Chương 282: Trên đời này không có người tính giỏi nhất!

Tình huống bất ngờ xảy đến, Mệnh Tại Y thềm kêu hỏng bét. Nàng biết một khi vận dụng con điệp ảnh, ắt sẽ đưa tới tai họa.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, cùng một số ý tưởng phòng tránh, nhưng cái này... đúng là có hơi khác thường rồi.

Lại nói gã hắc y nhân đang hăng máu nhảy vào, nhiệm vụ gã nhận chính là tới thăm dò thực lực của Mệnh Tại Y. Chỉ là lúc này nhìn thấy gian phòng của nàng ta, gã như rơi vào hầm băng.

Gã nhìn thấy xung quanh nàng ta từng dải huyết sắc uốn lượn, trên bức tường lại có hai hình nhân đang treo. Đôi mắt đỏ thẫm lóe tinh mang của nó, trông rợn cả người.

Không chỉ có vậy, một bên mắt của Mệnh Tại Y cũng đỏ huyết, lóe lên từng đợt hồng sắc.

Gã chỉ là một tên thủ vệ bình thường, không phải sát thủ chuyên nghiệp, trải qua thực chiến. Lần đầu gặp phải cảnh này, tâm lý sinh ra hoảng sợ, mất đi ý định ban đầu.

Thế là gã không nói một lời, hai chân vừa chạm đất, lập tức quay người bỏ chạy.

Mệnh Tại Y còn chưa có biện pháp ứng đối, mắt thấy gã hắc y bỏ chạy, trong lòng đánh thụp một cái.

Gã ta đã nhìn thấy nàng sử dụng tà pháp, một khi để gã rời đi, chính là ngày tàn của nàng. Mệnh Tại Y tung người đuổi theo, hòng ý định ngăn cản gã, giết người bịt miệng.

Về phần gã hắc y khi vừa vọt ra khỏi cửa, gã nhanh chóng lao xuống hoa viên phía dưới, ý định chạy đi. Nhưng ngay vào lúc này, đột nhiên gã nghe thấy tiếng gió phía sau.

Gã vừa kịp quay đầu đã thấy một ánh kiếm quang vụt tới, thế công sắc bén chỉ còn cách người gã hai thước, nhắm thẳng vào đầu mà chém tới.

Gã cố gắng nghiêng mình lăn ra đất, vừa kịp tránh thoát. Kiếm quang vụt qua, chém một đường vào vai gã, sau đó vạt ngang đi một góc vườn hoa.

Gã hắc y chưa kịp ngồi dậy ngẩng đầu, chỉ thấy cánh hoa lả tả bay trong gió, nhưng rồi gã ta hai mắt mở lớn.

Xen lẫn với những cánh hoa, một thân ảnh quỷ mị từ trên vọt tới, một bên con mắt huyết sắc của nàng ta như u hồn ác quỷ.

Gã thấy Mệnh Tại Y xông tới, lúc này mới vội vàng rút kiếm tung ra mấy chiêu cản lại. Hai bên vung kiếm đối chọi, nhất thời hỗn loạn cả một góc vườn.

Gã hắc y tuy cảnh giới cao hơn, nhưng lại không có kinh nghiệm tử chiến, mắt thấy nàng ta dồn dập tấn công, chỉ có thể vừa thủ vừa lùi.

Mệnh Tại Y ở phía đối diện tâm động ý niệm, chuyện này thật không thể kéo dài được.

Việc chiến đấu với gã làm nàng khó khăn, gã hắc y này cảnh giới cao hơn hẳn hai tầng, giết gã trong thời gian ngắn là không thể.

Hơn nữa nàng mất rất nhiều tâm lực thao túng Vũ Kiệt ở bên kia, tránh cho Mộ Thần tìm ra sơ hở.

Nhất tâm đa dụng chỉ thật hữu hiệu khi mà thần hồn đáp ứng đủ mạnh mà thôi, mọi hành động đều sẽ tiêu tốn sức lực.

Bên phía kia, Vũ Kiệt đang dần bại lui, Mệnh Tại Y không thể toàn lực ứng phó, khiến cho đường kiếm đâu thể trôi chảy như nước. Đứng trước một kẻ chớp thời cơ như Mộ Thần, Vũ Kiệt liên tục dính phải chiêu hiểm.

Phía này, Mệnh Tại Y khó lòng đối cứng, nàng vừa va chạm một quyền với gã đã phải lảo đảo lùi lại mấy bước.

Muốn giết gã trong thời gian ngắn phải có thêm hỗ trợ, trong khi hai con thạch mãng lại không có ở nơi đây, nàng lập tức liên hệ tới nó.

Trong đan cầu khí hải của nàng, linh lực đã hồi phục tám phần, đạt tới bảy mươi phần trăm. Nàng lập tức gọi ra con điệp ảnh, để nó hỗ trợ giết gã hắc y.

Gã hắc y vừa lùi vừa thủ, mắt thấy nàng ta không đủ sức đối một quyền của mình thì vui mừng.

