Chương 5: Ngủ cùng kiểu này có đứng đắn không?

Thiên Sơn vừa tỉnh, mây mù vờn quanh.

Gần sáng sớm, Diệp Tầm bắt đầu từ từ tỉnh lại từ trong tu luyện.

Sau khi vừa tu luyện xong, hắn liền vội vàng chuyển dời sự chú ý vào kịch bản trong đầu.

Còn tốt, kịch bản của ngày hôm nay cũng không có xuất hiện bất kỳ một cái nội dung mới nào.

“Hy vọng nó có thể yên tĩnh mấy ngày, ta đang định đi làm mấy cái nhiệm vụ kiếm một ít linh thạch, nâng cao thực lực lên rồi tính.”

Thông qua sự tình đã phát sinh sáng hôm qua, Diệp Tầm biết nội dung xuất hiện trong kịch bản, coi như hắn cố tình tránh né vẫn chẳng ăn thua gì.

Trên Thí Luyện Đường nhiều người như vậy, thế nhưng Mộc Khuynh Vũ lại vẫn cứ xuyên qua đám người chạy tới hỏi thăm hắn, nói chuyện này không liên quan tới kịch bản, Diệp Tầm bảy phần không tin.

Đương nhiên nếu đã không có cách nào tránh né, vậy cũng chỉ có thể đề cao thực lực bản thân, chỉ cần có thực lực, xem như kịch bản xuất hiện nội dung gì không tốt đối với hắn, Diệp Tầm cũng có thể ứng đối.

Chỉ là...

【 Tính danh: Diệp Tầm 】

【 Thân phận: Đồ đệ Cửu trưởng lão Thái Ất Kiếm, Đại Ly hoàng triều Diệp vương gia đích tôn tử, nhân vật phản diện đối đầu với nhân vật chính.】

【 Tính cách: Tham tài háo sắc, hèn hạ vô sỉ.】

【 Tiểu sử nhân vật: Nhiều lần đối nghịch cùng nhân vật chính, mỗi lần trang bức trước mặt nhân vật chính đều sẽ bị đánh mặt, nữ nhân yêu mến cũng đều là nữ chính.】

【 Kết cục: Bị phế tài lưu nhân vật chính (nhân vật chính loại phế vật) Lâm Dật chém giết, nhục thân trở thành một bộ khôi lỗi, hồn phách sau khi bị xoá bỏ ký ức liền bị luyện chế thành kiếm linh.】

Mỗi lần nhìn thấy thiết lập nhân vật của bản thân trong kịch bản, Diệp Lăng liền có chút nhức đầu.

Thiết lập đúng là mười phần tiêu chuẩn mô bản của nhân vật phản diện, ở trong tiểu thuyết, đại khái sẽ là một cái tiền kỳ tiểu nhân vật phản diện.

Thế nhưng tình trạng hiện tại là hắn không hề giống như trong kịch bản, một người tham tài háo sắc, hèn hạ vô sỉ.

Kể từ xuyên qua thế giới này, Diệp Tầm vẫn một mực tuân theo tinh thần ‘học tập cho giỏi, mỗi ngày đều hướng về phía trước’, mỗi ngày nghiêm khắc với bản thân.

Giống mỗi ngày đều chống đẩy 100 lần, gập bụng 100 lần, nâng tạ 100 lần, chạy sức bền 10 ngàn mét, ngoài những bài tập cơ sở này ra, thậm chí Diệp Tầm còn để cho phụ thân hắn đuổi việc thiếp thân thị nữ.

Mục đích chính là không để những cô nương trong trắng này, làm bẩn thân thể thuần khiết của hắn, nhất tâm hướng đạo, cùng thực hiện lý tưởng vĩ đại siêu thoát thiên địa.

Sự thật chứng minh cách làm này của Diệp Tầm là chính xác. Thời điểm hắn mười lăm tuổi, hắn đã cất lên một tiếng hót kinh người vào bữa tiệc sinh nhật của Đại Ly hoàng hậu, được Hoàng Thượng yêu thích.

Đến mức sau khi Hoàng Thượng nghe thấy thiên phú tu luyện của Diệp Tầm chỉ là phổ thông, còn đặc biệt lấy ra một gốc đỉnh cấp thiên tài địa bảo từ trong quốc khố: Hoàng Cực Quả, để giúp hắn thay đổi tư chất.

Cũng bởi vì cái này, Diệp Tầm mới có thể được Đông Huyền Vực đỉnh cấp tông môn: Thái Ất Kiếm Tông vừa ý, thu làm đệ tử.

Có thể nói trước khi kịch bản cùng nội dung xuất hiện, cuộc sống của Diệp Tầm sau khi xuyên qua chính là vô cùng hoàn mỹ.

“Xuyên qua 19 năm vẫn không có một chút động tĩnh, ta còn tưởng rằng cái kim thủ chỉ này không thức tỉnh được đâu, không nghĩ tới vừa xuất hiện xong, ngươi trực tiếp ném ta từ trên trời, rơi xuống vực sâu vạn trượng.”

Nhìn quyển sách trong đầu đã theo mình 19 năm sách, Diệp Tầm lắc đầu, lấy ra nhiệm vụ đã nhận ở Thí Luyện Đường ngày hôm qua, quay người đi ra khỏi phòng nhỏ của mình.

Hôm nay hắn muốn đi ra ngoài làm nhiệm vụ đã nhận ngày hôm qua, xét theo giới thiệu tóm tắt của nhiệm vụ mà nói, đây là một cái nhiệm vụ trừ yêu, phía trên hoàn toàn không có cái tình báo nào có thể dùng.

Chỉ có nói là có tà vật xuất hiện trong thị trấn, khiến người dân trong trấn bàng hoàng.

