“Ý tứ ngay câu nói vừa rồi!”
Tần Khả Khanh nở nụ cười, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi cho là bọn ta đang chờ ngươi sao?”
Diệp Thần trầm mặc.
Hắn đúng thật cho là Tần Khả Khanh và Bạch Ức Tuyết đang chờ hắn.
“Vậy các ngươi ở đây làm gì?”
Diệp Thần không nhịn được mà hỏi.
“Chờ Lý Thanh Trạch.”
Tần Khả Khanh một mặt tự nhiên.
Nhưng bây giờ cái tên mà Diệp Thần không muốn nghe nhất chính là Lý Thanh Trạch.
Chỉ là một tên phú nhị đại ăn chơi trác táng.
Có tư cách gì đánh đồng với hắn!
Diệp Thần rất phẫn nộ!
Hắn cảm thấy Tần Khả Khanh đây là đang sỉ nhục hắn!
Nhưng lúc này, Tần Khả Khanh lại không nhìn hắn nữa, ánh mắt đột nhiên dời về phía cửa cục cảnh sát.
Ngay sau đó.
Một nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp quyến rũ.
Âm thanh nũng nịu kiều mị: “Thanh Trạch, ngươi cuối cùng cũng ra, ta thấy ánh mắt của nữ cảnh xinh đẹp kia nhìn ngươi không đúng lắm, nàng ta không có làm khó ngươi chứ?”
Nghe nói như thế.
Diệp Thần nhìn theo ánh mắt của nàng, chỉ thấy Lý Thanh Trạch vừa từ cửa cục cảnh sát đi ra.
Tần Khả Khanh thế mà thật sự đang chờ hắn!
Diệp Thần cắn răng, hắn nghĩ mãi không ra!
Tên phú nhị đại trác táng này ngoại trừ gia thế thì có cái gì mạnh hơn hắn !
Tần Khả Khanh nữ nhân này!
Chờ đó cho hắn, hắn nhất định sẽ chứng minh chính mình, đến lúc đó để cho nữ nhân này mãi không với tới được!
............
Thanh Trạch?
Lý Thanh Trạch mới từ cửa cục cảnh sát ra.
Đột nhiên nghe được giọng nói nũng nịu như vậy của Tần Khả Khanh, cộng thêm ý cười càng đậm mãi không tan trong mắt của nàng.
Hắn chỉ cảm thấy nổi hết da gà lên.
Nữ nhân này phát bệnh rồi à, tại sao đột nhiên thân mật đối với hắn như vậy?
“Khụ khụ, Tần tiểu thư, đã trễ như vậy rồi các ngươi còn chưa về sao?”
Lý Thanh Trạch miễn cưỡng trả lời, ánh mắt lại nhìn thấy Bạch Ức Tuyết đang ở một bên, Diệp Thần cũng ở gần đó, tất cả đều ở lại chưa hề rời đi.
Khá lắm.
Vậy là nhân vật chính, nữ chính, nhân vật phản diện đều có mặt a!
“Không có, đây không phải đang chờ ngươi sao?”
Tần Khả Khanh cười nói.
“Chờ ta, chờ ta làm cái gì?”
Lý Thanh Trạch cảm thấy hai người này thái quá rồi.
Đến thời điểm này rồi mà hai nữ nhân này vẫn còn phân cao thấp, đánh nhau vì thể diện à?
Mặc dù ở trong tiệc rượu, Tần Khả Khanh biểu hiện là có ý tứ với hắn.
Nhưng Lý Thanh Trạch lại hiểu rõ, nữ nhân này trên thực tế rất khinh người, cơ bản không có nam nhân nào có thể lọt vào mắt của nàng.
Nếu không thì cũng sẽ không đến mức hai mươi bảy tuổi vẫn còn chưa có một mối tình vắt vai.
“Người ta không phải lo lắng cho ngươi sao?”
Tần Khả Khanh lật ra ánh mắt kiều mị, một đôi tay nhỏ còn tới ôm cánh tay Lý Thanh Trạch.
【 Uy!】
【 Quá mức nha!】
【 Nhân vật chính vẫn còn ở đây đấy!】
Lý Thanh Trạch vội vàng rút tay ra, hắn thực sự đỡ không nổi yêu tinh Tần Khả Khanh này.
Trời sinh yêu mị, mị cốt thiên thành.
Ở kiếp trước cũng giống như này, luôn thích gây sự!
Không nghĩ tới lần này lại càng thêm quá mức!
