Ở cửa khách sạn bây giờ đang có một người thanh niên mặc quần áo vỉa hè bị hai bảo vệ ngăn lại, không cho hắn đi vào.
Bất quá.
Người thanh niên này cũng không nóng nảy, gương mặt tỏ vẻ khinh miệt.
Đương nhiên.
Người thanh niên này chính là Diệp Thần.
Hắn đối với tiệc rượu này cũng không cảm thấy hứng thú.
Bất quá sau khi nghĩ đến mục đích chính mà hắn trở lại Giang Thành, cho nên mới đồng ý cùng Tần Khả Khanh đi vào xem.
Bởi vì mục đích chính mà hắn trở lại Giang Thành chính là báo thù.
Bảy năm trước, bất luận là gia tộc hay là cá nhân nào đã từng tham gia hủy diệt Diệp gia hắn, làm nhục Diệp Thần hắn, đều phải trả thù!
Mà hôm nay hắn dự định mượn buổi tiệc rượu này để thông báo với tất cả mọi người:
Hắn là Diệp Thần của Diệp gia, trở về !
Trở về để đòi nợ máu !
“Tiểu tử, nhanh chóng cút đi, nơi này không phải là nơi ngươi có thể bước vào, bằng không thì cũng đừng trách chúng ta không khách khí!”
Hai bảo vệ không khách khí nói.
Dù sao khách sạn Giang Sơn cũng xem như nổi tiếng lừng lẫy ở Giang Thành.
Hơn nữa người tới đây tối nay cũng đều có thân phận không tầm thường ở Giang Thành, nếu là có một điểm sai sót, đừng nói bọn hắn, ngay cả quản lí khách sạn cũng khó có thể giữ được chén cơm của mình.
Bởi vậy.
Nhìn thấy Diệp Thần một thân mặc đồ vỉa hè lại còn không có thiệp mời, bọn hắn tất nhiên là không đáp ứng.
“Ta nói, là Tần gia mời ta tới, các ngươi lại cứ không tin?”
Diệp Thần móc móc lỗ tai, ngữ khí tản mạn.
“Tần gia?”
Hai bảo vệ cười.
Tần gia dù sao cũng là đại gia tộc ở Giang Thành, cho dù mời 2 người bọn họ vào mở mang tầm mắt, cũng sẽ không mời một người mặc quần áo vỉa hè!
Bọn hắn cũng không tin.
“Tiểu tử, ta khuyên ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, nếu như bị Tần gia biết ngươi mượn danh của bọn họ, cẩn thận ngươi không còn sống rời khỏi Giang Thành!”
“Ai, các ngươi làm sao lại không tin đâu?”
Diệp Thần thở dài một tiếng, ha ha cười lạnh nói: “Chẳng lẽ không biết làm người, tốt nhất là đừng bao giờ dùng mắt chó coi thường người khác sao, bằng không thì đợi lát nữa bị đánh mặt sẽ rất đau!”
“Tiểu tử, ngươi chửi chúng ta là chó!”
“Được, được lắm, bọn ta hảo tâm nhắc nhở ngươi, ngươi còn chửi bọn ta, ta nhìn ngươi có vẻ là thực sự muốn ăn đòn!”
Hai bảo vệ nổi giận xông lên, nghĩ muốn đem Diệp Thần nâng ra ngoài, ném ngoài đường cái.
Chỉ là toàn lực của hai người bọn hắn, Diệp Thần lại không nhúc nhích tí nào.
Trong lòng hai người bảo vệ này lập tức cả kinh!
Tên nhà quê này có chút vốn liếng!
“Tiểu tử, ngươi muốn gây chuyện đúng không, đáng tiếc, ngươi tìm sai địa điểm rồi!”
Một bảo vệ không khách khí cười nói, sau đó lấy ra bộ đàm điều động người, chỉ chốc lát sau đã có bảy, tám người bảo vệ vây quanh.
“Đánh cho ta!”
Ra lệnh một tiếng, một đám bảo vệ vây quanh Diệp Thần.
“Ai, một bầy kiến hôi, nhất định cứ phải tự tìm cái chết!”
Diệp Thần ánh mắt run lên, lấy tu vi võ đạo Nội Kình hậu kỳ của hắn, đối phó với những người bình thường này thì rất đơn giản.
Thuần thục đánh đám bảo vệ này ngã trên mặt đất.
Đám bảo vệ bị đánh bại ngã trên đất vẫn không phục, còn nghĩ gọi thêm người.
Nhưng lúc này, Diệp Thần lại nhìn về phía cửa khách sạn, híp híp mắt: “Tần tiểu thư, ngươi như thế này cũng quá không có ý tứ a?”
Nghe nói như thế, Tần Khả Khanh nở nụ cười, chậm rãi đi ra.
Nàng tất nhiên là đã đến từ lúc nãy .
Vốn là muốn nhìn một chút thực lực của Diệp Thần đến cùng là như thế nào, nếu như có thể bị bọn bảo vệ này đánh cho một trận, vậy thì không thể tốt hơn.
Bất quá đáng tiếc.
Làm cho nàng thất vọng.
“Ngượng ngùng, tới trễ.”
Tần Khả Khanh giả bộ không biết Diệp Thần đang nói cái gì, cúi cúi nở nụ cười, tiếp đó mở miệng nói với đám bảo vệ đang nằm trên đất: “Người này đúng thật là Tần gia mời tới, để cho hắn đi vào đi.”
Tiếp đó.
Cũng không để ý Diệp Thần, quay người đi về hướng trong đại sảnh.
Thấy vậy, trong mắt Diệp Thần tràn đầy lửa giận.
Nữ nhân này, liên tiếp nhiều lần không nể mặt hắn.
Rất tốt!
Ngươi như thế này, sẽ chỉ làm ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú ngươi.
Một ngày nào đó, ta sẽ làm cho ngươi thấy ta cao không thể chạm, để ngươi quỳ gối dưới chân của ta, khẩn cầu ta thương hại!
Nghĩ như vậy.
Diệp Thần khóe miệng tà mị nở nụ cười, mặc trên thân quần áo lôi thôi lếch thếch đi vào đại sảnh khách sạn.
Mà sau khi hắn xuất hiện, lập tức liền hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Cũng không phải bởi vì Diệp Thần dáng dấp đẹp trai cỡ nào.
Mà là bởi vì ở trong đại sảnh, Diệp Thần một thân này thực sự làm người khác chú ý.
Đối với cái này, Diệp Thần tự nhiên chẳng hề để ý.
Hắn thấy, hắn chính là nổi bật nhất, bất luận bên ngoài quần áo cái gì, căn bản không quan trọng.
“Người này là ai?”
Nhìn thấy Diệp Thần xuất hiện, lập tức có một công tử ca nhíu nhíu mày.
Thần thái trên mặt Diệp Thần làm cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Càng làm cho hắn cảm thấy khó chịu là Diệp Thần xuất hiện tại đây, làm cho hắn cảm thấy thân phận của hắn bị kéo xuống!
Mà công tử ca này chính là đại thiếu gia của Hứa gia, Hứa Văn.
Đến rồi đến rồi!
Một bên.
Chú ý tới Diệp Thần xuất hiện, cùng với biểu hiện của Hứa Văn, Lý Thanh Trạch yên lặng móc từ trong túi ra một túi hạt dưa.
Hôm nay, cuối cùng cũng không còn là nhân vật phản diện hắn bị mất mặt, cũng nên thay đổi người rồi!