Chương 35: Nhánh Hồng Thứ Ba - Chương 35

người dịch: idlehouse

Mẹ của Mễ Thịnh đã bất ngờ té lầu tại khu điều dưỡng suối nước nóng.

Vào giờ cơm tối tập thể, bà nói muốn đi vệ sinh, sau đó không biết sao, rớt xuống từ cửa sổ của phòng ngủ. May là kiến trúc của nơi điều dưỡng xây tầng lầu không cao, độ cao khoảng hai tầng, bà rớt xuống thảm cỏ, được nhân viên quản lý ở dưới lầu phát hiện. Họ thấy bà đã tự bò dậy, còn phủi phủi bụi trên người, tựa như chả có chuyện gì to tát.

Trần Tinh Trạch bắt xe đi tìm Mễ Thịnh, lúc bấy giờ Mễ Thịnh vẫn chưa gọi được taxi, đứng chơ vơ chỗ ngã tư đường. Trần Tinh Trạch đón Mễ Thịnh vào trong xe. Sắc mặt Mễ Thịnh tái mét, môi cũng cắt không giọt máu, giống như bị doạ sợ chết khiếp.

Trần Tinh Trạch nói địa chỉ của khu điều dưỡng nằm bên suối nước nóng, bác tài nói: “Chỗ này hơi xa quá.”

Trần Tinh Trạch: “Dạ cháu biết, nhưng bọn cháu đang rất gấp, bác làm ơn một chút được không ạ?”

Bác tài không tình nguyện lắm, nhưng cũng ngại không muốn đuổi người, rề rà nổ máy xe. Trần Tinh Trạch nắm lấy tay của Mễ Thịnh, khẽ hỏi: “Bên đó đã liên lạc với anh chưa? Tình hình ra sao rồi?”

Mễ Thịnh cúi đầu, mắt rất đỏ, nhưng không có nước mắt, Trần Tinh Trạch đoán rằng đại khái anh đã khóc xong xuôi.

“Em chạy ra như vầy……. ở trường có sao không?”

Trần Tinh Trạch nghe giọng nói đã khản đi của anh, viền mắt cay cay.

“Không sao, ngày mai bọn em không có lớp.”

Thật ra cậu sắp thi cuối học kỳ tới nơi rồi, hiện giờ đang còn trong giai đoạn ôn thi.

Trần Tinh Trạch nắm tay của Mễ Thịnh. Ngoài cửa sổ là vô số ánh đèn chớp xuôi, tựa như một con rắn phát ra ánh sáng. Cậu nhớ đến chuyện của bản thân mình trước đây, đã vì Lục Hạo mà trễ nải kỳ thi khi đó, cảm thấy lịch sử luôn có những sự tương đồng đến kinh người. Nhưng thánh hiền cũng từng nói, không ai có thể tắm hai lần trên cùng một giòng sông, hai sự kiện, bất kể là giống nhau đến độ nào đi nữa, cũng sẽ có những chỗ khác nhau.

Mễ Thịnh không phải là Lục Hạo, mà cậu cũng không còn là cậu của năm xưa.

Mễ Thịnh vẫn còn đang run lên, Trần Tinh Trạch siết tay chặt hơn một chút, hy vọng có thể mang đến cho anh thêm chút sức mạnh.

Lúc bọn họ chạy đến được khu điều dưỡng, màn đêm buông dày đặc. Trên xe Mễ Thịnh đã gọi cho dì Vương, dì Vương đứng ngay cửa đón bọn họ. Vừa trông thấy Mễ Thịnh, dì Vương tự vả mặt mình.

“Dì suýt nữa đã làm nên tội lớn rồi!” Dì Vương vừa khóc vừa nói, “Rõ ràng là đáng lẽ ra dì phải đi theo chị ấy!”

“Mẹ cháu sao rồi dì?”

“May sao không gặp gì nguy hiểm, không thành chuyện lớn, còn không thì dì cũng chả còn mặt mũi gì để gặp cháu nữa!”

Trần Tinh Trạch đi sau dì Vương và Mễ Thịnh, dì Vương không ngừng kể lể: “Chị ấy té từ phòng ngủ ở tầng hai té xuống, dưới đất có thảm cỏ, may sao chị ấy không bị té gãy cổ. Nhân viên công tác nói tự chị ấy đứng dậy, lên lầu ăn một chút, sau đó y tá cho chị ấy uống thuốc an thần, rồi đi nghỉ ngơi. Haizzz, vốn là hôm nay rất tốt mà, không biết sao lại chợt lên cơn……..”

Họ lên đến lầu 2 của khu điều dưỡng, trong phòng đã tắt đèn, mẹ của Mễ Thịnh đang ngủ. Bên cạnh bà là một cô y tá, một cô bé tuổi khá trẻ. Mễ Thịnh lẳng lặng bước tới, vừa nhìn thấy mặt mẹ mình, anh bịt chặt lấy miệng để phòng hờ lỡ bật khóc thành tiếng.

