Chương 6: Xe Buýt Số 366 Kinh Dị

Khoảnh khắc mà tôi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, cảm giác đầu tiên của tôi chính là có ai đó đang chơi khăm.

Tôi cau mày, đặt tờ giấy trắng xuống, tiện tay mở gói hàng ra, lúc nhìn thấy trên đơn chuyển phát nhanh có ghi ba chữ cỡ lớn "THÀNH PHONG ĐÔ", gói hàng liền bị tôi ném thẳng ra ngoài.

Tôi nhìn gói hàng bị tôi ném ra ngoài với vẻ mặt tràn đầy kinh hãi.

Rõ ràng tôi đã làm mất gói hàng này ở trong kho, làm sao nó có thể vô duyên vô cớ mà xuất hiện ở đây chứ?

Lẽ nào là do tên khốn kia cầm đến lúc nãy sao?

Nhưng điều này cũng không đúng, khi chúng tôi rời đi, trong bưu cục chỉ có một mình Chu Thuận, cũng chỉ có mỗi Chu Thuận có chìa khoá trong bưu cục mà thôi. Làm thế nào mà tên khốn đó có thể mở cửa bưu cục và lấy gói hàng ra được chứ?

Trừ phi… Trừ phi người mặt mũi đầy máu, ngũ quan méo mó ban nãy chính là Chu Thuận.

"Không thể nào." Ý nghĩ này vừa mới nảy ra thì đã ngay lập tức bị tôi phủ nhận.

Dù tôi và Chu Thuận chỉ mới quen biết nhau được một ngày, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ ràng đặc điểm ngoại hình của anh ta.

Dáng người hơi béo, trên đỉnh đầu còn hơi hói một chút.

Với dáng vẻ của Chu Thuận thì đừng nói đến việc gì khác, chỉ cần chạy hai bước là anh ta đã thở hổn hển rồi, vậy làm thế nào anh ta có thể trèo tường một mạch như thế được?

Hơn nữa, tại sao Chu Thuận lại phải làm điều này?

Tại sao lại cảnh báo tôi nhất định phải chuyển phát nhanh đi? Lẽ nào thực sự là bởi vì không tìm được người, chỉ đơn giản thế thôi sao?

Tất cả các câu hỏi chồng chất lên nhau, tôi vò đầu, tờ giấy chuyển phát nhanh vẫn còn ở trên bàn, tôi tiện tay lấy ra một điếu thuốc, đưa vào miệng và châm lửa.

Trong làn khói mờ mịt, tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, trong lòng cảm thấy hơi nặng nề.

Tại sao một công việc chuyển phát nhanh lại có thể xảy ra nhiều điều kỳ quặc như vậy chứ?

Chuyện đã đến nước này, tôi không thể không nghĩ cho bản thân. Tôi đã tận mắt chứng kiến​​ sự kỳ dị của Tử Trúc Lâm, một bức tường đã xuất hiện trên con đường trong tiểu khu, tiền thật thì biến thành tiền giả, vả lại ba người giao hàng trước đó đều đã xảy ra chuyện. Nếu tôi không cẩn thận đề phòng, e rằng người tiếp theo gặp nạn chính là tôi.

Ban đầu tôi cứ nghĩ chỉ là hơi kỳ dị một chút thôi, cũng không phải là vấn đề gì to tát lắm, nhưng bây giờ lại có ai đó đã để lại mảnh giấy này cho tôi.

Hơn nữa lại còn là một lời đe dọa trắng trợn.

Xảy ra sự việc như thế này, tôi hoàn toàn không còn cảm giác buồn ngủ nữa, nằm trên giường trằn trọc một lúc lâu cũng không ngủ được, trong lúc chán nản, tôi cầm điện thoại lên bắt đầu chơi game trong điện thoại.

Sau một hồi chơi game, tôi liếc nhìn thời gian thì phát hiện đã hơn sáu giờ sáng rồi.

Chu Thuận bảo tôi quay lại làm việc vào lúc một giờ chiều cũng được, vậy tôi có thể nằm nghỉ ở nhà một cách vui vẻ thoải mái rồi.

