Chương 40: Biết vậy không nên tham 5 ức kia

Trong đại sảnh.

Nhìn thấy Bạch Ức Tuyết thế mà lại chủ động bảo Lý Thanh Trạch ngồi xuống, hơn nữa còn cùng hắn uống rượu.

Toàn bộ người vừa rồi xì xào bàn tán đều trợn tròn mắt.

“Lý thiếu lần này có chút mạnh nha, cái này sợ là 3 phút đi!”

“Xem ra Lý thiếu lần này có thể phá kỉ lục!”

“Lại nói có chút không hợp thói thường rồi! Bạch Ức Tuyết này đổi tính, thế mà chủ động uống rượu cùng Lý thiếu?”

“Ngươi không hiểu rồi, nữ nhân lạnh lùng thì cũng sẽ có một mặt nóng, Lý thiếu liếm cẩu như vậy, nếu ta là nữ, ta cũng sẽ cảm động!”

“......”

Đây đều là lời lẽ chó má gì?

Nghe được lời của mấy người này, lông mày của Lý Thanh Trạch nhịn không được tối sầm.

Luôn cảm giác giống như bánh xe đặt trên mặt của hắn ma sát.

“Ngươi không có gì muốn nói sao?”

Bạch Ức Tuyết đặt ly xuống, lại nhìn Lý Thanh Trạch một mắt.

“Cái kia...À...ờ... Ức Tuyết, ta rất yêu ngươi.”

Lý Thanh Trạch theo thói quen nói.

Nhưng nói xong cũng không nhịn được suy nghĩ muốn cho mình một cái tát, vừa nói sẽ không thổ lộ nữa!

Không nghĩ tới lập tức quen miệng!

Bất quá điều này cũng không thể trách hắn.

Vốn là lần trước không có đoạn diễn biến này, không biết lần này đến cùng là chuyện gì xảy ra, cảm giác Bạch Ức Tuyết cũng không lạnh nhạt với hắn như trước ?

Chẳng lẽ là chỗ đó có vấn đề?

“Ta biết.”

Nhìn thấy bộ dáng qua loa lấy lệ của Lý Thanh Trạch, Bạch Ức Tuyết tức giận liếc mắt.

Ngươi nghiêm túc một chút được hay không!

“Đúng rồi, công thức lần trước ngươi đưa rất không tệ, Từ lão hai ngày này lại nghiên cứu một chút, phát hiện lần trước nhìn lầm, hàng mẫu sản xuất ra công dụng tốt hơn so với tưởng tượng nhiều.”

Bạch Ức Tuyết tìm chủ đề, nói xong lại bổ sung: “Công thức này giá trị tuyệt đối không chỉ 5 ức, số tiền còn lại, lúc sau sẽ chuyển cho ngươi......”

Quả nhiên!

Ta liền biết!

Nghe được lời này của Bạch Ức Tuyết, Lý Thanh Trạch lúc này hiểu được.

Nguyên lai là phần công thức kia xảy ra vấn đề!

Cũng đúng.

Hắn bây giờ mang thần cấp y thuật, cùng với thần cấp Ngưng Đan thuật có thể gọi là kỹ năng nghịch thiên.

Tùy tiện viết đại một công thức, giá trị tuyệt đối không nhỏ!

Khó trách khó trách!

Thái độ của Bạch Ức Tuyết đối với hắn đột nhiên thay đổi, nguyên lai là bởi vì chuyện công thức kia!

Lý Thanh Trạch bây giờ rất hối hận.

Vô cùng hối hận!

Biết vậy không nên tham 5 ức kia!

“Không cần, Ức Tuyết, ngươi chẳng lẽ còn không biết tình cảm mà ta dành cho ngươi sao?”

“Chỉ cần công thức này có thể giúp cho ngươi, vậy ta liền đã rất thỏa mãn !”

Lý Thanh Trạch một mặt ý cười, trong lòng lại là khóc không ra nước mắt.

Xem ra chỉ có thể làm tiếp chút chuyện gì đó, làm cho Bạch Ức Tuyết chán ghét một chút!

“A?”

Bạch Ức Tuyết cười khẽ.

Tên vương bát đản này, lại diễn!

Đi!

Vậy ta liền nhìn ngươi diễn, nhìn ngươi có thể diễn tới khi nào!

Mà nhìn thấy thái độ của Bạch Ức Tuyết lại lạnh xuống, Lý Thanh Trạch lúc này mới thở phào.

Cũng đúng.

Một phần công thức mà thôi.

Nhiều nhất là Bạch Ức Tuyết cảm tạ ngoài miệng một chút, muốn làm cho nội tâm nàng thay đổi hiển nhiên là không thể nào.

Dù sao mặc kệ nói thế nào thì dù sao nàng cũng là đệ nhất nữ chính.

Thiết lập nhân vật tuyệt đối là ổn nhất!

............

Tại thời điểm hai người đang nói chuyện với nhau.

Cửa đại sảnh lại vào một thân ảnh màu đỏ làm người khác chú ý!

Là Tần Khả Khanh!

Hôm nay nàng mặc một bộ lễ phục dạ hội đỏ như máu, vừa xuất hiện liền hấp dẫn vô số ánh mắt.

Không có cách nào, nữ nhân này quá xinh đẹp.

Lại còn là một trong tứ đại mỹ nữ của Giang Thành, dung mạo và dáng người của nàng nếu so sánh với Bạch Ức Tuyết thì cũng không chênh lệch bao nhiêu.

Hơn nữa bởi vì tính cách.

Bạch Ức Tuyết lạnh như băng sơn thì Tần Khả Khanh tính tình kiều mị, trong trong ngoài ngoài lộ ra một cỗ mị ý.

Bởi vậy người thích nàng nhiều như sang sông chi khanh!

Bây giờ một đường đi tới.

nhìn quanh đại sảnh.

Một đôi mắt đẹp mỉm cười, hàm tiếu kiều mị.

Mị ý rạo rực trong đó, yêu mị đến cực điểm.

Ánh mắt Tần Khả Khanh đảo qua đám người, tất cả mọi người đều không dám đối mặt với nàng, không khỏi đều tránh ánh mắt đi, đây đều là xấu hổ.

Thấy vậy.

Tần Khả Khanh cười cười, ánh mắt lại rơi vào trên thân Lý Thanh Trạch.

Nhìn thấy hắn và Bạch Ức Tuyết đang ngồi cùng một chỗ, ý cười đáy mắt càng lớn, nhẹ nhàng đi tới.

“Lý thiếu, thật là đúng dịp nha!”

Tần Khả Khanh tự mình ngồi ở bên cạnh Lý Thanh Trạch.

Sau đó lại giống như mới nhìn thấy Bạch Ức Tuyết , ra vẻ kinh ngạc nói: “A, thì ra tổng giám đốc Bạch cũng ở đây, thật xin lỗi, vừa rồi không nhìn thấy......”

-

-

-

-

-

Bình luận của ta đâu rồi nhỉ.....