Cô nhỏ kia đến bên Mễ Thịnh, khẽ nói: “Đã ngủ rồi, chắc không có chuyện gì lớn đâu, may sao lầu thấp.”

Mễ Thịnh đang ở trong trạng thái quá kích động, gân xanh ở hai bên thái dương và trên trán đều lồi hết lên, anh không kiểm soát được lửa giận, trút hết lên đầu nhân viên chăm coi. “Các người chăm nom kiểu gì vậy?”

Cô nhỏ kia tự biết có lỗi, nói một cách chột dạ: “Cả nguyên ngày tâm tình của bác ấy rất tốt, ăn cũng được rất nhiều, còn kêu người tới chụp hình, ai ngờ đến tối lại bất chợt…….”

Mễ Thịnh chỉ tay vào mặt cô nhỏ, “Cô kêu người quản lý của cô lại đây cho tôi, chuyện này không yên với tôi đâu, các người đừng hòng tôi cứ thế mà cho qua!”

Cô nhỏ: “Viện trưởng của chúng tôi vừa nghe xảy ra chuyện đã lập tức đang trên đường đến đây, chắc bây giờ cũng sắp tới rồi……. hay là anh theo tôi, chúng ta ra ngoài đợi, khỏi ồn ào quấy nhiễu giấc ngủ của bác gái. “

Mễ Thịnh trong cơn tam bành, đang còn bực bội vì không thể quát tháo ở đây.

“Được, cô ra đây cho tôi.”

Dì Vương sợ bọn họ nảy ra xung đột quá khích, liền bước ra theo.

Nhoắng cái, trong phòng chỉ còn lại mình Trần Tinh Trạch. Cậu nhìn đồng hồ, tối nay e rằng không kịp để về trường nữa rồi. Cậu gửi một tin nhắn cho Di Khải, lúc cất di động đi, cậu thế mà lại vô tình gặp trúng ánh mắt của mẹ Mễ Thịnh.

Trần Tinh Trạch giật mình hơi hoảng.

Căn phòng không đóng rèm cửa sổ, mẹ của Mễ Thịnh không biết đã mở mắt tự bao giờ, mặt quay về phía ánh trăng, ánh mắt mông lung.

“……..Dì ạ, dì tỉnh rồi ạ?”

Cậu không biết tình hình hiện giờ, muốn chạy đi tìm y tá theo bản năng, không ngờ mẹ của Mễ Thịnh vươn tay về phía cậu, khe khẽ gọi cậu.

“Dì ạ?”

Ngoài hành lang vẳng lại tiếng cãi vã kịch liệt, so với nơi ấy, nơi đây tựa như một mảnh vườn yên tĩnh.

Trần Tinh Trạch đến bên giường, thử nắm lấy tay của mẹ Mễ Thịnh. Mẹ của Mễ Thịnh rất đẹp, có một đôi mắt dài long lanh y như của Mễ Thịnh. Bà mỉm cười với Trần Tinh Trạch, ánh mắt như đang nhìn con trai của chính mình.

Trần Tinh Trạch không biết có phải bà đang lên cơn bịnh hiện giờ hay không.

“Con là bạn trai của nó sao?”

Trần Tinh Trạch sửng sốt.

“Mễ Thịnh hay thật, có thể tìm được một đứa trẻ ngốc như con, hay thật……” Trông mẹ của Mễ Thịnh có vẻ như rất mệt, đang cố gắng vực tinh thần, nói chuyện rất khó khăn.

Trần Tinh Trạch ngồi xổm xuống trước mặt bà, hỏi: “Dì ơi, có có cần con kêu Mễ Thịnh vào không ạ?”

Bà lắc đầu, nắm lấy tay của Trần Tinh Trạch, khẽ nói: “Mễ Thịnh rất ưu tú, lúc còn bé thông minh vô cùng, học cái gì cũng mau, mọi người trong nhà rất thương nó. Con có thể yên tâm ở bên Mễ Thịnh, nó rất biết chìu chuộng.”

Trần Tinh Trạch nhìn người mẹ đang ra sức quảng cáo đứa con trai của mình, dịu dàng cười: “Vâng, anh ấy rất giỏi săn sóc người khác.”

“Con đừng lầm tưởng nó bình thường nhìn lợi hại, thật ra nó rất nhát gan, lại còn mau nước mắt…….. nhưng mà trước đây nó không mau nước mắt như vậy, đều là do lớn lên bị ức hiếp. Con ơi, con nhớ tốt với nó một chút…….”

