Chương 16: Không thể phụ tấm chân tình của người nào đó

Là Diệp Thần!

Nhìn thấy người thanh niên mặc đồng phục bảo vệ, trên miệng còn ngậm một nửa điếu thuốc.

Lý Thanh Trạch yên lặng chửi bậy.

Quả nhiên.

Không hổ là nhân vật chính.

Nơi chốn nào cần hắn trang bức, dù là không có người gọi thì hắn cũng có thể tự tìm đến!

Bất quá cũng tốt.

Diệp Thần nếu như không xuất hiện thì kịch bản hôm nay của hắn có lẽ bị sai lệch rồi.

Bạch Ức Tuyết hôm nay tại sao đột nhiên lại tiếp nhận ý tốt của hắn.

Chẳng lẽ không biết tục ngữ cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn sao?

Nhận đồ vật của hắn mà biểu hiện không mềm mỏng thêm chút nào cả .

Như thế nào cũng thấy không tốt nha!

“Bạch Ức Tuyết , tập đoàn Ức Tuyết các ngươi hiện tại cũng không biết thưởng thức sao?”

“Loại cách điều chế rác rưởi kia ngươi cũng có thể thấy vừa mắt?”

Diệp Thần ngậm một điếu thuốc đã tàn một nửa, nhìn thấy bị Bạch Ức Tuyết thế mà không chọn công thức điều chế của hắn viết xuống, mà là cầm công thức kia của Lý Thanh Trạch, lập tức trong mắt lóe lên vẻ khó chịu.

Ngữ khí mười phần khinh thường nói.

Dạng lời nói cừu hận này lập tức làm người trong phòng họp bất mãn.

Bạch Ức Tuyết là tổng giám đốc của tập đoàn Ức Tuyết bọn họ, làm sao có thể để cho một tên bảo vệ không biết từ nơi nào tới khinh thường như thế!

“Ngươi là người nào? Chẳng lẽ không biết nơi đây không phải nơi mà tên bảo vệ nho nhỏ như ngươi nên đến!”

Có người tức giận mở miệng.

Diệp Thần lại hoàn toàn không thèm để ý.

Nhổ điếu thuốc trong miệng ra, một tay lấy tờ giấy ăn trong tay Từ lão, vênh váo tự đắc nói: “Ta là người viết xuống tờ công thức này!”

Tức thì.

người vừa rồi mở miệng ngây người phút chốc.

Từ lão mặt mũi tràn đầy kích động, ánh mắt nhìn về phía Liễu Băng Nhi, dò hỏi: “Liễu tổng kiểm, tờ công thức này chính là hắn viết xuống sao?”

“Um.”

Mặc dù rất không muốn mở miệng.

Nhưng Liễu Băng Nhi vẫn gật đầu.

Nàng thực sự không nghĩ tới.

Diệp Thần thế mà lại chính mình tìm được phòng họp tới.

Hơn nữa.

Nhìn thấy trên thân Diệp Thần Ức Tuyết tập đoàn bảo an quần áo lao động, Liễu Băng Nhi lại không khỏi nhíu nhíu mày.

Diệp Thần thế mà cũng tại Ức Tuyết tập đoàn công tác?

Vậy hắn vì cái gì không chính mình đem đan phương đưa đến bộ phận kỹ thuật, lại đưa cho chính mình?

Lại nghĩ tới Diệp Thần tại sao tối hôm qua lại xuất hiện trên đường về nhà mình, ánh mắt của Liễu Băng Nhi liền có thêm chút ý vị khác.

Mà Từ lão sau khi thấy Liễu Băng Nhi xác nhận.

Lập tức đại hỉ, mặt mũi tràn đầy kích động.

“Vị này Tiểu tiên sinh, không nghĩ tới công thức điều chế này lại là ngươi viết!”

Từ lão trong lời nói vô cùng khách khí.

Thấy hắn như thế, toàn bộ phòng họp, những người khác lập tức cũng không tốt quát lớn đối với Diệp Thần.

Bất quá ngoại trừ Lý Thanh Trạch.

Nhân vật phản diện.

Nói chung phải mỗi giờ mỗi khắc trào phúng nhân vật chính, để cho nhân vật chính đánh mặt!

Đây mới là hợp cách nhân vật phản diện tu dưỡng bản thân!

“Lão gia hỏa, chỉ một tờ công thức điều chế viết ở trên khăn giấy đáng giá kích động như vậy sao?”

“Bản thiếu phần công thức kia dùng 5 ức từ hải ngoại mua về cũng không thấy ngươi hiếm có như vậy!”

Lý Thanh Trạch rất không khách khí nói.

Từ lão nghe được Lý Thanh Trạch lại gọi hắn lão gia hỏa, tức giận đến mặt mo đỏ bừng.

Nhưng hắn cũng biết thân phận của Lý Thanh Trạch, cùng với vị Lý gia đại thiếu hoàn khố này, là cả Giang Thành đều mọi người đều biết.