Tuy tình báo rất ít, thế nhưng nhiệm vụ này lại xuất hiện trong thanh nhiệm vụ của Trúc Cơ Kỳ, đã nói rõ tà vật trong nhiệm vụ này cũng không được tính là mạnh bao nhiêu.

Đưa thân phận bài của mình cho hộ vệ đệ tử xem xong, Diệp Tầm liền nhanh chóng đi về phía nam.

Địa điểm trong nhiệm vụ cũng không tính là rất xa, lấy tốc độ Trúc Cơ sơ kỳ của hắn, đại khái chỉ cần nửa ngày liền có thể đến nơi.

——————

“Da thú tươi mới, có ai muốn xem không.”

“Mứt quả ~ Mứt quả ~, không chua không lấy tiền!”

“Tới xem một chút, đây chính là thịt heo rừng vừa mới được chuyển về từ trên núi, chất thịt mịn màng tinh tế, vừa ăn ngon lại vừa không đắt!”

“Mọi người ~ Tới chơi a ~”

Nhìn tiếng những tiếng la hét nối liền không dứt ở trong thị trấn, Diệp Tầm có chút mộng, không phải nói dân chúng lầm than sao? Tại sao lại náo nhiệt như vậy?

“Tiểu hỏa tử, ngươi đi nhanh một chút a, cái trấn này không thể ở lâu.”

Ngay lúc Diệp Tầm đang cảm thấy nghi hoặc, một lão già đi đến bên cạnh hắn, mở miệng khuyên.

“Ta thấy ở đây thật náo nhiệt a, sao có thể không ở lâu được?” Diệp Tầm nhìn lão già trước mặt, thuận tiện nói ra nghi ngờ trong lòng.

“Ai ~”

Lão giả thở dài một tiếng, sầu mi khổ kiểm nói: “Ngươi không biết thôi, mấy ngày nay, trấn chúng ta liên tục có người mất tích, khiến chúng ta người người bàng hoàng.”

“Trưởng trấn nhìn thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, thế là liền triệu tập đoàn người bày quầy bán hàng ở đây, nói là những tiếng la của mọi người có thể xua tan tà vật.”

“Ngươi nhìn.”

Lão giả chỉ về phía nam tử to con đang bán da thú: “Chân của hắn ta đều đang run rẩy đây.”

“Hai người kia cũng giống vậy” Hắn ta vừa nói vừa chỉ chỉ hai người bán mứt quả cùng bán thịt heo.

“ n, mặc dù nhìn qua những người này không có gì dị thường, thế nhưng nếu cẩn thận quan sát, liền có thể nhìn ra sự sợ hãi trong mắt bọn họ.”

Ánh mắt Diệp Lăng đảo qua nhóm người trước mắt, khẽ gật đầu, chỉ là, điều khiến hắn hơi nghi hoặc một chút chính là giữa đám người kia, có một người, chân cũng không run, tay cũng không động, cho dù nhìn thế nào cũng đều nhìn không ra nàng đang sợ hãi.

“Lão tiên sinh, vậy nàng thì sao? Sao nàng lại không sợ?” Diệp Tầm đưa ngón tay ra chỉ về phía nữ tử đang gào to cùng đám người mua thịt heo, mở miệng dò hỏi.

“Khụ khụ khụ!”

Không biết vì cái gì, khi lão giả nhìn đến nữ tử kia, trong nháy mắt đột nhiên bắt đầu ho kịch liệt.

Diệp Tầm thấy vậy liền vội vàng tiến lên, vỗ nhẹ sau lưng lão nhân, giúp không khí dễ lưu thông qua phổi.

Một lát sau, đợi sắc mặt của lão giả bình thường lại một chút, lúc này mới giải thích tiếp, nói: “Ngươi nhìn thấy quả phụ Trương kiểu này, thế nhưng trên thực tế nàng mới chính là người sợ nhất, buổi tối mấy ngày gần đây nhất, có không ít người trong thôn đều sẽ bồi nàng đi ngủ, sợ nàng ngủ không ngon.”

Do ảnh hưởng từ trận ho khan ban nãy, lúc này sắc mặt lão giả đỏ bừng, nhưng Diệp Tầm lại luôn có cảm giác, gương mặt đỏ này của hắn ta không hề giống như di chứng của cơn ho.

Hơn nữa thông tin trong lời giải thích này của hắn ta coi bộ có chút lớn, người khác đi bồi (cùng) nàng? Vậy mới khiến nàng ngủ không ngon giấc!

“Ngạch... Lão gia tử, kỳ thực ta là người tu hành tại Thái Ất Kiếm Tông ở gần đây, lần này ta tới, chính là để diệt trừ cái tà vật này cho các ngươi, vậy nên ngươi có thể nói cho ta biết trưởng trấn ở nơi nào không? Ta muốn tìm hắn hỏi thăm một chút những chuyện quỷ dị đã xảy ra trong hai ngày này.”

Nhìn lão giả trước mặt híp mắt, biểu lộ yên lặng có chút không bình thường, mặt mũi Diệp Tầm đầy cổ quái, đi lên trước, nhỏ giọng nói ra thân phận của mình.

Sau khi lão giả nghe được lời này xong cũng hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức lộ vẻ mừng như điên, kích động nói: “Ai nha (trời ơi) ta đi, cầu trăng cầu sao cái gì, người mà thượng tiên ngươi muốn gặp, ta chính là trấn trưởng của Trạch Ca Trấn, ngươi gọi ta Lý lão đầu là được.”

Nhìn thấy bộ dáng kích động của trấn trưởng Lý, Diệp Tầm vội vàng mở miệng trấn an hắn ta: “Lý đại gia, ngài đừng kích động, ta vừa nhận nhiệm vụ liền chạy tới đây, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, mong ngài giải thích từng cái một ra cho ta.”