người dịch: idlehouse
Một ngày nọ sau kỳ nghỉ đông, Trần Tinh Trạch và Lục Hạo hẹn nhau đi chơi. Bọn họ hẹn gặp mặt ở trước một tiệm sách lúc mười rưỡi, bây giờ đã sắp 11 giờ mà Lục Hạo vẫn chưa thấy động tĩnh. Trần Tinh Trạch gọi điện thoại hỏi, Lục Hạo cuống quít nói anh ngủ dậy trễ, đang trên đường chạy tới.
“Đừng vội, an toàn trên hết, dù sao thì cũng trễ lâu lắm rồi.” Trần Tinh Trạch dặn.
“Cậu vào trong tiệm đợi tớ trước đi! Bên ngoài quá lạnh!” Lục Hạo gào lên trong di động, kèm theo tiếng gió thổi vù vù.
“Cậu còn bao lâu nữa mới tới?”
“Tớ đang gọi xe, đại khái 15 phút.”
“Vậy thì cứ gặp mặt đầu đường đi.”
Có thể là dọc đường toàn hối bác tài lái mau mau, 10 phút sau cuộc gọi, Lục Hạo đã có mặt.
“Chẳng phải đã bảo cậu vào trong đợi sao?” Lục Hạo cằn nhằn.
“Cậu còn trách được người khác.” Trần Tinh Trạch bóc củ khoai nướng vừa mua bên đường ra, củ khoai nóng hổi toả hơi ấm giữa trời đông giá. Lục Hạo sáp đầu tới, “Tớ cũng muốn ăn.”
“Cút, kẻ đến muộn không có tư cách ăn khoai.”
“Tớ đã không ăn sáng để tới sớm hơn một chút đấy.”
“Ai biểu cậu ngủ nướng.”
Lục Hạo ấm ức không thôi, Trần Tinh Trạch nói: “Đêm qua lại đi theo người ta đấu bóng phải không, cậu nói xem, cậu một ngày trừ ăn và chơi ra thì còn làm được gì nữa?”
“Thì còn có thể theo cậu tới tiệm sách nè.”
“…….”
Trần Tinh Trạch nghĩ bụng, ngốc trời sinh là thứ thật đáng gờm, vô tình trêu ngươi người ta một cái thì lực sát thương của một kẻ Gay tâm cơ như cậu cũng không sao bì kịp. Trần Tinh Trạch móc thêm củ khoai nướng khác ra từ trong áo.
“Ái chà, anh em tốt!” Mắt Lục Hạo sáng rỡ ngay lập tức, sung sướng đón nhận lấy củ khoai. “Cậu vốn mua hai củ đúng không! Mà vẫn cố ý trêu tớ.”
“Ăn chậm chút đi, đừng để nghẹn.” Trần Tinh Trạch khinh. Cậu không những mua hai củ, mà còn sợ để củ khoai của Lục Hạo bị nguội, đã đặc biệt ủ nó trong áo, làm nóng ran da bụng.
Trần Tinh Trạch biết đêm qua Lục Hạo đã đi chơi bóng rổ, hôm nay vốn không định gọi anh đi chơi, hơn nữa bản thân Lục Hạo cũng chả có chút hứng thú gì đối với mấy chỗ giống như tiệm sách này, nhưng lần nào anh cũng kiên trì đi theo Trần Tinh Trạch.
“Tại sao lại muốn mua sách, không phải là đã có bản ebook sao, cầm thứ này lên mỏi tay thấy mồ.” Lúc Trần Tinh Trạch đứng trước tủ sách lựa sách, Lục Hạo lảm nhảm ngay kế bên.
Trần Tinh Trạch không buồn ngấng đầu lên, nói: “Banh còn nặng hơn cả sách đấy.”
“Đâu phải là lúc nào cũng cầm banh đâu.”
“Đọc sách ebook không có cảm giác.”
“Đọc sách mà còn cần cảm giác?”
Trần Tinh Trạch đưa tay ra trước mũi của Lục Hạo, Lục Hạo rụt đầu ra sau, “Làm gì vậy, vầy thôi mà đã đòi đánh người rồi?”
Trần Tinh Trạch: “Ngửi xem.”
Lục Hạo nghi ngờ thò đầu ngửi ngửi, nghe thấy mùi mực in thoang thoảng.
“Haizzzz….. không hiểu được đám người thích đọc sách bọn cậu.”
