- Đại sư tôn chúng ta có phải đã đi quá sâu không?
Thanh Thiên Lâm vành đai kết nối giữa ngoại vi cùng nội vi, nơi mà yêu thú thống trị. Có nhiều lời đồn thổi, nếu ngươi gặp may…à không phải là cực kì không may rất có thể sẽ chạm trán yêu thú trung kì. Có không ít vũ giả chỉ vì vận số đen đủi mà phải bỏ mạng. Nếu không có thực lực Vũ Trưởng trở lên đứng mơ tưởng bước chân vào đây nữa bước.
-Tiểu Hắc ngươi đừng ngủ nữa a, nơi đây chỉ cần một chút sơ suất thì hai ta liền trở thành bữa tối của chúng đó.
Tiểu Hắc gần đây ban ngày biến mất không tung tích đêm đến lại mang cái bụng no căn trở về. Sau nhiều lần uy hiếp cùng dẫn dụ tiểu tử này đành khai nhận đã nuốt sống không ít gia súc trong vùng. Tiểu tử này quả nhiên tính xấu không chừa tự tiện kiếm ăn bên ngoài thậm chí còn nhiều lần oán trách bọn đầu ngưu kia không có một chút ngon miệng, Tiểu Hắc miễn cưỡng nuốt vào chỉ vì quá đói mà thôi.
Tới đây Huỳnh Tảo đã không còn lời gì để nói, đầu tiểu xà này được hắn nuông chiều quá mực không một chút kiên kỵ lộng hành nên đành phải mang theo xem như tạo phước, giúp cho dân chúng xung quanh hưởng thụ một chút yên bình.
Còn nguyên nhân Huỳnh Tảo phải lặn lội tới tận đây không gì khác ngoài đề cao đao pháp, để thực hiện điều này cách khả dĩ nhất vẫn là tăng tiến thực lực thông qua sinh tử giao đấu. Bên trong Cốt Thảo điền trang tầng tầng lớp lớp thủ vệ không dễ gì tìm được một cơ hội hiếm có như lần trước, thậm chí hắn phụ thân cũng đã ngầm “nhắc nhở” khiến Huỳnh thiếu gia chỉ còn cách tới đây cùng lũ yêu thú chơi đùa.
Tiểu Hắc miễn cưỡng nhướng một bên mắt, đầu lưỡi chuyển động thăm dò mùi hương còn xót lại trong không khí. Quả nhiên không làm Huỳnh Tảo thất vọng nữa canh giờ trôi qua cuối cùng tình hình cũng đã có chút chuyển sắc.
Theo hướng mà Tiểu Hắc báo lại, quả nhiên là một đầu bạch thố lông tơ mịn màng. Nhưng có vẻ điều khiến quang cảnh xung quanh có chút gì đó không đúng chính là đầu bạch thố kia đang gặm nhắm không phải là cây cỏ mà là một thi thể nhân loại.
-Nhất Giác Thố nhất phẩm yêu thú, thực lực đủ để cùng trung kì Vũ Binh chống lại.
Yêu thú thông tin đều được Huỳnh Tảo bên trong Tàng Kinh Các thuộc nằm lòng, hắn không muốn bản thân hiểu biết yếu kém mà tình cờ gây hấn với một tồn tại không thể địch nổi hay một ngày tình cờ cắn phải một gốc độc dược nào đó mà bỏ mạng.
Bạch thố say mê trong huyết nhục nhưng hai tai luôn vểnh cao nghe ngóng xung quanh. Bước chân của Huỳnh Tảo đã rất thận trọng nhưng lớp lá khô dưới chân đã bán đứng hắn. Thính lực của Nhất Giác Thố trong hàng yêu thú cũng được xem là không tệ, chỉ một chút tiếng động nhỏ tai người không thể nghe thấy cũng khó thể nào bỏ qua.
-Yêu thố kia đã nhận ra nơi Tiểu Tảo Tảo hạ lạc a.
Kim Vận đoán không sai, bạch thố bỗng nhiên ngẫn đầu, song mục đỏ như máu nhìn về phía gốc cây Huỳnh Tảo đang ẩn núp.
-Không hay rồi.
Huỳnh Tảo lạnh người lùi về sau.
Quả nhiên Nhất Giác Thố xông tới miệng mở lớn, cả thân cây chắc chắn không ngờ chỉ một lần gặm liền nữa bên đã không cánh mà bay.
Huỳnh Tảo rút Hỏa Vân Đao bên người, hắn không hề bỏ chạy. Với tốc độ kinh người mà yêu thú bày ra trong rừng rậm này hắn mười phần không thể nào trốn thoát.
-Giết ngươi chính là cửa sống duy nhất của ta.
