Chương 18: Tiểu nữ tặc Lâm Thanh Ảnh

Ngạch ——

Lý Thanh Trạch nhìn thấy Bạch Ức Tuyết mở miệng nói nhưng lại không có âm thanh.

Không khỏi kinh ngạc nhìn nàng.

【 Đại tỷ, ngươi quên dây thanh quên ở nhà rồi ?】

Ngươi mới quên dây thanh quên ở nhà !

Bạch Ức Tuyết tức giận nha!

Cầm lên một ly nước lạnh trên bàn, lập tức hắt về hướng trên mặt của Lý Thanh Trạch.

“Ngươi chính là ngu ngốc, vương bát đản! Ngươi đi chết đi!”

Nói xong.

Chính là quay người rời đi phòng khách.

Lý Thanh Trạch né nước do Bạch Ức Tuyết hắt tới.

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

【 Nữ nhân này, hôm nay uống lộn thuốc?】

【 Bất quá đây cũng phù hợp tác phong của Lãnh Băng Sơn này!】

【 Thỏa thoả!】

【 Lãnh Băng Sơn này dù sao cũng là đệ nhất nữ chính, thiết lập nhân vật chắc chắn là không có vấn đề!】

【 Không giống Lâm Thanh Ảnh não tàn kia, sớm ra diễn thì thôi đi mặc dù có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng ngươi cũng không thể để thiết lập nhân vật sụp nha!】

Đang đi ra đại sảnh, Bạch Ức Tuyết nghe được tiếng lòng của Lý Thanh Trạch.

Âm thầm nghiến nghiến răng.

Càng tức giận hơn.

Tên vương bát đản này!

Ngươi muốn diễn kịch đúng không!

Được!

Ta cùng ngươi diễn!

Ngươi không phải yêu thích Lãnh Băng Sơn sao!

Vậy ta liền lạnh chết cóng ngươi!

Hừ!

............

Một bên khác.

Trong cục cảnh sát.

Đang cố gắng thẳng tắp lưng, Lâm Thanh Ảnh không để cho mình "để ở trên bàn" đột nhiên nghe được tiếng lòng của Lý Thanh Trạch.

Lập tức tính tình nóng nảy liền lên!

Gia hỏa này vậy mà nói mình là não tàn!

Lâm Thanh Ảnh tức giận!

Nắm chặt tay, hét lớn một tiếng: “Lý Thanh Trạch, ngươi mới là não tàn, ngươi mới là có cũng được mà không có cũng không sao!”

Trong nháy mắt.

Trong cục cảnh sát, những người khác lập tức hướng nàng quăng tới ánh mắt nghi hoặc.

“Lâm đội trưởng hôm nay đây là thế nào, từ sáng sớm cũng cảm giác nàng một mực là lạ......”

“Không biết nha, trước đó Lâm đội trưởng không phải như thế.”

“Nàng vừa rồi giống như kêu tên Lý Thanh Trạch, đây không phải là đại thiếu gia của Lý gia sao, chẳng lẽ Lâm đội trưởng thích vị Lý thiếu này ?”

“Có khả năng, ta nghe nói Lâm đội hôm qua đơn độc đem Lý thiếu đưa đến phòng thẩm vấn, sau khi ra thì người thay đổi.”

“Thái quá! Lâm đội thế mà cũng sẽ thích nam nhân......”

“......”

Vốn là nghe được người chung quanh khe khẽ bàn luận, Lâm Thanh Ảnh còn có chút đỏ mặt cùng lúng túng.

Nhưng nghe đến đằng sau.

Nàng liền không nhịn được lửa giận ứa ra!

Nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn!

Cái gì mà ta cũng sẽ thích nam nhân!

Lão nương cũng là rất đẹp a!

Hơn nữa.

Ánh mắt dời xuống dưới.

Lâm Thanh Ảnh hừ một tiếng.

đoàng!

Lão nương liền "đặt lên bàn" thì thế nào!

Các ngươi hâm mộ chết mất thôi!

............

Lâm Giang biệt uyển.

Màn đêm buông xuống, kết thúc một ngày mệt nhọc, Lý đại thiếu cuối cùng có thể thoải mái dễ chịu nằm ở trên giường.

Ánh mắt khẽ động, yên lặng nói: “Hệ thống, kết toán hôm nay kịch bản!”

“Đinh! Chúc mừng túc chủ hoàn thành nhiệm vụ đóng vai hôm nay, đóng vai được 85 điểm, thu được ban thưởng đại sư cấp y thuật!”

“Đinh! Kiểm trắc đến túc chủ đã nắm giữ thần cấp y thuật, đã vì túc chủ hối đoái thành năm ức nhân dân tệ!”

85 điểm!

Lý Thanh Trạch lông mày tối sầm.

Hôm nay hắn thế nhưng là đầy đủ chuyên nghiệp, thậm chí còn tăng ca, hơn nữa tự móc tiền túi mời Bạch Ức Tuyết ăn cơm.

Kết quả cô nương này không chỉ có không ăn.