“Tớ cũng chỉ đọc sách giải trí, mấy sách giáo khoa đọc không vào được lấy một trang.” Trần Tinh Trạch trông thấy tác phẩm của nữ sĩ Trương Ái Linh mà trước đó cậu đã đơn phương tự coi như tri kỷ của mình, rút một cuốn. “Đi thôi, đi ngồi quán cà phê, cậu cũng buồn ngủ lắm rồi phải không.”
Quán này rất gần nhà Trần Tinh Trạch, là một quán đọc sách mới mở, quy mô khá lớn, tổng cộng có ba tầng, ở tầng hai có một quán cà phê khung cảnh rất khá. Trần Tinh Trạch gọi một ly cà phê, Lục Hạo liền đòi một ly sữa. Bất kể Lục Hạo tới quán nước loại nào, hễ không có thức uống thể thao thì anh sẽ gọi sữa. Mỗi lần thấy vậy Trần Tinh Trạch đều lăn ra cười trêu anh một hồi.
“Tới giờ mà vẫn chưa cai được sữa hả?”
Lục Hạo đã miễn nhiễm đối với những lời đâm thọc của Trần Tinh Trạch, hơn nữa anh hoàn toàn không cảm thấy uống sữa có gì đáng xấu hổ, trái lại còn khuyên Trần Tinh Trạch cũng nên uống.
“Uống sữa cao mà, cho nên hiện giờ cậu mới không cao được như tớ.”
“Chiều cao của tớ đã ổn lắm rồi, là cậu trổ mã quá nhanh.”
Trần Tinh Trạch cảm thấy một củ khoai lúc nãy có lẽ không đủ cho tên ngốc to xác này no bụng, thế nên lại gọi tiếp bánh ngọt và salad, bưng khay đi vào chỗ có ghế nghỉ ngơi bên trong quán để ngồi xuống. Dọc đường cậu lén liếc trộm Lục Hạo một cái. Hiện giờ chiều cao của Trần Tinh Trạch đã là 1m76, và vẫn đang còn có chiều hướng tiếp tục tăng, mà Lục Hạo lúc mới nhập học đã 1m79, qua một năm chắc lại đã tăng thêm 4-5 cm nữa.
Lục Hạo vẫn còn bám riết lấy đề tài “chiều cao” không buông, lẽo đẽo theo sau Trần Tinh Trạch nhàn nhã nhận xét: “Ê, cậu nói xem nếu như tớ cũng là Gay, hai chúng ta mà thành 1 đôi thì chắc tớ là ‘công’ đúng không.”
Tay của Trần Tinh Trạch rụng rời suýt làm rớt cái khay xuống đất, cậu vội vàng cầm cho chắc, bảo vệ tôn nghiêm #1 của mình.
“Căn bản không phải là phân chia như thế được không hả!”
“Thứ đó phải nhìn khí thế mà, chiều cao mà cao hơn thì dĩ nhiên thành khí thế.”
“Cũng chỉ có cậu mới có thể nói ra những lời nông cạn như vậy.”
Lục Hạo bất mãn hừ một tiếng, Trần Tinh Trạch chọn một chỗ ngồi kế cửa sổ có nắng chiếu vào ấm áp, đặt khay thức ăn xuống, lại bảo: “Hơn nữa, cậu cũng không phải Gay, nghĩ đến mấy chuyện vô bổ như vậy làm gì.”
Lục Hạo lại hừ thêm tiếng nữa, uống sữa ừng ực.
Trong lúc Trần Tinh Trạch đọc sách, Lục Hạo gật gà gật gù trên chiếc ghế sô pha êm ái. Lúc mới bắt đầu, Trần Tinh Trạch hoàn toàn không sao tập trung đọc truyện được, cậu cũng đang nghĩ về những lời Lục Hạo mới nói. Đấy không phải là lần đầu tiên Lục Hạo đề cập đến mấy chuyện như vậy. Trần Tinh Trạch không biết là anh chỉ nói giỡn nhất thời, hay là thật sự nghĩ như vậy. Cảm tình lúc còn trẻ luôn tinh khiết như thế, tuy lý trí bảo với Trần Tinh Trạch đấy là một ngõ cụt, nhưng cậu vẫn vì những câu nói vụn vặt Lục Hạo lâu lâu tung ra mà suy nghĩ mông lung.
