Vô duyên vô cớ Nam Cung Minh Nguyệt đương nhiên sẽ không trắng trợn đi tới Lâm Giang biệt uyển như thế.
Mặc dù quan hệ giữa nàng và tỷ tỷ của Lý Thanh Trạch là Lý Thanh Vũ cũng không tệ, bất quá giữa Lý Thanh Trạch, lại là không có bao nhiêu quan hệ.
Ít nhất còn không đến mức tình cảnh đơn độc tới cửa thăm hỏi.
Cho nên trước khi đến cửa.
Nàng tất nhiên cũng đã sớm tìm xong cớ.
Vừa vặn tháng sau là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của nàng, cho nên lần này nàng đến dưới danh nghĩa đưa thiệp mời.
Lý Thanh Trạch tiếp nhận thiệp mời, liếc mắt nhìn.
Trong kịch bản lúc đầu, tiệc sinh nhật của Nam Cung Minh Nguyệt này cũng là một sự kiện lớn.
Hơn nữa đến lúc đó, cũng có phần diễn của hắn.
Chỉ là, Nam Cung Minh Nguyệt tự mình đến cửa gửi thiệp mời cho hắn, có lầm hay không?
Không cần thiết a!
Coi như Nam Cung Minh Nguyệt tự thân tới cửa, vậy cũng phải đi tìm tỷ tỷ của hắn Lý Thanh Vũ, sau đó thuận tiện nhờ gửi cho hắn là được rồi.
Mặc dù trong lòng hơi nghi hoặc một chút.
Nhưng Lý Thanh Trạch cũng không suy nghĩ nhiều.
Chuyện này đối với kịch bản phát triển cũng không ảnh hưởng gì.
“Tốt, ta đã biết, đến lúc đó nhất định sẽ tặng cho Minh Nguyệt tỷ ngươi một phần quà thật lớn”
Lý Thanh Trạch khách khí nói.
“A?”
Nam Cung Minh Nguyệt nhấp một ngụm trà, cười khẽ: “ Quà lớn gì thế?”
【 Uy!】
【 Ngươi nữ nhân này!】
【 Có biết lịch sự một chút hay không?】
【 Nào có ai ngay trước mặt người khác hỏi tặng quà gì?】
Lý Thanh Trạch nổi giận.
【 Mặc dù dung mạo xinh đẹp, lại còn là một trong tứ đại mỹ nhân Giang Thành, hơn nữa còn là thanh lãnh tiên tử không dính khói lửa trần gian, nhưng thiết lập nhân vật là bị đánh mặt a.】
【 Với tính cách này của ngươi thì ngay cả ta cũng muốn đánh mặt!】
“Khụ khụ, nói ra sẽ không tốt!”
Lý Thanh Trạch nói: “Đến lúc đó nhất định cho Minh Nguyệt tỷ ngươi một kinh hỉ!”
“Tốt a.”
Nam Cung Minh Nguyệt cười nhạt một tiếng.
Cũng không thèm để ý lời chửi bậy trong lòng của Lý Thanh Trạch.
Chỉ là mấy câu phía sau của Lý Thanh Trạch, làm cho nàng hơi hơi nhíu nhíu mày lại.
Thiết lập nhân vật của mình là bị đánh mặt?
Quá mức a!
Nam Cung Minh Nguyệt mặc dù bình thường tính tình thanh nhã, đối với vẻ bề ngoài cũng không thèm để ý.
Thế nhưng chỉ là ngoài mặt.
Giống như kẻ có tiền nói là tiền không có hứng thú.
Trên thực tế.
Đối với khuôn mặt đẹp của mình cùng danh tứ đại mỹ nhân Giang Thành.
Nàng vẫn là rất kiêu ngạo a!
Đến cùng là tên cẩu tác giả nào viết sách, thế mà lại đem nàng đường đường là đại mỹ nhân, viết thành đối tượng bị đánh mặt?
Đơn giản đáng giận a!