Đối với cái yêu tinh này, nói thật, Lý Thanh Trạch thèm đến mức sắp chịu không được.
Hơn nữa.
Nhìn bộ dạng này của Tần Khả Khanh.
Hắn bây giờ cũng có chút không rõ ràng, nữ nhân này đến cùng là thật hay giả .
Nhưng ngay trước mặt nhân vật chính là Diệp Thần này, hắn cũng không thể trực tiếp đem nữ chính cướp đoạt a, chưa kể là Diệp Thần cũng sắp chuẩn bị đánh nhau sống chết với hắn.
Hắn cũng không phải sợ Diệp Thần.
Mà là lo lắng lỡ may hắn không cẩn thận đập chết Diệp Thần, thế thì lại phải diễn lại thêm một lần nữa.
Rất phiền phức a.
Nữ nhân làm đạo tâm ta bị loạn.
Một bên.
Nhìn thấy Tần Khả Khanh chủ động dán người lên thân Lý Thanh Trạch, sắc mặt Diệp Thần càng đỏ lên!
Thua thiệt hắn còn tưởng rằng lúc trước hiểu lầm Tần Khả Khanh.
Nếu không thì lần này Tần gia cũng không tới nộp tiền bảo lãnh hắn.
Kết quả.
Ha ha!
Xem ra là hắn suy nghĩ nhiều rồi!
Vừa nghĩ đến đây.
Bây giờ hảo cảm với Bạch Ức Tuyết lại tăng lên.
Cũng không thể nào Bạch Ức Tuyết cũng đang chờ Lý Thanh Trạch a?
Cái này thì không có đạo lý !
Lúc trước, Lý Thanh Trạch còn bắt cóc Bạch Ức Tuyết .
Mà giờ khắc này.
Nhìn thấy động tác của Lý Thanh Trạch cùng Tần Khả Khanh, Bạch Ức Tuyết sắc mặt lạnh lẽo.
Với ý tứ của gia hỏa này, chỉ cần Tần Khả Khanh tự mình dâng đến cửa, hắn sẽ đáp ứng?
Bạch Ức Tuyết rất tức giận, quay người muốn đi.
“Ức Tuyết!”
Bất quá lúc này Lý Thanh Trạch lại gọi nàng.
“Thế nào?”
Bạch Ức Tuyết ngừng bước chân, âm thanh rất lạnh lùng.
“Đã trễ như vậy rồi, ta mời ngươi ăn khuya a?”
Lý Thanh Trạch cũng không quên thiết lập nhân vật của mình, là liếm cẩu si tình đối với đệ nhất nữ chính Bạch Ức Tuyết.
Lâm Thanh Ảnh thì hắn có thể không quan tâm, bởi vì bản thân cũng không có bao nhiêu quan hệ gì, sau này phần diễn của Lâm Thanh Ảnh cũng ít, ảnh hưởng không trọng yếu.
Nhưng Bạch Ức Tuyết lại khác biệt.
Thân là đệ nhất nữ chính, phần diễn phía sau có không ít.
Lý Thanh Trạch nghĩ nghĩ, vẫn là phải duy trì thiết lập nhân vật của mình.
“Không đi!”
Bạch Ức Tuyết lạnh lùng cự tuyệt.
Một chiếc Maserati màu trắng bên cạnh chậm rãi lái tới, tài xế chính là nữ thư kí của nàng.
Ngồi lên hàng ghế sau.
Nữ thư ký không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Bạch tổng, vừa rồi Lý thiếu mời ngươi ăn khuya, ngươi tại sao lại cự tuyệt?”
“Làm sao?”
Bạch Ức Tuyết không lạnh không nhạt mà hỏi.
Nữ thư ký thận trọng nói: “Ta thấy lần trước thái độ của ngài đối với Lý thiếu không phải vẫn rất tốt sao, còn cùng Lý thiếu dùng bữa......”
Bạch Ức Tuyết nhíu nhíu mày: “Thái độ của ta đối với hắn rất tốt sao?”
“Hình như...... đúng là vậy......”
Nữ thư ký do dự nói.
Lấy tính cách băng sơn của Bạch Ức Tuyết thì thái độ như vậy cũng tính là tốt đi.
“Chuyện không liên quan tới ngươi, lái xe đi”
Bạch Ức Tuyết cắn răng, tâm tình rất không tốt.
Ngay cả thư ký của mình cũng nhìn ra.
Lý Thanh Trạch tên ngu ngốc này!