Đây là cơ hội cho gã thoát thân, gã lúc này chẳng màng gì tới chuyện khác, chạy là thượng sách.

Trong lòng gã có lo lắng và tức giận, có chửi thầm, cũng có nghi hoặc, cô ta chẳng lẽ tẩu hỏa nhập ma rồi.

Nhưng rồi gã thấy nàng ta sử ra bộ pháp di chuyển, xung quanh đều là tàn ảnh, khói đen tiêu tán.

"Ma…ma đạo!"

Công pháp chính là như vậy, chỉ cần sử dụng là đối phương có thể nhận ra danh tính dễ dàng. Bởi thế, tu giả cấp cao mới thường sử dụng hệ sát chiêu nhiều hơn, vì tính biến ảo khó đoán của nó.

Gã hắc y vừa lắp bắp nói được đến đây, đã thấy từ trong tay áo của nàng ta bay ra một con thú nhỏ, nó vọt thẳng tới mặt gã.

Khoảng cách quá gần, gã chỉ có thể vung quyền đối chọi, nhưng nào mà ngờ được.

Rắc... một tiếng nhỏ, gã ngã ngửa người về đằng sau, bàn tay vừa va chạm với con thú đã dập nát cả.

Thân thể con thú dù gì vẫn là căn cơ Vương cảnh, hiện còn là cảnh giới cấp 2. Gã chỉ là Luyện Khí tầng năm, tay không đối chiêu đúng là dại dột.

Mắt thấy thời cơ đến, Mệnh Tại Y định xông lên bồi thêm một chiêu, nhưng rồi nàng ta chợt khựng lại.

Bởi bên phía Vũ Kiệt đang xảy ra tình huống cam go, Mộ Thần vừa nắm được điểm yếu, lập tức dồn dập tấn công.

Mệnh Tại Y buộc phải dùng toàn tâm lực đối kháng, thao túng Vũ Kiệt thoát khỏi tình cảnh trước mắt, không thể để Vũ Kiệt chết sớm như vậy được.

Nhưng hành động này của nàng thành ra lại có lợi cho gã hắc y, gã ta nén đau rút ra một tấm Phù tin kích phát.

Việc phát hiện nàng ta có pháp môn tà đạo, đây là chuyện lớn, cần phải gọi người tới giúp. Dù ngốc thế nào thì gã cũng hiểu được, cô ta đang muốn làm gì.

Tình cảnh lúc này của gã cực kì nguy hiểm, có thể chết bất cứ lúc nào. Kiếm của gã chỉ làm sứt mẻ đôi chỗ nơi cánh con điệp ảnh mà thôi, không giết nổi nó.

Thế là gã cắn răng rút vội ra một viên đan pháo ném mạnh xuống đất... ầm một tiếng nổ nhỏ, bụi khó mù mịt từ trong đó tán ra, bao trùm mấy trượng.

Nhân lúc đó, gã quay lưng co cẳng bỏ chạy.

Mệnh Tại Y vừa xử lý xong chỗ Vũ Kiệt, lúc này phản ứng tới thì đã muộn. Nàng vội vàng khu động con điệp ảnh bay lên cao đuổi theo Phù tin, hòng phá hủy nó.

Chỉ là tình huống muộn màng, đã chậm mất một bước rồi.

Khi mà con điệp ảnh chỉ cách phù tin có mấy thước, tấm phù đã kịp lóe lên hồng quang, nhanh chóng phình to.

Oành…. Một tiếng nổ thật lớn vang lên, Phù tin vỡ ra muôn ngàn mảnh, như một mặt trời rực rỡ giữa ban trưa.

"Khốn kiếp!."

Hỏng bét rồi, để gã ta rời đi mọi chuyện sẽ rất nhanh bại lộ. Còn nữa, tấm phù tin kia vừa kích phát, đám cao tầng sẽ rất nhanh chạy tới đây thôi.

Đấy là chưa kể, bên phía Vũ Kiệt vẫn chưa giải quyết xong, gã bị bắt sống thì mọi chuyện cũng thất bại hoàn toàn.

Lại đúng vào lúc này, một con mắt hồng sắc của nàng bắt đầu mờ dần, ảm đạm đi phần nào.

"Hừ…"

Mệnh Tại Y vội vàng thu lại con điệp ảnh, sau phi thân quay trở lại gian phòng, lập tức liên hệ với pháp trận.

Thao túng được Vũ Kiệt không chỉ dựa vào thần hồn và tâm niệm, còn phải có pháp trận xung quanh hỗ trợ.

Nàng rời đi quá lâu, không ai điều khiển nó ắt sẽ giảm đi hiệu lực.

Cái này cũng giống như luyện đan mà thôi, đâu thể vừa luyện vừa ra ngoài ngồi chơi được chứ.

Mệnh Tại Y ngồi tại gian phòng nối lại pháp trận, con mắt của nàng vừa ảm đạm lại tiếp tục lóe lên.

Việc cấp bách lúc này chính là phải xử lý bên phía Vũ Kiệt trước đã, tình huống càng xấu càng phải bình tĩnh. Ba trăm năm trui rèn, kinh nghiệm và ý chí của nàng đủ quật cường, rất nhanh đã bình tâm trở lại.