Trần Tinh Trạch cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay, “Hoa Hồng Đỏ và Hoa Hồng Trắng”,” một tiểu thuyết ngắn của Trương Ái Linh. Những nhà phê bình văn học bảo, truyện này chủ yếu là Trương Ái Linh lên án cũng như quan ngại về thân phận người phụ nữ dưới chế độ gia trưởng, ngoài ra còn có những chất vấn và phản đối của bà đối với vai trò của người phụ nữ trong xã hội. Đương nhiên, những điều này đều chỉ là những điểm bóng, chứ thật ra, di sản mà cuốn sách này để lại trong quần chúng, chính là cái lập luận có một không hai—–
“Có lẽ bất kỳ người đàn ông nào đều từng có hai người phụ nữ như thế này trong đời, ít nhất là hai. Cưới một đóa hồng đỏ, lâu dần, nàng thành vết máu muỗi trên tường còn hồng trắng vẫn là ánh trăng sáng. Cưới đóa hồng trắng, nàng như hạt cơm dính trên áo còn hồng đỏ là nốt ruồi chu sa trên ngực” (không phải idlehouse dịch)
Đây chính là dâm tư điển hình của phái nam, “đứng núi này trông núi nọ,” “trái không ăn được mới là trái ngon nhất,” qua những lời miêu tả văn vẻ như “bông hồng,” “ánh trăng,” “nốt ruồi chu sa” của nữ văn hào, trở thành một trong những câu văn được lưu truyền nhất.
Truyện không dài, chẳng mấy chốc Trần Tinh Trạch đã đọc xong, cảm giác sau khi đọc chính là, có vẻ như nữ sĩ tri kỷ Trương Ái Linh này của nhà cậu là một người không tin tưởng vào nhân tính cho lắm. Bà tin vào tình yêu, nhưng không tin vào bản tính của nhân loại. Cũng đúng, trên đời này có người phụ nữ nào không tin vào tình yêu đâu, chỉ có người tuy tin nhưng tin một cách rất băn khoăn.
Trần Tinh Trạch đặt mình vào trong truyện, cậu rất nghiêm túc so sánh mình với câu “mỗi người đàn ông đều đã từng có hai đoá hồng,” trong đầu của cậu tự động chia ẩn dụ của hồng trắng và hồng đỏ thành Vưu Tiểu Lâm và Lục Hạo, một người thiêng liêng như ánh trăng, một người nhiệt tình như lửa, một người cậu trao hết tình cảm nồng cháy, một người trao hết cho cậu tình cảm nồng cháy.
Trần Tinh Trạch ngước mắt nhìn lên, trông thấy Lục Hạo đang nằm bò trên bàn say giấc ngủ. Cậu âm thầm tự giễu, dù sao cậu cũng không có cách nào “lấy” được bất cứ một ai trong hai người bọn họ, cho nên hai nhánh hồng này chắc sẽ tiếp tục mãi mãi kiều diễm trong cuộc đời của cậu.
Trần Tinh Trạch gấp sách, rồi lại nghĩ thêm một bước nữa, nếu như cậu thật sự “lấy” được bất kỳ ai trong hai người bọn họ, cậu sẽ không để xảy ra kết quả như trong truyện. Cậu sẽ tuyệt đối không giống như Đồng Chấn Bảo, để cho tư tưởng nhơ nhớp phá huỷ hết thảy những gì tốt đẹp. Trong mắt cậu, hoa là để nâng niu và bảo hộ. Bất kể xảy ra chuyện gì, cậu sẽ không để cho hai người con trai này bị tổn thương. Cho dù chỉ tưởng tượng cảnh họ bị tổn thương ở trong đầu thôi cũng đủ khiến cho Trần Tinh Trạch đau đớn quằn quại.
Đọc sách đã xong, nhưng Lục Hạo vẫn còn đang ngủ rất say, Trần Tinh Trạch không muốn gọi anh dậy, thế là lấy di động ra…….
Mễ Thịnh suy nghĩ rất lâu, quyết định cởi chiếc áo khoác giá trị không thấp trên người xuống trước, rồi mới gõ cửa.
Cha anh hỏi một câu “Ai đó?” Mễ Thịnh trả lời như thật, “Con trai của cha,” thế là đón chào anh lúc cửa mở là một vố nước trà. May sao đã cởi chiếc áo khoác, Mễ Thịnh vui mừng nghĩ bụng, cái áo đó rất đắt, là mẫu áo duy nhất mới được tung ra của một nhãn hiệu cao cấp. Dạo gần đây Mễ Thịnh rất túng tiền, nhưng vẫn ráng nhịn ăn nhịn uống cắn răng mua lấy nó về. Bởi vì trong giới công việc của anh, mọi người rất khó tính và thích cạnh tranh, ai ai cũng luyện ra được một cặp mắt như cú vọ, không có vài ba bộ đồ tươm tất để ló đầu lộ diện thì rất dễ bị người trong giới coi thường.
