Chương 1: Nhân viên chuyển phát nhanh

Tôi là một quân nhân xuất ngũ, hai mươi tuổi nhập ngũ, sau hai năm làm lính nghĩa vụ, phục vụ trong quân ngũ ba năm, vì vài nguyên nhân, đến năm nay tôi hai mươi lăm tuổi thì cũng là lúc tôi xuất ngũ.

Tôi nghĩ rằng với thân phận quân nhân xuất ngũ của mình thì sẽ có thể nhẹ nhàng kiếm cơm hơn trong thành phố lớn này. Nhưng đến lúc thật sự sống ở thành phố này, tôi mới phát hiện ra rằng tôi đã nghĩ quá đơn giản về chuyện kiếm một công việc rồi.

Tôi không thích công việc quá nhàn nhã như làm bảo vệ, còn những công việc khác, phỏng vấn liên tục mấy nơi, chỗ nào cũng chỉ có một câu lặp đi lặp lại: ‘Chúng tôi sẽ gọi điện thông báo nếu bạn trúng tuyển.’

Cuối cùng, tôi chỉ có thể trả lại căn phòng đã thuê trước đó ở trong trung tâm thành phố, chọn thuê nhà ở một nơi vắng vẻ hơn, tiền thuê nhà ở đây cũng tương đối thấp so với mặt bằng chung.

Ở đây tôi quen biết người bạn cùng tuổi - Tần Đại Hữu, một người rất khéo ăn khéo nói, thân thiện vui vẻ. Lúc tôi vừa đến đã kéo tôi vào nhà anh ta uống hai ly, một tới hai đi cũng trở nên khá thân quen với nhau.

Tần Đại Hữu biết tôi buồn phiền vì không tìm được công việc nên thường xuyên mang rượu tới tìm tôi uống vài ly, còn an ủi tôi đừng quá nóng nảy sốt ruột. Nhưng tôi luôn cảm giác Tần Đại Hữu hình như có chuyện gì đó muốn nói nhưng lại thôi.

Hôm đó khi tôi về nhà đã là tám giờ tối, phòng cho thuê là kiểu phòng liền nhau, tiếng mở cửa của tôi có vẻ đã quấy rầy đến Tần Đại Hữu, cậu ấy nở nụ cười với tôi, sau đó lại đi vào phòng, lúc đi ra lần nữa, trong tay đã có thêm hai chai rượu và một túi đồ nhắm.

Lúc ăn uống, Tần Đại Hữu không ngừng nói tìm công việc trong thành phố rất khó, mặc dù anh ta là quân nhân xuất ngũ, nhưng trình độ cũng không tốt.

Mặc dù hơi say, nhưng tôi vẫn nghe ra hàm ý trong lời nói anh ta.

Nhiều người làm lính đều có hơi thẳng thắn, không thích quanh co lòng vòng, tôi hỏi thẳng vào vấn đề: “Thời gian hai chúng ta quen biết cũng không nhiều, nếu anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng, đừng quanh co lòng vòng như vậy, không giải quyết được chuyện gì đâu.”

Tần Đại Hữu híp mắt cười, cầm chai rượu lên rót cho tôi một ly đầy rồi chép miệng nói: “Tôi có công việc này giới thiệu cho anh, anh có làm không?”

“Việc gì?” Tôi hỏi.

Định giới thiệu công việc cho tôi thì tốt mà nhưng thấy dáng vẻ anh ta cứ như đang muốn nói lại thôi, trong lòng tôi lại do dự, mặc dù khó tìm việc, nhưng bảo tôi làm chuyện gì đó không trong sạch thì nhất định tôi sẽ từ chối.

Tần Đại Hữu uống một hớp rượu và nói: “Giao hàng chuyển phát nhanh.”

Thì ra là giao hàng chuyển phát nhanh, có thể anh ta sợ tôi là loại người đặt mục tiêu vượt quá khả năng, cho nên mới làm ra vẻ cứ định nói lại thôi như thế.

“Lương thưởng thế nào?” Dù sao bây giờ tôi cũng không có tiền, chỉ cần lương thưởng không quá thấp thì tôi sẽ làm. Người khác không thích công việc chuyển phát nhanh này nhưng tôi lại cảm thấy rất tốt, phục vụ trong quân đội ra, vẫn hy vọng có thể làm chút công việc tay chân kiếm sống, không cần động não mà còn có thể duy trì rèn luyện sức khỏe.

Tần Đại Hữu cười tủm tỉm giơ ra hai đầu ngón tay: “Lương cứng là hai nghìn tệ, còn lại tính theo số lượng đơn hàng giao được. Chuyển thành công một đơn thì được trích phần trăm hai tệ, một ngày anh giao năm mươi đơn thì nhận được một trăm tệ, một tháng ba nghìn, lương cứng thêm hai nghìn nữa, một tháng cũng nhận được năm nghìn tệ.”