“Đúng, Tiểu Thanh Trạch, ta nhìn trên giá sách của người có mấy quyển sách coi tướng số, chẳng lẽ ngươi còn có thể đoán mệnh, không bằng giúp tỷ tỷ xem thử, như thế nào?”
Nam Cung Minh Nguyệt duỗi bàn tay trắng mịn thon thả tới.
Rõ ràng.
Hôm nay tới đến nơi đây, mặc dù không tìm được quyển sách bí mật của Lý Thanh Trạch.
Nhưng biết đại khái thiết lập nhân vật của mình, nàng cũng coi như có thu hoạch .
Bất quá.
Nàng cũng muốn biết một chút kịch bản của chính mình phát triển.
“Đoán mệnh?”
Lý Thanh Trạch sững sờ.
“Quên đi thôi Minh Nguyệt tỷ, đó đều là bày chơi, ngươi cũng biết, ta là một tên hoàn khố, làm sao có thể tính mệnh?”
“Ta không tin.”
Nam Cung Minh Nguyệt lắc đầu.
Đưa tay ra cứ như vậy đặt trước mặt Lý Thanh Trạch.
Chậc chậc!
Cái bàn tay nhỏ!
Thật trắng nha!
Không thể không nói, bàn tay nhỏ này của Nam Cung Minh Nguyệt, là bàn tay đẹp mắt nhất hắn từng nhìn qua.
“Minh Nguyệt tỷ, ta thật không biết coi số mạng.”
Lý Thanh Trạch cười khổ nói.
Thế giới này đại khái phát triển, tất cả kỳ thực cũng đã định xong.
Coi như hắn xem mệnh cho Nam Cung Minh Nguyệt, cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Còn chân chính kịch bản phát triển, hắn đương nhiên cũng không có khả năng nói cho đối phương biết.
“Tiểu Thanh Trạch thật sự không biết xem?”
Nam Cung Minh Nguyệt nhìn chằm chằm ánh mắt của Lý Thanh Trạch.
Bên trong một đôi mắt đẹp, sóng nước liễm diễm, ý cười tập kích người.
Nhưng không biết sao.
Lý Thanh Trạch thấy được một cỗ thất lạc, làm cho người ta có chút đau lòng.
“Thật sự không biết xem.”
Lý Thanh Trạch lắc đầu.
Nam Cung Minh Nguyệt rút tay lại, cũng không tức giận: “Tốt a, Tiểu Thanh Trạch không biết xem, tỷ tỷ cũng không miễn cưỡng, bất quá nhìn, Thanh Trạch giống như không hoan nghênh ta, Minh Nguyệt tỷ trước hết cáo từ......”
Nói xong.
Đứng dậy.
Lý Thanh Trạch cũng không có ý tứ giữ lại.
Nam Cung Minh Nguyệt đi ra ngoài, Tiểu Ảnh ở một bên, thay thế Lý Thanh Trạch người chủ nhân này tiễn nàng ra cửa.
Trong phòng khách.
Nhìn bóng lưng màu trắng rời đi, Lý Thanh Trạch không khỏi thở dài:
【 Minh Nguyệt tỷ, kỳ thực ngươi cũng không làm gì sai!】
【 Bất quá ai bảo ngươi cự tuyệt Diệp Thần thổ lộ làm gì?】
【 Dưới suy nghĩ của Diệp Thần, ngươi chính là đang hạ nhục hắn!】
【 Cho nên ngươi liền đợi bị đánh mặt a!】
【 Ngược lại ngươi với ta giống nhau, cũng là nhân vật một mực bị đánh mặt!】
【 Bất quá ngươi còn tốt, tốt xấu là nữ, hơn nữa còn là một mỹ nữ, đến cuối cùng, một đợt tẩy trắng, chỉ cần ngươi có thể từ hận thành yêu Diệp Thần, ngược lại cũng có thể sống sót......】
-
-
-
-
-
2 tháng nay ta bế quan a, xin các đạo hữu thứ lỗi