“Mày không phải là con tao! Tao không có đứa con như mày, mày cút cho—–khụ, khụ khụ khụ!” Cha anh là Mễ Chấn Quốc chưa mắng được xong mấy câu đã bắt đầu ho, Mễ Thịnh bình tĩnh nói, “Cha nghỉ một chút đi được không?”
Mễ Chấn Quốc vẫn kiên trì la cho xong, “Mày cút cho tao!”
Mễ Tiệp từ trong nhà bước ra cửa, nét mặt bực bội.
“Có thôi đi không!”
Cô kéo Mễ Chấn Quốc vào trong nhà, đẩy Mễ Thịnh ra ngoài, đứng trước cửa nói chuyện.
“Tiền đâu?”
“Mở miệng ra là đòi tiền, còn chút tình nghĩa anh em nào nữa không?”
Mễ Tiệp lẳng lặng nhìn anh, cũng như anh, cô có một đôi mắt hồ ly hẹp dài, lúc không cười trông vô cùng lạnh lẽo. “Hôm nay tôi không có tâm tình đi đấu võ mồm với ông, ông cho thì cho, không cho thì biến.”
Mễ Thịnh hơi nhíu mày, “Chuyện gì thế?”
“Chuyện gì thế?” Mễ Tiệp hờ hững nói, “Hôm nay bà già lại lên cơn, tôi đang đi chơi với bạn trai đến giữa chừng thì bị cha gọi về. Đây đã là lần thứ tư rồi, mới nãy bạn trai của tôi gọi điện tới chia tay với tôi. Nếu ông nhất định muốn hỏi chuyện gì thế, thì chính là như thế, cũng chả có gì.”
Mễ Thịnh biết bạn trai của Mễ Tiệp, là một đồng nghiệp ở trong công ty của cô, nói thật ra thì tướng mạo vô cùng tầm thường, năng lực công tác cũng rất tầm thường, hoàn toàn không xứng với Mễ Tiệp. Đáng tiếc rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn một cách đơn giản như thế.
“Có còn cơ may vãn hồi không? Giải thích tình hình với hắn một chút?” Mễ Thịnh nói.
Mễ Tiệp cười lạnh: “Giải thích cái gì? Mới chỉ cắt ngắn buổi hẹn mà đã thế này rồi, để hắn biết được trong nhà có ông già bị bịnh và một bà già mắc chứng tâm thần, rồi thêm một ông anh đồng tính nữa, chỉ e rằng hắn sẽ tránh tôi như tránh hủi.”
Mễ Thịnh nghe những lời này rất khó chịu trong lòng, nhưng mặt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, anh móc ra một tấm thẻ, đưa cho Mễ Tiệp.
“Chia tay cũng tốt, nhìn tên đó anh cũng ăn không vô.”
Đáng tiếc là câu nói đùa của anh không làm cho bầu không khí trở nên dễ thở hơn, Mễ Tiệp rút thẻ xong toan sập cửa. Mễ Thịnh ngăn lại, rồi móc tiếp một tấm thẻ nữa ra đưa cho Mễ Tiệp, “Đây là phần của em, mua thêm chút áo quần túi xách này nọ, cha mẹ đành cảm phiền em chăm sóc.”
Mễ Tiệp nhận thẻ, chẳng nói chẳng rằng đóng cửa lại.
Mễ Thịnh rời khỏi nhà, đứng thừ người trước tiểu khu lâu thật lâu, mãi đến lúc gió rét thổi cho lạnh cong queo từ trong ra ngoài mới nghĩ đến việc mặc chiếc áo khoác vào lại. Di động rung lên, Mễ Thịnh móc ra, trông thấy giòng tin nhắn Trần Tinh Trạch vừa gửi tới.
—- Đang làm gì thế?
“Làm cái con mẹ mày.” Mễ Thịnh hung hãn chửi thề, rồi lập tức cười lạnh, “Không đúng, phải là làm cái thằng cha mày.” Anh đang buồn bã hoảng loạn, hoàn toàn chẳng thèm ngó ngàng đến tâm trạng của Trần Tinh Trạch, bắt đầu lục danh bạ trong di động.
Anh khát mong được an ủi, nếu như không thành, vậy thì dẫu chỉ là giải phóng dục vọng cũng được.
“Ai đó đi…….” Anh vừa tìm mục tiêu vừa lẩm bẩm, “Ai đó hãy ở bên tôi, ai cũng được.”