Nghe Tần Đại Hữu nói, tôi đờ người không biết nói gì nữa, công việc một tháng năm nghìn không dễ tìm, làm bảo vệ một tháng nhiều lắm cũng chỉ nhận được hơn hai nghìn tệ, công việc chuyển phát nhanh này làm sao có thể có mức lương một tháng năm nghìn tệ chứ? Ở đây không phải là thành phố cấp một, một tháng năm nghìn cũng không phải là mức lương thấp.

Tôi cẩn thận suy nghĩ một chút, xem ra công việc một tháng năm nghìn tệ này nhất định có cái gì đó mờ ám..

“Công việc của thằng nhóc nhà anh mới hơn hai nghìn, thế mà lại giới thiệu cho tôi công việc năm nghìn sao?” Tôi cụng ly với anh ta và hỏi một chút.

Tần Đại Hữu cười cợt cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn, xoa tay do dự nói: “Tôi làm công việc nhận hàng, làm sao so sánh với công việc giao hàng chuyển phát nhanh được, tôi chỉ nhận lương cứng không trích phần trăm. Nhưng nói đi nói lại thì việc này thật sự có chút vấn đề.”

“Vấn đề gì? Ông chủ hay vô duyên vô cớ trừ tiền lương à?” Nhìn bộ dạng anh ta như thế, tôi biết công việc này chắc chắn có vấn đề, mà theo suy đoán của tôi, vấn đề có lẽ là ở tiền lương.

Nụ cười đùa cợt trên gương mặt Tần Đại Hữu đột nhiên biến mất, anh ta nói với vẻ thần bí: “Tiền lương không có vấn đề, nhưng khu vực giao hàng thì có.”

“Là sao, anh nói rõ chút đi.” Tôi hơi nóng nảy thúc giục anh ta nói tiếp.

Tần Đại Hữu lại rót thêm một ly rượu, sau khi uống một hơi cạn sạch mới bắt đầu nói: “Khu vực đó trước kia là bãi tha ma, hơn nữa hồi chiến tranh giặc ngoại xâm và Bát Lộ quân* đánh nhau ở đó, chết gần mười nghìn người, những người tới sau này đều nói đất đó là hố chôn mười nghìn người. Sau thời chiến tranh thì thành bãi tha ma, vào thập niên bảy mươi thì có người khai phá, nơi đó trở thành một tiểu khu, đến bây giờ cũng đã nhiều năm trôi qua, đa số người ở đó cũng là người già.”

*(tiền thân của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc)

“Sau đó thì sao?” Đến bây giờ, tôi vẫn chưa rõ Tần Đại Hữu đang nói tới vấn đề gì.

Tần Đại Hữu gắp một miếng thịt lợn nhét vào mồm, sau khi nhấm nháp rồi nuốt xuống thì nói tiếp: “Chỗ đó không yên ổn, có hơi không lành…”

Liên tưởng tới hố chôn mười nghìn người anh ta vừa nói, tôi có hơi hiểu ý của anh ta, thì ra không phải vấn đề tiền lương, mà chỉ cần không phải vấn đề tiền lương, những chuyện khác với tôi mà nói cũng không thành vấn đề.

“Tôi nói cho anh biết, anh đừng có tỏ vẻ không tin như thế.” Tần Đại Hữu thấy vẻ mặt tôi đầy khinh thường, không nhịn được nói: “Chỗ đó đã từng có tiền lệ, không ít chuyện đã xảy ra.”

Nói thật là tôi không quan tâm lắm đến mấy câu của Tần Đại Hữu, lúc nhập ngũ đóng quân để huấn luyện, một mình tôi đơn độc, không ít lần nửa đêm đứng gác ở bãi tha ma cũng chưa từng thấy thứ gì không sạch sẽ.

“Phụ trách giao hàng chuyển phát nhanh khu vực đó trước đây có ba người, một người là một ông chú hơn bốn mươi tuổi, nhưng vừa làm được mấy ngày đã không làm nữa.”

Tôi tò mò hỏi, vì sao làm mấy ngày rồi không làm nữa?

Tần Đại Hữu sững sờ một lát rồi nhúc nhích yết hầu, ánh mắt lóe lên tia sợ hãi, bờ môi run rẩy nói: “Không làm được, người đó đã chết rồi…”

“Chết rồi?” Mặc dù tôi không tin lời anh ta nói, nhưng tôi lại quan tâm tới chuyện người đó đã chết rồi, dù sao nói không chừng tôi sẽ ngay lập tức tới đó làm nhân viên chuyển phát nhanh.

“Mấy ngày đầu vẫn giao hàng bình thường, nhưng không được bao lâu đã xảy ra vấn đề. Khu vực đó có dịch vụ gửi đồ, gửi đồ thì phải trả tiền đúng không? Giao hàng xong thu tiền rồi khi về phải nộp tiền lại, nhưng tiền ông chú kia đưa lại là tiền âm phủ…”

“Ông chủ trong tiệm tưởng ông chú ấy đưa nhầm tiền, định tìm cơ hội nói với ông ta một tiếng. Nhưng chưa kịp nói chuyện này với ông ta, ông ta đã… đã ngỏm rồi.”