Thịt nướng đóng gói ngày hôm qua vẫn còn chưa ăn đến, tôi đi xuống bếp cho chỗ thịt nướng ấy vào nồi để hâm nóng lại, làm thành một món thập cẩm. Khi đã xong xuôi, Tần Đại Hữu vừa hay cũng thức dậy, thấy tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng, anh ta liền cười và trêu chọc, nói rằng có người hàng xóm giống như tôi quả thật không tồi.

Lúc ăn sáng, Tần Đại Hữu có vẻ hơi nhàn hạ ung dung, như thể là đã quên hết những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Ăn sáng xong, Tần Đại Hữu bèn dọn dẹp rồi đi làm, trước khi đi còn nhìn tôi rồi nói một cách ngưỡng mộ: "Vẫn là anh tính toán giỏi. Một ngày làm chưa tới bốn năm tiếng nhưng lương vẫn cao."

"Hay là chúng ta đổi nhé?"

Sắc mặt của Tần Đại Hữu liền thay đổi, vội vàng xua tay và bước ra sân.

Thực lòng mà nói, tôi không biết có nên tiếp tục công việc giao hàng chuyển phát nhanh này hay không, nếu như thật sự phải lấy mạng ra để giao thì tôi sẽ không ngốc như vậy, so với mạng của mình thì vài nghìn tệ một tháng chẳng đáng là bao.

Nhìn thấy Tần Đại Hữu đã rời đi, tôi chán nản quay lại phòng. Gói hàng đó vẫn còn bị tôi vứt trên bàn, chưa hề bị người khác phát hiện.

Tôi châm một điếu thuốc, vừa hút vừa ngây người nhìn gói hàng.

Bên trong gói hàng này là cái gì, ông Trần định gửi nó xuống âm phủ sao?

Theo tập tục dân gian, không phải tất cả đồ gửi xuống âm phủ đều phải đốt sao? Tại sao lại còn cần phải chuyển phát nhanh?

Hay là tôi cứ đốt gói hàng này thì coi như là đã giao hàng rồi? Với cách suy nghĩ này, tôi không kìm nổi mà lắc đầu cười khổ sở.

Khi tôi chuyển phát nhanh cho ông Trần, ông Trần nói với tôi rằng đồ là do con trai ông ta gửi, gói hàng này cũng được gửi cho con trai ông ta, nhưng không hiểu sao bây giờ địa chỉ lại biến thành thành Phong Đô.

Đương nhiên tôi biết thành Phong Đô này ở đâu, nhưng thành Phong Đô là một thành phố ma, một thành phố ma trong cõi thập phương u minh.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ con trai của ông Trần đã chết rồi sao?

Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ táo bạo.

"Hay là… Hay là mở gói hàng ra xem thử?"

Tôi ngậm điếu thuốc, hai mắt nhìn chằm chằm vào gói hàng, không nhịn được mà vặn vặn tay. Tờ giấy trắng kia vẫn được đặt bên cạnh gói hàng, bên trên viết rằng tôi phải chuyển phát nhanh đi, nếu không thì thứ đang chờ đợi tôi chỉ có cái chết.

Câu nói này đã khiến tôi xua tan ý định mở gói hàng.

Không ai biết rõ trong gói hàng này là cái gì cả. Tôi hiểu rất rõ đạo lý sự tò mò sẽ giết chết một con mèo, tôi cảm thấy không cần phải mạo hiểm chỉ để lấp đầy lòng hiếu kỳ. Suy nghĩ hồi lâu, tôi vẫn quyết định nhét gói đồ vào gầm giường và giấu đi.

Sau khi ở trong phòng một lúc, tôi thực sự không thể chịu được sự nghi hoặc này, cuối cùng quyết định đi đến Tử Trúc Lâm để xem xét.

Bây giờ không phải giờ làm việc, vì vậy tôi có thể tùy tiện đi dạo một cách thoải mái. Hơn nữa, bây giờ vẫn còn khoảng giữa trưa, đi vào Tử Trúc Lâm có lẽ sẽ không có vấn đề gì to tát.

