tinh Trạch: “Nhưng tỷ suất hoán đổi không ổn, anh xem mèo sinh động bao nhiêu, còn anh nhìn lại mớ xương mảnh mai của anh đi, em toàn là không dám đụng vào anh, sợ sẽ hỏng mất.”
“Không hỏng được,” Anh nhìn Trần Tinh Trạch bằng ánh mắt bắt bẻ, “Em có muốn thử ‘đụng’ một chút xem?”
Mễ Thịnh dù gì cũng đã tu luyện lâu năm, anh hiểu bản thân mình rất rõ, nên dùng giọng điệu như thế nào để nói, nên dùng góc độ nào để nhìn người khác, thì mới đạt được hiệu quả cao nhất. Rất nhiều lúc trông dễ dàng đơn giản, nhưng thực tế là luôn ẩn giấu huyền cơ.
Trần Tinh Trạch ngốc nghếch quả nhiên bị trúng chiêu, mặt đỏ lên như đít khỉ, lắp ba lắp bắp: “Cái, cái gì chứ……. Đừng có nói giỡn, anh mau mau ăn đi.”
Trần Tinh Trạch vùi đầu ăn, len lén ngước mắt nhìn, Mễ Thịnh hoàn toàn không có gì khác thường.
Ăn xong, Trần Tinh Trạch kéo Mễ Thịnh đi bộ, hai người đi lòng vòng quanh tiểu khu, lúc đi ngang qua một toà nhà, Trần Tinh Trạch kéo Mễ Thịnh đứng lại.
“Anh nghe kìa.”
Mễ Thịnh ngẩng đầu, quay nhìn theo hướng phát ra âm thanh, lẩm bẩm: “Là đàn nhị hồ à?”
“Kinh hồ.”
“Giống như trong kinh kịch.”
“Đúng vậy, tiếng của kinh hồ chói hơn tiếng của nhị hồ, vẫn luôn được dùng để đệm trong kinh kịch, nhị hồ thì êm dịu hơn.”
“Em biết chơi nhị hồ không?”
“Biết một chút, anh thích nhị hồ? Nếu anh thích thì em sẽ đi luyện, em học nhạc cụ rất nhanh.”
“Cũng không phải thích…….”
Giọng của Mễ Thịnh càng lúc càng nhỏ đi, Trần Tinh Trạch quay qua nhìn anh, “Mệt rồi hả anh? Đi, đi về thôi.”
Về đến nhà Trần Tinh Trạch đi lau chùi buồng tắm, lúc ra thì Mễ Thịnh đã ngủ trên ghế sô pha. Trần Tinh Trạch đến ngồi xổm trước mặt anh, khẽ chạm vào anh, “Tắm cái đã nhé, trên người anh đầy mồ hôi, như vầy sẽ rất khó chịu.” Mễ Thịnh mơ màng mở mắt, thấy Trần Tinh Trạch anh nhìn chằm chằm, giống như là muốn xác định, rờ rờ mặt của cậu, sau đó giơ tay phải lên quấn quanh cổ cậu.
Sự thân mật bất ngờ không có nguyên do này khiến cho Trần Tinh Trạch hơi thất thố. “Sao vậy anh? Dậy đi tắm đi chứ.” Mễ Thịnh không nói gì, càng quấn chặt cậu, mặt vùi sâu vào lồng ngực cậu, nhìn không ra nét mặt. Trần Tinh Trạch cười bảo: “Nhột.” Cậu luồn hai tay xuống dưới người Mễ Thịnh, “Ôm chặt nhé.” Cảm thấy cánh tay trên cổ mình ghì chặt hơn rồi, Trần Tinh Trạch mới ôm lấy người Mễ Thịnh, bế bổng lên.
Cậu cứ thế mà bế Mễ Thịnh vào đến trong buồng tắm, đặt vào trong chiếc bồn đã kỳ cọ sạch sẽ. Trần Tinh Trạch: “Anh tự tắm có ổn không? Đừng để cho cánh tay đụng vào nước.”
Mễ Thịnh không nói gì, bắt đầu cởi đồ. Anh thật sự quá gầy, hơn nữa da thịt lại trắng xanh, gần như đến mức độ bệnh hoạn. Mễ Thịnh cởi đến giữa chừng thì ngừng tay, nhìn Trần Tinh Trạch nói: “Em giúp tôi cởi đi.”
Trần Tinh Trạch đần mặt ra, “Hả……..Ồ.”
Cậu giúp Mễ Thịnh cởi áo xong, Mễ Thịnh quỳ trong bồn tắm, xoay người qua phía cậu, đợi cậu giúp anh cởi quần. Trần Tinh Trạch cởi nút quần xong, tay đặt lên khoá kéo, rồi lại rụt trở về.