“Dạ.” Trần Tinh Trạch cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay cậu càng lúc càng yếu đi, lo lắng nói, “Dì ơi, hay là cứ để con gọi y tá đến nhé.””

“Con à, con sợ dì không?”

“Sao ạ?”

“…….. Con đừng lo cho dì, dì sẽ không liên luỵ gì đến các con.”

“Dì nói gì thế ạ, dì là mẹ anh ấy, làm sao có thể nói dì liên luỵ gì tụi con?”

“Đừng có lo…….” Ý thức của mẹ Mễ Thịnh càng thêm mơ hồ, nói năng mê man, “…….. Hôm nay trời có đẹp không, đã ăn cơm chưa…… con ngoan, con thật là ngoan…….” Sau đó liền nhắm mắt lại, tựa như đã ngủ.

“Dì ơi?”

Bàn tay vẫn nắm lấy tay của Trần Tinh Trạch ấy đã buông, nhưng đầu mày của Trần Tinh Trạch vẫn khoá chặt. Cậu đứng ở bên giường một hồi, hơi thở của mẹ Mễ Thịnh dần dần bình ổn. Cậu xoay người bước ra ngoài, ánh trăng kéo bóng của cậu rất dài. Trong đầu của cậu vô cùng hỗn loạn, bước chân càng lúc càng chậm lại. Lúc ra đến cửa bất chợt phóng về lại.

Cậu khẽ vỗ vai của mẹ Mễ Thịnh.

“Dì ơi, dì ơi?”

Hơi thở của mẹ Mễ Thịnh đều đều thuận lợi, nhưng bà không hề mở mắt.

Trần Tinh Trạch cảm thấy có gì đó không đúng.

Ánh trăng vấy khắp phòng, nơi đuôi mắt của mẹ Mễ Thịnh ươn ướt.

Trước giờ Trần Tinh Trạch chưa từng gặp qua người mang bệnh tâm thần, cậu không biết khi họ lên cơn thì họ làm những gì. Họ có giả bộ ngủ được không? Có dịu dàng nói chuyện được không? Có cố nén không rơi nước mắt để nói chuyện về con của mình được không?

Trần Tinh Trạch không hiểu một người bệnh tâm thần thì trông như thế nào, nhưng cậu hiểu một người mẹ yêu con mình thì trông như thế nào, trên người của mẹ Mễ Thịnh, cậu nhìn thấy bóng dáng của Ngô Hàng Chi và Triệu San.

Lồng ngực của Trần Tinh Trạch bỗng dưng thắt chặt, trực giác xẹt ngang đầu, cậu vội vàng lấy di động ra gọi 120.

Cậu gọi điện thoại xong liền chạy ra ngoài hành lang, Mễ Thịnh vẫn còn đang nổi nóng với cô y tá nhỏ. Cô nhỏ ấy cũng đã rất kích động, lớn giọng nói: “Nhân lực chúng tôi có hạn, không thể nào túc trực 24/24 được, cho nên mới gọi thêm người khán hộ của bệnh nhân!”

Dì Vương cũng phẫn nộ không kém, “Tôi chịu trách nhiệm! Tôi không chối cãi! Lẽ nào các người thì hoàn toàn không cần chịu trách nhiệm sao?!”

Cô nhỏ bị ép đến đường cùng, giọng càng lúc càng the thé.

“Tôi nói là chúng tôi hoàn toàn không chịu tránh nhiệm hồi nào! Hơn nữa trước đây các vị không ký tên sao? Trên giấy nói rõ ràng là hoạt động chỉ dành cho ‘bệnh nhân dạng nhẹ’ tham gia, của các người gọi là ‘dạng nhẹ’ sao?!”

Trần Tinh Trạch đến bên Mễ Thịnh, nói cho anh hay: “Em đã gọi xe cứu thương.”

Đáng tiếc là giọng của cậu bị nhận chìm trong tiếng cãi vã.

Mễ Thịnh tức giận đỏ au cả cổ, “Cô nói gì mẹ tôi?”

Trần Tinh Trạch: “Mễ Thịnh, anh bình tĩnh một chút, mới rồi……..”

Cô nhỏ: “Tôi nói mẹ anh hồi nào? Bản thân các người giấu tình trạng bệnh nhân rồi đưa người tới, xảy ra vấn đề thì làm ầm lên, có còn nói chuyện phải trái gì được nữa không!”

Trần Tinh Trạch: “Mễ Thịnh…….”

Mễ Thịnh: “Ai giấu tình trạng bệnh nhân, cô nói lại lần nữa coi!”

Tiếng cãi vã ồn ào đến muốn lủng màng nhĩ, Trần Tinh Trạch bắt đầu nhớ nhung đến căn phòng chỉ có ánh trăng và nụ cười của ban nãy.