Thời cơ tốt đã không nắm bắt được, kết cục là kéo theo cả một đống rắc rối, tạo thành cục diện đã khó cứu vãn rồi!

Lúc này Vũ Kiệt bị thương nhiều chỗ, một bên tay đã bị gãy từ lúc nào. Mộ Thần đã lấy lại vẻ tự tin từ lâu, đường kiếm sắc sảo lại ung dung thư thái.

Mắt thấy mấy lần Vũ Kiệt muốn lùi về sau, động tác của Mộ Thần càng nhanh. Y liên tục sở ra chiêu thức, tấn công dồn dập.

Không ổn….

Mệnh Tại Y thao túng Vũ Kiệt, mắt thấy cảnh này càng thêm lạnh giá.

Bị cuốn vào lối đánh của đôi phương cực kì nguy hiểm, khi đó bản thân sẽ trở nên bị động rất nhiều.

Nhưng muốn thoát khỏi lại không dễ, Vũ Kiệt đã gần đi tới giai đoạn cuối, linh lực không đủ. Cứ tiếp tục bị Mộ Thần cầm chân như vậy, thật sự là không kịp mất thôi.

Ánh mắt nàng lóe lên, hiện thời chỉ có thể dùng điểm mạnh của cơ thể này đối cứng, để gã phải sờn mà thôi.

Vừa hay thấy kiếm của Mộ Thần vừa tới, Vũ Kiệt không lùi mà lại tiến lên nghênh đón. Mộ Thần bèn lấy làm lạ, nhưng rồi khi y nhận ra tình cảnh thì đã không kịp.

Kiếm của Mộ Thần đâm xuyên qua vai trái của Vũ Kiệt, làm rách cả một mảng lớn trên vai, còn Vũ Kiệt rơi luôn thanh kiếm.

Nhưng Vũ Kiệt lại mượn cơ hội này tiến sát tới người Mộ Thần, gã đã chuẩn bị sẵn rồi. Lúc này tay trái thành quyền từ lâu, nhắm ngay tới giữa ngực Mộ Thần mà tung ra.

Bụp…

Một quyền này cố ý chỉ vận lực vừa đủ, nhưng đủ để Mộ Thần lùi ngược về sau mấy bước, miệng y phun ra ngụm máu.

Chỉ là tay của Mộ Thần vẫn nắm chặt thanh kiếm con ghim trên vai Vũ Kiệt, một cái rút ra này tạo thành một vết thương thật lớn.

"Hừ… khốn kiếp, ta đã nhớ kỹ mặt ngươi. Nợ ngày hôm nay, nhất định sẽ tìm ngươi trả gấp bội!."

Vũ Kiệt thấy có cơ hội, gã hét lớn, bộ dáng khiêu khích. Thế rồi quay người, nhằm thẳng cái hang nhanh chóng vọt tới.

Ý định của Mệnh Tại Y rất đơn giản, nàng muốn dụ Mộ Thần vào đấy, sau đó kích phát trợ phù cùng với tự bạo, đôi bên chết chung.

Mặc dù hơi nhanh so với kế hoạch trước đó, nhưng buộc phải làm vậy. Trên dưới Mệnh gia ắt đang dồn dập chạy về đây, không nhanh sẽ không kịp.

Nhưng hoàn cảnh xấu thì lấy đâu ra nhiều cơ hội tốt được chứ, Vũ Kiệt tuy không có cảm giác đau đớn. Còn vì trước đó do nàng không đủ tâm lực thao túng, làm gã bị thương rất nhiều chỗ hiểm.

Những chỗ hiểm này lại làm cho cơ thể gã trì trệ, phản ứng chậm đi rất nhiều. Cho dù cách hang đá có vài thước, cũng không phải dễ dàng như lúc bình thường.

Vừa nhìn Vũ Kiệt lùi về, Mộ Thần đã nhận thấy ý định của gã, hẳn là giống như lần trước, vào hang để bỏ chạy.

Thế là y vừa lùi lại đã lập tức phi thân lao lên, bàn tay hội tu linh lực, vung tới một chưởng, ý đồ cản Vũ Kiệt lại.

Vũ Kiệt mặc kệ chưởng của gã, nhanh chóng bước vội vào hang. Nàng biết không làm thật nhanh, ắt không chỉ có Mộ Thần, mà còn có kẻ khác xuất hiện ngăn cản.

Nhưng đúng vào lúc ấy, động tác của Vũ Kiệt ngưng lại, tất cả là do bên chỗ Mệnh Tại Y có biến.

"Pháp môn tà ma…. Mệnh Vô Ưu… ngươi... ngươi gây họa tày trời gì thế này, còn không ngừng tay cho ta…"

Phía ngoài cửa gian lầu hai, một lão giả đầu bạc đột nhiên xuất hiện.

Ông ta thấy cảnh Mệnh Tại Y đang dùng pháp hai mắt mở lớn, thế rồi lập tức quát lớn, vung chưởng phá tan pháp trận….

….