“Em…….em nên đợi anh bên ngoài hay hơn.”
Cậu không dám nhìn Mễ Thịnh, quay đầu đi mất.
Trần Tinh Trạch về đến phòng, đóng cửa lại, hít thở thật sâu. Tim trong lồng ngực cậu đập thình thịch, hai má nóng ran, cảm thấy sống bên cạnh Mễ Thịnh quả là một thử thách vô cùng gian khổ.
Đêm đến Trần Tinh Trạch ngủ trong căn phòng của mẹ Mễ Thịnh, chất lượng giấc ngủ của cậu xưa giờ rất tốt, luôn luôn ngủ một mạch đến sáng, nhưng đêm nay tâm tình của cậu phức tạp, giấc ngủ nông hơn bình thường. Giữa đêm cậu tỉnh giấc một lần, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, rón rén ra khỏi phòng, phát hiện cửa buồng tắm đang mở, từ bên trong vẳng ra tiếng nôn mửa dữ dội.
Trần Tinh Trạch hiểu chuyện gì đã xảy ra, vội vàng chạy vào, trông thấy Mễ Thịnh đang ôm bồn cầu mà nôn.
“Sao lại bị nôn thế? Không khoẻ?” Trần Tinh Trạch vỗ vỗ lưng cho Mễ Thịnh, Mễ Thịnh đã nôn đến mắt đỏ hoe, Trần Tinh Trạch nhìn trong bồn cầu toàn là thức ăn bữa tối do cậu nấu. “Có phải là em nấu hỏng ở đâu đó?” Mễ Thịnh lắc đầu, “…….. Không phải, là tôi đã ăn quá nhiều, em đi ngủ đi.”
“Vầy làm sao em ngủ được chứ.” Trần Tinh Trạch lấy nước ấm cho Mễ Thịnh, “Trong nhà có thuốc bao tử không?”
“Một hồi sẽ ổn thôi.”
Trần Tinh Trạch nhíu chặt đầu mày, đỡ Mễ Thịnh đã nôn xong về lại phòng ngủ. Mễ Thịnh thấy cậu như vậy, an ủi cậu: “Lo gì chứ, đã nói không sao rồi, em đi ngủ đi.”
Trần Tinh Trạch: “Em ngồi với anh một chút.”
Mễ Thịnh thoáng khựng lại, không nói gì, nằm xuống giường.
Trong phòng rất tối, Mễ Thịnh bất động, lưng xây về phía Trần Tinh Trạch. Qua một chốc anh bảo: “Lên nằm ngủ đi.”
Trần Tinh Trạch không nói gì.
Mễ Thịnh thấp giọng: “Lên nằm cùng anh.”
Lòng bàn tay Trần Tinh Trạch nóng ran, cậu leo lên giường, nằm xuống bên cạnh Mễ Thịnh. Trong bóng tối, tiếng thở của hai người đều rất nhẹ. Lại qua một lúc nữa, Trần Tinh Trạch nghe tiếng Mễ Thịnh trở mình, nép vào cậu. Cả người Trần Tinh Trạch cứng đờ, cậu mở trừng mắt trong bóng tối. Mễ Thịnh hơi ngước đầu, môi chạm vào bả vai của Trần Tinh Trạch.
“Nhóc Con……..”
Trần Tinh Trạch nhắm chặt mắt, trở mình, ôm Mễ Thịnh vào lòng.
hết chương 38
đàn nhị hồ
đàn kinh hồ
“kinh kịch” là hát bội của Trung Quốc, “Mãn Hán toàn tịch” là mâm cỗ kiểu như mâm tất niên hoặc mâm giỗ, nói chung là thức ăn ngập tràn đa dạng.
mình thích phần nói về đàn, nó cho thấy Mễ Thịnh thật sự thuộc về thế giới của Trạch. Tuy không học nhạc nhưng đủ am hiểu về những thư vậy để có thể thảo luận cùng với Trạch.
cái phần làm cá vén tóc thì quá OMG, tanh thế mà vén!! Mình bảo có lẽ là đang mang găng tay, rút tay ra vén, bạn mình bảo vậy vẫn tanh……
làm 1 bàn đầy thức ăn trong vòng 2 tiếng mà Twentine cho là rất lâu thì mình lạy. Mình nấu có khi cả 3-4 tiếng mới xong 1 món là thường tình!
bắt đầu từ tháng sau, “Quân Cửu Linh” (còn ai nhớ truyện này không?) sẽ phát tiếp trên vinote nha bà con.