Còn kém chút hắt nước lên mặt của hắn!

Bây giờ.

Ngươi cho ta biết chỉ có 85 điểm!

Quá đáng!

Chẳng lẽ mình diễn kỹ trở nên vụng về, để các nàng nhìn ra?

Không phải!

Chính mình thế nhưng là có được thần cấp diễn kỹ.

Lấy hắn kỹ thuật biểu diễn bây giờ, tùy tiện đi lấy cái vua màn ảnh đó đều là chuyện dư sức.

Mặc kệ.

85 điểm, cũng coi như là hợp cách!

Về sau cũng không thể thấp hơn nữa!

Đang lúc Lý Thanh Trạch chuẩn bị đọc lại kịch bản của ngày mai một chút, đột nhiên, ngoài cửa sổ xuất hiện một tiếng vang nhỏ nhẹ tiếng.

Ngay sau đó.

Chỉ thấy từ bên ngoài ban công bên tiến vào một thân ảnh màu đen, rón rén hướng về gian phòng đi tới.

Cmn!

Có kẻ gian!

Lấy tu vi trước mắt của Lý Thanh Trạch, cơ hồ là võ đạo trần nhà của Hạ quốc.

Không nghĩ tới lại còn có tiểu tặc dám vào gian phòng của hắn trộm đồ.

Quả thực là không biết sống chết nha!

Đang lúc Lý Thanh Trạch muốn một vỗ đập chết đối phương, nhưng lại đột nhiên ngừng lại!

Thân hình này......

Không thích hợp!

Đây không phải là Lâm Thanh Ảnh sao?

Trong bóng tối, Lý Thanh Trạch quan sát một chút tiểu tặc người bây giờ đang mặc y phục dạ hành, không, chuẩn xác mà nói hẳn là tiểu nữ tặc.

Không khỏi híp híp mắt.

Thật sự là.

Bộ quần áo này của đối phương, quá chói mắt !

Cũng may mắn hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đối phương, bằng không thì lấy tu vi Tiên Thiên đỉnh phong của hắn, một ngón tay sợ là trực tiếp đánh chết Lâm Thanh Ảnh này!

Giữa đêm này.

Lâm Thanh Ảnh chạy đến gian phòng của mình làm gì.

Ngươi thế nhưng là nữ hoa khôi cảnh sát nha!

Làm sao còn làm những chuyện trộm gà trộm chó này.

Lý Thanh Trạch nâng trán.

Lâm Thanh Ảnh này thiết lập nhân vật, tựa hồ kịch liệt sụp đổ nha.

Không theo kịch bản sớm ra diễn thì thôi đi, bây giờ càng là làm sự tình trộm vặt móc túi???

Mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm.

Lý Thanh Trạch yên lặng nhắm mắt lại, lựa chọn làm như không thấy.

Mà sau khi Lâm Thanh Ảnh một thân y phục dạ hành lặng lẽ lẻn vào gian phòng, cẩn thận từng li từng tí, mắt nhìn Lý Thanh Trạch nằm ở trên giường, thấy hắn tựa hồ ngủ thiếp đi, khóe miệng mỉm cười.

Tiểu tử!

Cũng dám nói lão nương có cũng được mà không có cũng không sao, thực sự là đáng giận, ta hôm nay liền tới xem!

Đến cùng ai mới là có cũng được mà không có cũng không sao!

Sau đó.

Rón rén hướng đi đến giá sách bắt đầu tìm kiếm lấy đồ vật gì.

Tại nàng nghĩ đến.

Lý Thanh Trạch có thể biết trước kịch bản, đoán chừng hẳn có sách, hoặc một ít tư liệu.

Cũng không thể hắn sinh ra liền trời sinh biết kịch bản a?

Cho nên Lâm Thanh Ảnh mới không tiếc vi phạm thân phận nữ hoa khôi cảnh sát, lặng lẽ lẻn vào Lâm Giang biệt uyển tới.

Trên giường.

Nhìn xem Lâm Thanh Ảnh lén lút tìm kiếm lấy thứ gì bộ dáng.

Lý Thanh Trạch trong đầu không có từ trước đến nay nghĩ tới ba chữ.

Điều tra quan!

Muốn hay không, cho nàng chút giáo huấn?

Ngược lại ta sẽ giả bộ không biết nàng là Lâm Thanh Ảnh liền tốt.

Lý Thanh Trạch trong đầu, trong nháy mắt bốc lên một cái ý tưởng to gan......

-

-

-

-

-

Ai za lâu rồi mới lại được gặp độc giả các ngươi a, có phải gần đây ta ốm không nhắc các ngươi tim và bình luận nên các ngươi quên rồi đúng không?

Huhuhu, ta là nam hài tử nhỏ bé nha, cũng biết tủi thân đó huhuhu, thật là quá đáng a, ta không nhắc các ngươi liền không làm có đúng không?

Đâu rồi? phóng lợn lưu truyền 3 đời nhà ta đâu rồi, các ngươi đợi đó, ta kiếm được liền không tha cho các ngươi huhuhu