-Hắc Xà Cốt Tủy.
Thiếu niên Cốt Lực đẩy lên cao tới đỉnh điểm, đầu bạch thố này thực lực ngang với La Thanh hắn phải xuất toàn lực ngay từ đầu.
-Choang…
Hỏa Vân Đao cùng nanh bạch thố va chạm, lực đạo tuy không bằng La Thanh thiết quyền nhưng tốc độ lại bỏ xa. Thân thể nhẹ nhàng nương theo hắn lực đạo Nhất Giác Thố vô cùng linh động nhảy lùi về sau.
Một lần, hai lần, ba lần… mọi thứ cứ lập lại liên tục. Đây chính là trường kì trận chiến, bên nào khí lực cạn kiệt trước bên đó chính là kẻ thua cuộc.
Nhưng Huỳnh Tảo làm sao có thể khiến bản thân phải cuốn theo đấu pháp hao tổn đó. Đầu Nhất Giác Thú này thực lực không sai nhưng mắc phải sai lầm chí mạng, đó chính là một chiêu không nên nhiều lần lặp lại. Từ trận tử chiến cùng kẻ mang trong mình Xuyên Sơn Thú Cốt Tủy, Huỳnh Tảo đã nhận ra những vũ giả luôn tìm cách kết hợp vũ kĩ cùng thần thông thiên phú từ đó mới có thể phát huy thực lực đến mức cao nhất.
Văn Tình dùng thần thông thiên phú Xuyên Sơn Giáp khiến cơ thể mọc đầy vảy cứng kết hợp cùng vũ kĩ Toàn Châu Đạn khiến nhục thể không khác gì thiết cầu to lớn dùng tốc độc bất khả tư nghị nghiền ép kẻ khác.
Văn La Thanh cũng không hề kém cạnh, thần thông thiên phú Bạo Hầu Quyền kết hợp thuần thục Lưu Tinh Quyền Pháp chỉ chút nữa đánh bại Huỳnh Tảo.
Huỳnh Tảo bất ngờ nâng đao lên cao.
-Đoạn Thủy Đao Pháp thức thứ nhất. Hải Ba Trảm.
Một đao dũng mãnh mang theo đó một luồng thanh quang kì dị, dính phải một đao này Nhất Giác Thố phải chết không p nghi ngờ. Nhưng điều tiên quyết là phải đánh vào bạch thố da lông.
Đầu yêu thú này tốc độ mắt người còn khó thấy được, chính Huỳnh Tảo đã nhiều lần bám theo nhưng tất cả đều vô vọng. Nay hắn không ngờ lại chém vào không trung khi mà bạch thố còn chưa kịp tiến công. Đây chính là hành vi tự sát, nếu như một đao thất bại, ngay tại thời khắc không kịp trở tay đó chính là nhược điểm chí mạng khiến hắn ân hận cả đời.
-Hắc Xà Thôn Thiên.
Đây là danh tự Huỳnh tảo đặt cho hắn thần thông thiên phú. Đối với yêu thú vương thần thông thiên phú là loại tương đối hiếm thấy, thiên phú của Tiểu Hắc cũng không ngoại lệ. Do không thể tìm ra xác thực danh tính Huỳnh thiếu gia đành tự mình tìm ra một cái oai phong danh tự.
Thôn phệ toàn lực nhắm vào bạch thố, yêu thú còn đang ngỡ ngàng trước cử động kì lạ của hắn thì bất chi bất giác nhận ra thân thể đã ở trên không trung với tốc độ chóng bị hấp tới gần Huỳnh Tảo.
Lơ lững không điểm đặt chân Nhất Giác Thố khó lòng trở xoay chuyển vô vọng đỡ hắn một đao. Đúng như Huỳnh Tảo dự tính, bạch thố hoàn toàn không kịp trở tay. Hỏa Vân Đao trên đường trảm xuống tình cờ hữu ý đi qua Nhất Giác Thố thân thể, không thể phòng ngự bạch thố liền mất mạng trong tay hắn.
-Khà khà khà ta đoán không sai, linh trí của ngươi không thể nào cùng nhân loại so sánh a.
Trận chiến đã tới hồi kết, nhiệm vụ dọn sạch hiện trường không ai khác rơi vào tay Tiểu Hắc, đầu Nhất Giác Thú này quý giá nhất nằm ở da lông nhưng Huỳnh Tảo lại không thể giữ lại trọn vẹn chỉ đành moi ra yêu thạch trước cái nhìn thèm khát của Tiểu Hắc rồi hắn lại dùng cái nhìn tiếc nuối chứng kiến Tiểu Hắc một hơi nuốt trọn cả đầu yêu thú trị giá trăm lượng.