“Tôi bảo các người đừng cãi nữa!” Cậu bất chợt rống lên, âm thanh lớn đến độ nguyên tầng lầu vang vọng. “Tôi đã gọi xe cứu thương rồi! Mọi người chuẩn bị để tí nữa phải vào bệnh viện!”

Hết thảy mọi người đều nhìn cậu.

Mễ Thịnh: “Xe cứu thương?”

Trần Tinh Trạch: “Em cảm thấy dì hơi là lạ, vẫn nên đưa vào bệnh viện kiểm tra một chút thì hơn.”

Cô nhỏ kế bên nóng nảy: “Đã nói là tự bác ấy đứng lên được rồi mà.”

Trần Tinh Trạch không để ý đến cô ta, nói với Mễ Thịnh: “Em có cảm giác như là không phải dì lên cơn.”

Mễ Thịnh sửng sốt: “Ý là sao?”

Trần Tinh Trạch mím môi, “Tóm lại là, chúng ta đưa dì đến bệnh viện kiểm tra một chuyến đã, phòng hờ trường hợp lỡ may.”

Vẻ nghiêm túc của cậu khiến cho Mễ Thịnh bắt đầu lo lắng, anh níu chặt lấy cánh tay của Trần Tinh Trạch. “Sao thế, xảy ra vấn đề gì, mà lời em nói ban nãy nữa, ý là sao, tại sao nói là không giống như lên cơn?”

Trần Tinh Trạch không trả lời.

Lúc xe cứu thương tới, mẹ của Mễ Thịnh đã chìm sâu vào hôn mê. Họ đều theo vào trong xe cứu thương, cô y tá nhỏ cuối cùng bắt đầu hoảng lên. “Sao lại có thể cơ chứ, sao lại có thể hôn mê vào lúc này cơ chứ?”

Tới bệnh viện, cô nhỏ bị bác sĩ nghiêm khắc rầy la.

“Cô có chứng chỉ y tá không hả? Cô có biết là người nhảy lầu, bất kể trông ra sao cũng bắt buộc phải đưa vào trong bệnh viện không?”

Cô nhỏ: “Cháu thấy bà ấy không xuất huyết…….”

Bác sĩ: “Cô chỉ nhìn bên ngoài? Cô không nghĩ đến liệu nội tạng bên trong có bị xuất huyết hay không? May là đưa vào rồi chứ mà trễ thêm vài tiếng nữa đã không cứu được rồi!”

Cô nhỏ bị doạ chết khiếp, “Nhưng mà tự bà ấy bò dậy mà, chúng cháu còn hỏi tình trạng, bà ấy nói không sao, rồi còn ăn chút thức ăn rồi mới đi ngủ.”

Bác sĩ: “Ăn thức ăn?”

Cô nhỏ: “Dạ đúng, vốn là bọn cháu muốn đưa bà ấy vào bệnh viện, nhưng bà ấy không chịu đi, bọn cháu thấy bà ấy đi đứng ăn uống như bình thường nên mới để bà ấy ngủ.”

Bác sĩ nhíu mày, “Vậy thì là một lòng muốn chết rồi.”

Sự thật như Trần Tinh Trạch đã nghĩ, mẹ của Mễ Thịnh đúng là không lên cơn, chỉ là như những người trông coi nói, cả ngày tâm trạng của bà rất tốt, chính vào lúc ý thức tỉnh táo, bà đã quyết định tự sát.

Bác sĩ bên kia thở dài, “Gan và lá lách đều bị vỡ rồi mà còn ăn được, bà ấy cũng chịu đựng giỏi thật.” Ông ngoái đầu nhìn Mễ Thịnh, “Bệnh nhân không có một chút dấu hiệu gì sao?”

Từ lúc lên xe cứu thương trở đi, Mễ Thịnh cứ thừ người ra, phải có Trần Tinh Trạch đỡ thì mới đứng vững, anh ngơ ngác nhìn bác sĩ.

“……..Sao cơ?”

“Trước đó không trăn trối gì với cậu à?”

Trăn trối?

Mễ Thịnh chợt nhớ đến sáng nay, lúc ấy bầu trời còn một màu xanh lam, tâm trạng của mình và mẹ đều rất khá, mẹ lâu lắm rồi mới nấu xôi thập cẩm cho anh, rồi còn thay váy đẹp, sửa soạn cho thật đẹp. Trước khi đi, bà đã dịu dàng nói với anh: “Con ngoan, mệt rồi thì hãy nghỉ ngơi, để mẹ giúp con gánh vác áp lực.”

Đầu Mễ Thịnh vã mồ hôi lạnh, trong tai ong ong, anh nghĩ ngợi miên man, cảnh trước mắt mờ đi, âm thanh cũng trở nên mơ hồ, cuối cùng anh không chống đỡ được nữa, cả người mềm đi, bất tỉnh nhân sự.