Tần Đại Hữu nhìn tôi một chút, không đợi tôi hỏi đã mở miệng nói: “Bị tai nạn giao thông mà chết, ở ngay cửa tiểu khu. Lúc chết rất thảm, cả người bị văng ra mười mấy mét, nhưng… nhưng mà chiếc xe gây tai nạn chỉ là một chiếc xe ô tô mini cá nhân.”

Xe ô tô mini cá nhân mà chạy nhanh thì đâm người ta bay ra xa mười mấy mét là điều hoàn toàn có thể hiểu được.

Chỉ là không đợi tôi lên tiếng, Tần Đại Hữu đã nói: “Mấu chốt là tốc độ của xe mini lúc đó còn chưa đến hai mươi kilomet một giờ…”

“Còn chưa tới hai mươi kilomet một giờ mà đâm một người bay ra xa hơn mười mét?” Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn Tần Đại Hữu, cảm giác anh ta nói chuyện có hơi xốc nổi.

Tần Đại Hữu liên tục gật đầu nói: “Nơi xảy ra tai nạn giao thông là ở cửa tiểu khu, ông chú bị đâm bay ra xa hơn mười mét, nửa người nằm trong tiểu khu. Càng không thể tưởng tượng được chính là lúc nửa người ông chú ở trong tiểu khu, nửa kia ở ngoài tiểu khu, đám đông vây quanh thấy ông ta đã chết, nhưng lúc đó lại thấy chân ông ta ngọ nguậy. Hai chân đạp trên mặt đất, mượn sức kéo cơ thể ra xa nửa mét, đến lúc hai chân hoàn toàn ở trong tiểu khu, lúc này hai chân mới duỗi ra, hoàn toàn ngừng thở. Giống như là cho dù chết thì cũng không muốn rời tiểu khu đó.”

Lúc kể chuyện khắp khuôn mặt Tần Đại Hữu tràn ngập vẻ sợ hãi.

Tôi thì hoàn toàn không cảm thấy gì, chỉ thấy Tần Đại Hữu kể chuyện hơi phóng đại. Người đó đã tắt thở rồi sao còn cử động được? Chuyện này hoàn toàn không hợp lý.

Tôi không quan tâm những chuyện này, gắp một đũa đồ ăn bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa hỏi: “Không phải anh nói chuyển phát nhanh có ba người à? Còn hai người đâu?” Tôi chỉ cho rằng anh ta kể chuyện ma.

Tần Đại Hữu rót rượu vào miệng, chép miệng nói: “Người thứ hai chính là một thằng nhóc tuổi không lớn lắm.”

Sau khi nói đến đây, Tần Đại Hữu dựng thẳng ba ngón tay, cắn răng nói: “Ba ngày, thằng nhóc kia chỉ làm ba ngày.”

“Không làm nữa?” Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ cũng chết?

“Không làm được, cậu ta phát điên rồi…” Tần Đại Hữu tiếc hận lắc đầu nói: “Ngày đầu tiên vẫn rất tốt, không có gì bất ngờ. Nhưng đến ngày thứ hai nộp lại tiền thì cũng giống ông chú kia, là một tập tiền âm phủ. Thằng nhóc này cũng không phát hiện cái gì khác thường, chờ đến ngày thứ ba thì đã phát điên, gặp ai cũng bảo người nhận hàng chuyển phát nhanh không phải là người, bây giờ thằng nhóc đó vẫn đang ở trong bệnh viện tâm thần.”

Tôi cầm điếu thuốc trên bàn cho vào miệng, nhưng không đốt thuốc, híp mắt nhìn Tần Đại Hữu: “Người cuối cùng tôi không nghe, cũng không muốn nghe. Dù sao cũng không có kết quả tốt gì.”

“Mấy ngày nay ông chủ muốn tìm người đến phát điên, toàn bộ hàng cần chuyển của khu đó chồng chất trong tiệm. Lương cứng tăng lên hai nghìn luôn, nếu không phải tôi nhát gan thì tôi đã nhận việc này.”

Tần Đại Hữu cũng không định kể chuyện của người thứ ba cho tôi nghe, anh ta cười ha ha cầm lấy bật lửa đốt thuốc cho tôi.

“Tôi nghĩ anh là bộ đội xuất ngũ ra, bản lĩnh và sức khoẻ chắc hẳn cao hơn người khác. Bây giờ chỗ đó đang thiếu người, nếu anh cảm thấy ổn thoả, ngày mai tôi sẽ dẫn anh đến, xong rồi cứ đi làm luôn là được.”

Mặc dù nói không tin có ma quỷ, nhưng đã có ba người gặp chuyện không may nên tôi vẫn hơi chột dạ.

Tôi hít sâu điếu thuốc rồi nhả khói ra, nhìn đồ ăn chưa ăn xong trên bàn, đưa tay sờ sờ hai trăm tệ còn sót lại trong túi.

Tôi nâng ly rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Làm!”