Thần Võ hoàng đô đêm nay phi thường náo nhiệt.
Nhất là những thư sinh đã có mặt tại Giáo Phương Ty tối hôm nay. Bọn hắn cả đêm khó ngủ, nằm trằn trọc trên giường, trong đầu vọng đi vọng lại những câu thơ của Vương Vũ, thậm chí có người còn bật dậy viết lại rồi học thuộc.
Trái ngược với vẻ thao thức của những thư sinh nhóm hoàn khố tối nay lại là lúc giải tỏa áp lực sau giờ phút căng thẳng phải trải qua tối nay.
Mà thủ lĩnh của nhóm là Vương Vũ thì nghênh ngang tiến vào biệt viện của Hoa Giải Ngữ.
"Nghĩ không ra trụ sở của Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu Thánh nữ, vậy mà lại thanh tao phong nhã như vậy."
Tự tiện tiến vào Hoa Giải Ngữ khuê phòng, Vương Vũ cầm lấy ấm trà,tự rót cho mình một ly trà, vừa cười vừa bình phẩm.
"Ồ ! Vậy trong ấn tượng của thế tử khuê phòng của ta phải trông như thế nào?"
Hoa Giải Ngữ cười nói tự nhiên, mắt tràn đầy sự tò mò.
(⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄<⁄ ⁄)
Vương Vũ có tâm hồn văn thơ như vậy, ắt hẳn phẩm vị cũng sẽ vô cùng đặc biệt.
Nếu thay đổi mà hắn đưa ra cũng hợp ý nàng thì thay đổi một hai cũng không có gì xấu a.
"Tự nhiên căn phòng phải màu hồng a! Tốt nhất ánh đèn lại mờ mờ tối tối một chút, cái giường này cũng phải đổi, đổi thành hình tròn, lại có một thùng tắm ở góc phòng thì càng đẹp."
Vương Vũ khoa tay múa chân chỉ trỏ các kiểu.
Hoa Giải Ngữ: ( ̄□ ̄」).
“Bỏ qua chuyện khuê phòng của ta, hôm nay thế tử vì ta làm một bài thơ ta vì thế tử thổi một khúc như thế nào?"
Nàng bất đắc dĩ chuyển hướng chủ đề.
"Thổi cái gì?"
Vương Vũ hai mắt sáng lên, vô ý thức nhìn về phía Hoa Giải Ngữ môi đỏ, sau đó lại nhìn một chút trước ngực nàng.
Cô nàng này là thật hiểu lòng người mà !
"Tự nhiên là thổi tiêu."
"Tốt!"
Vương Vũ nghe vậy đại hỷ, đứng lên, bắt đầu giải khai thắt lưng.
Mặc dù hoàn cảnh khác biệt, nhưng là dịch vụ ắt là như nhau.
Có thể có thể. (/// ̄  ̄///)
"thế tử làm gì vậy ?"
Hoa Giải Ngữ nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
Một cỗ linh lực màu xanh ngọc vận chuyển lên hai tay, sẵn sàng vào tư thế chiến đấu.
"Thổi tiêu a! Ngươi không phải muốn thổi tiêu sao?"
Vương Vũ ngơ ngác nhìn xem nàng. ヽ(  ̄д ̄)ノ
Hoa Giải Ngữ hơi sững sờ, sau đó liền hiểu : (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄<⁄ ⁄)
"Ta nói chính là cái tiêu này mà không phải cái kiểu thổi kia."
Nàng rút từ phía sau lưng một chiếc Ngọc Tiêu, một mặt bất đắc dĩ nhìn xem Vương Vũ.
"Móa! Vậy ngươi không nói rõ ràng chút ? Các cô nương khác nói thổi tiêu cũng là bảo thế này ."
Vương Vũ nhăn nhó một lần nữa buộc lại đai lưng. (⇀‸↼‶)
"Lạc lạc ~~ "
Hoa Giải Ngữ đột nhiên cười khanh khách, cũng không có sinh khí.
Dù sao cũng là Thánh nữ Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, chưa ăn qua thịt heo, vẫn là gặp qua heo chạy.
"Vũ Thế Tử! Giải Ngữ tuy là một thành viên của Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu , nhưng bây giờ nhưng vẫn là hoàn bích chi thân, ta cũng không phải là người tùy tiện nha."
"Ồ? Thật sao? Ta không tin ┐( ̄∀ ̄)┌ , trừ phi ngươi để ta thử xem ."
"Giải Ngữ dù sao cũng là Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu Thánh nữ, muốn cùng ta ngủ một đêm, cũng không phải viết một hai bài thơ liền có thể làm được."
Hoa Giải Ngữ khẽ lắc đầu, cảm thấy Vương Vũ con hàng này đang suy nghĩ cái gì không biết
"Vậy ngươi báo giá đi ."