Cho nên cũng không có cùng hắn tính toán.

Mà là nhàn nhạt mở miệng: “Người trẻ tuổi, người không biết không sợ, ngươi không rõ ràng phần công thức điều chế này đến cùng có hiệu quả như thế nào, cho nên tất nhiên cũng sẽ không minh bạch ý nghĩa của nó!”

Nói xong.

Hắn cũng không để ý tới Lý Thanh Trạch.

Mà là kích động tiến lên, nhìn về phía Diệp Thần hỏi: “Tiểu tiên sinh, dược liệu để phối công thức điều chế này của ngươi, đích thật là từ khi sinh ra đến giờ lão hủ chưa bao giờ thấy qua, nhưng nghĩ kỹ lại, hiệu dụng vô cùng kỳ diệu, chỉ là còn có mấy chỗ nghi hoặc, muốn nhờ ngươi giải đáp từng cái, không biết có thể không?”

“Đương nhiên!”

Diệp Thần cởi mở nở nụ cười.

Hắn sở dĩ xuất hiện tại nơi này, kỳ thực đã sớm dự liệu được một màn này.

Bây giờ cơ hội đưa tới cửa trang bức này, tự nhiên không bỏ qua.

Mấy hỏi mấy đáp lại sau, Từ lão đã dần dần hiểu ra, một gương mặt mo kích động đến tột đỉnh, đỏ bừng lên, gần như sắp lần nữa ngất đi.

Trong miệng càng là đối với Diệp Thần vô cùng tôn sùng!

Thấy cảnh tượng này.

Toàn bộ người trong phòng họp lần nữa kinh ngạc.

Liền Lý Thanh Trạch đều có chút xấu hổ.

Từ lão này mới là diễn viên đại sư a!

Thời đại này, vai phụ chuyên nghiệp như vậy cũng không thấy nhiều !

Bất quá mặt ngoài.

Hắn vẫn là biểu hiện ra một bộ bị đánh mặt, bộ dáng thở hổn hển.

Phần kịch bản ngày hôm nay.

Hoàn mỹ kết thúc!

Giữa sân.

Khôi phục trấn định sau đó, Từ lão từ trong thâm tâm vô cùng hướng Bạch Ức Tuyết khuyên nhủ nói:

“Bạch tổng, ngươi nhất định nên dùng công thức của vị Tiểu tiên sinh này, chỉ cần có thể sản xuất cái thẩm mỹ Trú nhan đan này, ta tin tưởng, nhất định sẽ có thể viết lại cách cục thị trường mỹ phẩm hiện tại!”

Nghe nói như thế.

Bạch Ức Tuyết có chút do dự.

Nếu quả thật như Từ lão nói tới, hơn nữa nếu không phải biết kịch bản phát triển, nàng chắc chắn cũng càng nguyện ý áp dụng phần công thức kia của Diệp Thần.

Bởi vì nàng đi tới Giang Thành, hơn nữa dự tính ban đầu là sáng lập ra tập đoàn Ức Tuyết.

Chính là muốn làm ra một phen thành tích.

Để cự tuyệt trong nhà cưỡng ép nàng thông gia.

Nhưng bây giờ.

Ánh mắt của nàng không khỏi rơi vào trên thân Lý Thanh Trạch.

Trong đầu, tràng cảnh Lý Thanh Trạch máu me khắp người, nằm trong ngực nàng lần nữa hiện lên.

Ánh mắt nhưng là thoáng chốc lại kiên định xuống.

“Từ lão, nếu như áp dụng trong tay của ta phần này phối phương, hiệu quả như thế nào?”

Bạch Ức Tuyết lạnh giọng hỏi.

Từ lão trầm ngâm một chút, hồi đáp: “Lý thiếu cho ra phần công thức này cũng rất không tầm thường, so với sản phẩm mới của đối thủ cạnh tranh, ưu dị hơn một chút, hơn nữa những nguyên liệu cần thì trong kho cũng có đầy đủ, có thể lập tức thực hiện sản xuất, nếu là phần công thức này của Diệp tiên sinh, muốn thực hiện sản xuất, còn cần nghiên cứu tỉ mỉ một chút......”

“Đã như vậy, vậy thì đủ!”

Bạch Ức Tuyết đánh nhịp nói: “Liền dùng trong tay ta phần này, dù sao, ta cũng không thể phụ tấm chân tình của người nào đó......”

Dứt lời.

Một đôi mắt đẹp lại là hướng Lý Thanh Trạch nhìn lại, đáy mắt là nụ cười ý vị thâm trường.

Người nào đó trong nháy mắt cả người nổi da gà.

Lạnh băng núi này còn biết cười?

Mặt trời quả thực là mọc từ phía tây!

-

-

-

-

-

Ta tính là để mai khỏi bệnh mới ra chương nhưng mà nghĩ lại, ta cũng không muốn độc giả của ta chờ lâu a