Tôi hạ quyết tâm, mặc xong quần áo và thay giày, rời khỏi nhà. Chỗ tôi cách Tử Trúc Lâm một khoảng. Sau khi ra cổng và đi ra khỏi một con hẻm nhỏ, tôi dừng lại ở một trạm xe buýt. Vừa hay chiếc xe buýt số 366 có đi ngang qua cổng của Tử Trúc Lâm.

Bốn mươi lăm phút nữa sẽ có một chuyến, vận may của tôi không tồi, sau khi đợi không bao lâu thì liền nhìn thấy một chiếc xe buýt số 366 đang từ từ đến gần.

Khi tôi lấy tiền xu ra khỏi túi, chiếc xe buýt số 366 đó cũng vừa vặn dừng lại ngay trước mặt tôi.

Ngay vào lúc tôi định bước lên xe, tôi chợt nhận ra rằng đằng sau chiếc xe buýt số 366 đang đậu trước mặt mình này có một chiếc xe con và một chiếc xe buýt 366 khác.

Tôi hơi sững sờ, trong lòng thầm nghĩ rằng xe buýt này bình thường cứ khoảng bốn mươi lăm phút mới có một chuyến, tại sao hôm nay lại có hai chuyến xe buýt đến cùng một lượt nhỉ?

Vả lại trên chiếc xe buýt ở trước mặt tôi ngoại trừ tài xế ra thì không hề có một ai cả, trong khi chiếc xe buýt phía sau lại đầy ắp người.

Lẽ nào là do chiếc xe này bị hỏng? Không đúng lắm, nếu xe bị hỏng rồi thì không thể nào dừng lại khi đến trạm được, đúng không?

Thôi kệ vậy, lên trước rồi hẳn nói sau vậy.

Vào mùa hè, tôi không muốn phải chen chúc trong chiếc xe phía sau, vì vậy sau khi xe buýt dừng lại không lâu, tôi đã chuẩn bị định nhấc chân bước lên xe.

"Đừng nhúc nhích!"

Nhưng tôi chưa kịp nhấc chân lên để chạm vào chiếc xe buýt trước mặt thì tay tôi bất chợt bị ai đó tóm lại.

Tôi kinh ngạc, muốn dùng tay tóm chặt người phía sau theo bản năng. Mấy năm nay đi lính không hề vô ích, tôi tràn đầy tự tin, ít nhất có ba bốn tên đàn ông cũng không thể lại gần tôi, nhưng tôi còn chưa kịp ra tay thì biểu cảm trên mặt đã cứng đờ lại, bởi vì tôi phát hiện người đàn ông đang cầm tay mình cực khoẻ, tôi căn bản không thể nào phản kháng được.

Không đợi tôi quay người lại, người túm lấy tôi đã kéo tôi một cách quyết liệt.

Anh ta cực kỳ khoẻ, tôi bị anh ta kéo đến mức loạng choạng, không tự chủ được mà lui về phía sau hai ba bước. Tôi đang định mở miệng mắng chửi thì bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng còi inh ỏi.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện chiếc xe buýt số 366 vừa dừng trước mặt tôi lúc nãy đã biến mất không một vết tích! Tiếng còi vang lên là của chiếc xe hơi ở ngay sau chiếc xe buýt số 366 ấy.

Chiếc xe hơi đó chạy tới, cửa sổ ở vị trí ghế phụ cũng kéo xuống, tiếp đó tôi thấy một người trẻ tuổi vươn đầu ra mắng tôi: "Anh muốn chết hả? Không nhìn thấy xe à? Bộ bị đần à, khi không lại chạy ra giữa đường!"

Tôi đứng ngây ngốc tại chỗ.

Vừa rồi rõ ràng có một chiếc xe buýt 366 ở đây, tại sao trong nháy mắt lại biến mất không tăm tích?

"Đừng đứng đần ra đó, xe tới rồi." Trong lúc còn đang ngây người, tôi nghe thấy một giọng nói hờ hững ở phía sau truyền đến, lúc này tôi mới nhớ tới người vừa nãy đã kéo tôi.

Chỉ là tôi vẫn không hiểu tại sao chiếc xe buýt 366 đó lại đột ngột biến mất không dấu vết.

