Trên đường trở về nhà trọ Phong Diệp.
Vẫn là đầu hẻm nhỏ kia.
Diệp Thần ung dung đi về phía trước, đột nhiên nhíu mày.
Hắn cảm giác được gần đây tựa hồ có người, hơn nữa còn giống như là đang chờ hắn .
Ha ha, thú vị!
“Ra đi, đừng núp nữa!”
Dừng bước lại, hai tay Diệp Thần chắp sau lưng, thần sắc ngạo nghễ.
Hắn vừa nói xong, liền có một đám người áo đen che mặt đi ra từ các ngõ nhỏ xung quanh, chỉ một thoáng liền vây Diệp Thần vào giữa.
Liếc nhìn lại, có chừng mười mấy người, mỗi người ánh mắt lăng lệ, cũng là người luyện võ.
“Nói đi, ai sai các ngươi tới?”
Diệp Thần móc móc lỗ tai, đánh giá vài lần.
Trong nhóm người này, tu vi cao nhất chẳng qua là chỉ là Nội Kình trung kỳ, còn lại cũng chỉ là Nội Kình nhập môn, thậm chí còn có một chút võ giả Ngoại Kình.
Một đám người như thế này còn không làm hắn bị thương được.
“Bớt nói nhiều lời, lên, phế hai chân của hắn cho ta!”
Người áo đen cầm đầu biến sắc, lạnh lùng hạ lệnh.
Bọn họ đều là người Ám Môn.
Lấy tiền làm việc, trừ tai hoạ cho người.
Lời thoại của người này k nhiều
Chỉ là, kết quả sẽ rất thảm.
Nhìn đám người mặc quần áo đen này xông lên, Diệp Thần nở nụ cười, thân hình nhanh đến mức cực hạn, trong chớp mắt né tránh công kích của đối phương.
Sau đó một quyền một người, rất nhanh liền đánh đám người quần áo đen này ngã trên mặt đất.
“Là Lý Thanh Trạch sai các ngươi tới?”
Diệp Thần giẫm chân lên mặt tên áo đen cầm đầu, khinh thường hỏi.
Nhìn đám người này ra tay, hình như đúng thật chỉ là muốn phế đi hai chân của hắn.
Mà hắn vừa trở về Giang Thành không lâu, kết thù hận chỉ có Lý Thanh Trạch cùng với bọn người Hứa Văn.
Nhưng nếu như là bọn người Hứa Văn ra tay thì chắc chắn sẽ muốn mạng của hắn, như vậy đáp án chỉ còn lại Lý Thanh Trạch.
“Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu!”
Người áo đen cầm đầu phủ định!
“Về nói cho Lý Thanh Trạch biết, trò vặt thế này mặc dù không làm ta bị thương được nhưng ta rất ghét, nói hắn chuẩn bị kỹ càng nghênh đón sự trả thù của ta a!”
Diệp Thần một cước đá người áo đen văng ra.
Người kia cắn răng.
Chỉ có thể xám xịt mang người rời đi.
“Đường đường là Lý gia của Giang Thành mà nội tình chỉ có một chút như thế sao?”
Diệp Thần khinh thường cười lạnh.
Nhưng lúc này đột nhiên xung quanh lại tràn ra một nhóm người áo đen bịt mặt.
Diệp Thần nhíu nhíu mày.
Thực lực của đám người này rõ ràng mạnh hơn đám người vừa rồi, yếu nhất cũng là Nội Kình võ giả.
Người cầm đầu lại là cường giả Nội Kình hậu kỳ.
“Các ngươi lại là người nào?”
Diệp Thần lạnh lùng hỏi.
Một đám người này làm cho hắn cảm thấy có chút khiêu chiến.
Nhưng đám người này rõ ràng cũng không muốn trả lời hắn, bọn họ đều là người của Tần gia, hoặc có lẽ là người dưới trướng của Tần Khả Khanh.
Người áo đen cầm đầu liếc Diệp Thần một cái, âm thanh lạnh lẽo: “Lên, phế hắn!”
Dưới những tiếng gào thét, một đám Nội Kình võ giả lập tức vây công về hướng Diệp Thần.
Bất quá tốt xấu gì thì Diệp Thần cũng có thực lực Nội Kình hậu kỳ, hơn nữa còn ma luyện ròng rã mấy năm tại chiến trường, một thân thực lực mạnh mẽ.
Mấy phen giao thủ thế mà không rơi vào thế hạ phong.
Mà giờ khắc này.
Bên trong cái hẻm nhỏ cách đó không xa cũng có mấy người áo đen tương tự.
Nhìn thấy Diệp Thần lại giao chiến, một người áo đen nhíu nhíu mày, không khỏi mở miệng: “ bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?”
Bọn hắn cũng không nghĩ đến Diệp Thần này vậy mà đắc tội nhiều người như vậy.
Bọn hắn còn chưa ra tay mà đã có hai đợt người ra tay trước.
Mà mấy người áo đen này là thủ hạ của Nam Cung gia .
Nhận được mệnh lệnh đêm nay phải phế một người tên Diệp Thần.
“Cứ chờ chút đã!”
Người cầm đầu cũng không nóng nảy, lúc này ra ngoài lỡ may lại gây nên hiểu lầm.
Trong hẻm nhỏ, sau một thời gian giao chiến, võ giả của Tần gia thấy sắp đánh không lại.
Thế là người cầm đầu đang trao đổi mấy chiêu với Diệp Thần lập tức hạ lệnh: “Người này có chút mạnh, rút lui trước!”
Mặc dù những người này đánh không thắng Diệp Thần, nhưng Diệp Thần cũng không thể giữ lại bọn hắn.
Bởi vậy, mấy giây sau đám người quần áo đen này đã rời đi.
Diệp Thần chau mày, rõ ràng thực lực của đám người quần áo đen này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Vừa rồi trong lúc giao thủ, mặc dù không làm hắn bị thương nhưng chân khí lại hao tổn nghiêm trọng, khí lực có chút bất ổn.
Bất quá cũng may vấn đề không lớn, điều tức một đoạn thời gian là có thể khôi phục.
Chỉ là ngay tức khắc.
Làm cho Diệp Thần căm tức là trong hẻm nhỏ lại xuất hiện mấy người áo đen.
Mấy người áo đen này số lượng mặc dù không nhiều bằng hai đợt trước nhưng thực lực lại mạnh hơn.
Ước chừng có hai tên Nội Kình hậu kỳ, còn lại thì cũng là Nội Kình trung kỳ.
“Các ngươi cũng tới tìm phiền phức cho ta?”
Diệp Thần lạnh giọng hỏi.
“Chúc mừng ngươi, đáp án đúng, bất quá không có thưởng.”
Trung niên nhân cầm đầu cười lạnh, một chưởng đánh tới hướng Diệp Thần!
Thật mạnh!
Diệp Thần cưỡng đề chân khí, miễn cưỡng tiếp lấy một chiêu này!
Chưởng lực đối nhau, trung niên nhân lui lại mấy bước, mà Diệp Thần chỉ lui một bước.
Bất quá dù vậy thì Diệp Thần cũng rất khó chịu, lạnh lùng nhìn xem đám người này, trong lòng tức giận: "Là ai phái các ngươi tới?”
Hứa gia không có thực lực này?
Vậy thì chỉ có Lý Thanh Trạch!
Vậy mà lặp đi lặp lại nhiều lần sỉ nhục hắn, lúc đầu mặc dù Diệp Thần khinh thường nhưng bây giờ hắn lại thấy xấu hổ và phẫn nộ hơn!
Lý Thanh Trạch đây là đang vũ nhục hắn!