"haizzz..."
Hoa Giải Ngữ sâu kín thở dài, có chút không nhịn được nói:
"Nếu là Vũ Thế Tử nhất định phải nói chuyện này, vậy việc hợp tác của chúng ta sẽ khó mà bàn được."
"Hợp tác?"
Vương Vũ có chút nhíu mày, liếc Hoa Giải Ngữ: "Ngươi cùng Đường Bân là quan hệ hợp tác?"
"Thế tử quả nhiên là người thông minh."
Hoa Giải Ngữ trên mặt lộ nụ cười xán lạn.
Nụ cười làm căn phòng dường cũng lấp lánh những ánh sao.
Không thể không nói, nữ nhân này xác thực vô cùng xinh đẹp.
Hiếm có nhất chính là, nàng tuy là thánh nữ trong một thế lực phong trần nhưng trên thân lại không nhiễm bụi trần, thậm chí nếu người không biết còn cảm thấy nàng mang một khí chất thanh lệ thoát tục, dường như tiên tử hàng thế.
Mẫu con gái trà xanh điển hình.
"Lần này Giải Ngữ sở dĩ thiên vị Đường công tử, cũng là bởi vì giữa chúng ta từng có quan hệ hợp tác, mong rằng thế tử có thể lý giải."
"Ừm , nói một chút đi, hợp tác cái gì. "
Vương Vũ cầm một quả quýt, vừa bóc vỏ vừa hỏi.
"Sắp tới , ta cần thế tử giúp ta hoàn thành một việc, trước khi hoàn thành việc này, ta sẽ tại phạm vi quyền hạn của ta đưa cho thế tử các phương diện hỗ trợ, nếu là về sau sự tình hoàn thành, vậy phần hỗ trợ này một mực duy trì ."
Hoa Giải Ngữ đi thẳng vào vấn đề nói.
"Ồ?"
Vương Vũ con mắt hiện lên một vòng tinh quang. (☆▽☆)
Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu là trên thế giới này nổi danh nhất hội sở, đây là mắt xích tình báo chính.
Chi nhánh trải rộng các nơi trên thế giới, liền các quốc gia khác Giáo Phường Ty hơn phân nửa đều có người của các nàng.
Điều này có ý nghĩa các nàng tập hợp được lượng lớn tài phú đồng thời, các nàng cũng có thể thu tập rất nhiều tình báo, bện ra một tấm khổng lồ mạng lưới tình báo.
Những thứ khác thì Vương Vũ cũng không có hứng thú, nhưng là tình báo lại là thứ mà Vương Vũ tha thiết ước mơ.
Vô luận ở thời đại nào, tiên hạ thủ vi cường, nắm bắt thông tin trước là nắm giữ tiên cơ.
Vương Vũ đối thủ, là khắp thiên hạ thiên mệnh nhân vật chính.
Hắn muốn đặt bố cục đối phó những người này, liền nhất định phải nắm giữ tinh chuẩn tình báo, Hoa Giải Ngữ là Thánh nữ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt Lâu, quyền hạn của nàng khẳng định không thấp, về sau nói không chừng còn có thể trở thành cao tầng.
Dụ hoặc này đối với Vương Vũ, thực sự là quá lớn.
Mặc dù trong lòng vui như vớ được, nhưng là trên mặt lạnh như tiền, Vương Vũ hỏi: "Ngươi muốn ta giúp ngươi hoàn thành chuyện gì?"
Hoa Giải Ngữ khe khẽ lắc đầu: "Hiện tại vẫn chưa tới lúc nói."
"Trò cười! Nếu là ngươi về sau để ta giết phụ thân ta, hoặc là để ta ngủ ngươi, ta cũng phải đáp ứng?"
Vương Vũ cười nhạo nói.
Hoa Giải Ngữ cảm giác đầu có chút choáng váng. (•ิ•ิ)?
Lấy trí thông minh của nàng cũng phải ngớ người ra, trong lúc nhất thời vậy mà không có minh bạch Vương Vũ lời này có ý tứ gì.
Để hắn giết hãm hại phụ thân hắn cùng để hắn ngủ mình, sao lại xếp cùng nhau ? ? ?
"Yên tâm, sẽ không phải việc để cho ngươi cảm thấy khó xử, ân... . Đi làm chuyện này, đối ngươi cũng có rất nhiều chỗ tốt, đến lúc đó nếu như ngươi không nguyện ý, cũng có thể không làm."
Lung lay chán cho đỡ váng đầu,, Hoa Giải Ngữ giải thích.
"Thế nhưng là ta cảm thấy ta cũng không cần ngươi a!"
Đừng quên ta là ai*