Nếu như lúc đó tôi bước lên xe thì sẽ như thế nào? Hoặc nói cách khác, tôi căn bản sẽ không hề lên xe, khoảnh khắc mà tôi bước ra đường e là sẽ bị chiếc xe hơi kia đâm sầm ngay!

Nếu thật sự như vậy, thì người vừa kéo tôi chính là ân nhân cứu mạng của tôi.

Tôi vội vàng quay đầu nhìn lại thì thấy người đang tóm tôi là một thanh niên trạc tầm tuổi tôi, người thanh niên ăn mặc giản dị, ngũ quan tuy không đẹp trai tuấn tú nhưng lại cực kỳ cương nghị.

Nhìn thấy xe buýt 366 đang chầm chậm chạy tới, tôi nhanh chóng hỏi: "Anh là ai, vừa nãy… vừa nãy anh đã cứu tôi sao?"

"Vừa nãy quả thật là tôi đã cứu cậu, còn về việc tôi là ai… Điều này không quan trọng." Người thanh niên buông cánh tay của tôi ra, lúc này tôi mới phát hiện chỗ cánh tay bị anh ta tóm chặt đã trắng bệch, thể hiện rõ là do lực quá lớn của anh ta tạo thành.

Tôi vội mở miệng định hỏi thêm gì đó, nhưng người thanh niên không cho tôi cơ hội này, anh ta chỉ vào chiếc xe buýt 366 đang đậu bên đường và nói: “Xe đến rồi, cậu nên đi đi.”

Không đợi tôi trả lời anh ta, anh ta đã quay người rời đi, tôi đang định ngăn anh ta lại, nhưng lại nghe thấy tài xế xe 366 đang hét lên với tôi: "Có lên xe không, không lên thì tôi đi đấy."

"Lên!" Tôi nghiến răng nghiến lợi lên xe, cuối cùng vẫn không mở miệng gọi người thanh niên kia.

Ngồi trên xe buýt, tôi nghĩ về những gì vừa xảy ra, cho tới bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ.

Nếu như vừa rồi không có người thanh niên kia, e rằng bây giờ tôi đã trên đường đến bệnh viện, hoặc là trên đường xuống âm phủ rồi.

Xem ra, tôi đã dính vào mối quan hệ không thể giải thích được với Tử Trúc Lâm.

Chiếc xe buýt 366 lúc nãy giống như một bức tường bị thừa, một đồng xu bị dư ra vậy, bản thân tôi căn bản không thể nào giải thích được điều đó.

Nhưng mà, chuyện gì đã xảy ra với người thanh niên vừa rồi?

Tôi còn chưa kịp nghĩ ra thì đã nghe thấy tiếng chuông báo xe buýt đã đến trạm dừng, trạm dừng của tiểu khu Tử Trúc Lâm được gọi là Tử Trúc Uyển.

Tôi lắc đầu và vô lực bước xuống xe.

Tiểu khu Tử Trúc Lâm vẫn như thường ngày. Điểm khác biệt là không hiểu sao lại có thêm vài chiếc xe cảnh sát và xe cứu thương ở trước cổng. Tôi nghĩ rằng có thể là có chuyện gì đó đã xảy ra trong tiểu khu. Vốn dĩ định tìm bác Giang ở cổng để nghe ngóng tình hình, nhưng lại phát hiện ra rằng bác Giang không ở trong phòng bảo vệ.

Không biết làm sao, tôi chỉ đành một thân một mình đi vào tiểu khu.

Ông Trần sống ở toà nhà 44, tôi vẫn nhớ rất rõ tuyến đường hôm qua tôi đi giao hàng, khi vào tiểu khu, tôi liền đi thẳng một mạch đến toà nhà 44.

Bước chân chậm lại, từ một khoảng cách xa, tôi đã thấy một đám đông nghịt người đang vây quanh tòa nhà, trong đám đông có giăng một sợi dây ngăn cách màu vàng, một vài cảnh sát mặc cảnh phục đang bận rộn ở phía trước.

Trong lòng tôi bỗng dấy lên một nỗi bất an không thể nào giải thích được, tốc độ bước chân của tôi chợt tăng lên trong vô thức.