Nóng lòng nhanh chân quay về Huỳnh Tảo không khỏi hưng phấn. Xích vũ kĩ tuy không phải là vũ kĩ cao thâm gì nhưng ở những tiểu gia tộc cũng đủ để làm vũ kĩ trấn gia. Ngàn lượng cũng không có khả năng mang về tay, đơn giản là đây không phải là thứ có thể lấy tiền tài ra so sánh.
Song thủ run run mở ra quyển trục, đây là võ kĩ Cốt Trảo Thủ. Chính hắn cũng không ngờ vũ kĩ đầu tiên của bản thân lại là thứ này. Cốt Trảo Thủ có thể nói là vũ kĩ đại trà đến mức không thể nào kiếm ra bất kì vũ kĩ nào khác nổi danh hơn.
Vấn đề cốt yếu là thứ này dễ học nhưng khó thông, có rất nhiều võ giả chỉ cần may mắn diệt sát một vài hung thú liền có khả năng đổi lấy nó. Thậm chí trong giang hồ còn truyền tai nhau đây chính là bản đơn giản hóa của bí vũ kĩ Thú Thần Trảo Thủ vốn chỉ có trong truyền thuyết. Đây cũng chính là lí do Cốt Trảo Thủ được đông đảo võ giả săn đón, mặc dù cũng có nhiều kẻ không tin tà nhưng uy lực thì lại không gì phải bàn cãi.
“Cốt thủ, trảo thiên hạ”. Chỉ cần mấy chữ đầu cũng đủ hiểu kẻ nghĩ ra thứ vũ kĩ này khẳng định là một cuồng nhân.
-Tam thành bì hóa cốt, thất thành cốt hóa hình, viên mãn hình hóa chân.
Tu luyện tam thành làn da liền được Cốt Lực trui rèn trở nên sắc bén vô kiên bất toái. Thất thành tùy ý biến hóa phỏng theo yêu vuốt của hung thú tuy nhiên khẳng định là không hề đơn giản, thậm chí bí mật để hóa hình lại được các thế lực to lớn chiếm giữ. Còn viên mãn thì lại không cần thiết nghĩ đến, hàng ngàn năm qua sử sách chưa từng ghi chép có kẻ chạm đến đỉnh điểm này.
Quyển trục hơn trăm chữ được hắn dễ dàng ghi nhớ, bàn tay năm ngón co lại thành trảo. Dựa theo đường kinh mạch trong khẩu quyết từng tia Cốt Lực xâm lấn hữu thủ khiến làn da trơn mịn bỗng nhiên nhạt dần, từng lớp cưng cứng tựa vẩy cá dần hiện rõ.
-Cảm thụ quả nhiên không dễ chịu a, cốt kĩ không chế xương cốt trong người lưu động dần hình thành màng cứng bao phủ lấy thủ trảo.
Huỳnh Tảo không khỏi kinh hỉ, đây rõ ràng là biểu hiện của Cốt Trảo Thủ khi thành công vận dụng. Nhưng chưa vui mừng được bao lâu thì đầu óc trở nên mông lung, nhục thể nặng nề không còn chút sức lực.
Mọi việc đột ngột xảy đến khiến hắn không kịp phòng bị, cả người đổ ập xuống đất mê man bất tỉnh. Hữu thủ dần trở lại bình thường, nếu như phụ thân hắn chứng kiến cảnh vừa rồi khẳng định sẽ không tin vào mắt mình.
Tên tiểu tử kia chỉ trong lần đầu thi triển đã đẩy Cốt Trảo Thủ lên nhất thành, mặc dù đây chỉ là Xích vũ kĩ dễ dàng tu luyện nhất nhưng nếu như không bỏ ra nữa tháng thì đừng mơ tưởng đạt chút thành tựu.
Qua một đêm vùi sâu trong giấc ngủ, thái dương chưa ló dạng Huỳnh Tảo đã bật dậy. Đây cũng chính là lợi thế giúp hắn vượt qua hơn trăm lần toái cốt, dù cho ngày trước có mệt mỏi rã rời chỉ cần sau một đêm hầu như tất cả sức lực đều được hồi phục. Hắn sinh long hoạt hổ đứng dậy, cảm nhận thân thể trống rỗng Cốt Lực đã cạn kiệt.
-Không ngờ Cốt Trảo Thủ lại lấy đi của ta nhiều Cốt Lực như vậy, chỉ chưa đến ba hô hấp mà toàn thân dường như bị hút cạn.
-Không lẽ ta phải ngoan ngoãn chờ đợi đến đại lễ trưởng thành trở thành một Cốt Binh thật sự mới có thể rời đi sao?
Bấm đốt tay nhẩm tính, bỗng nhiên trên mặt hắn xuất hiện nụ cười quái dị. Ngay lập tức hắn đình chỉ tu luyện vũ kĩ quay người đi đến trù phòng, bên trong hương thơm bốc lên ngào ngạt Huỳnh Tảo cầm lấy cho mình đùi hươu nướng cắn lấy cắn để dưới cái nhìn hốt hoảng của đám trù sư.
Hết cái này đến cái khác, ít nhất là mười cân thịt đã được Huỳnh Tảo diệt gọn. Cách duy nhất để phục hồi sức lực cũng như Cốt Lực chính là nít đầy cái bụng trống rỗng. Sau khi cơm nước đề huề hắn bình thản đi ra trước sự kinh ngạc của nhiều người, phần ăn của mười người bị một mình tứ thiếu gia càn quét cũng trở thành chủ đề bàn tán của gia nhân trong một thời gian.
Nhanh chân bước đến dược phòng, dù cho Huỳnh Gia nằm lọt thỏm trong Cốt Thảo điền trang nhưng khoảng cách để đến dược phòng cũng không hề nhỏ. Hơn một dặm đường cuối cũng hắn cũng đã đến nơi.
Dược phòng vốn là nơi yên tĩnh, bình thường linh dược đều được gia nhân đưa đến nên con cháu trong gia tộc hiếm kẻ nào mò đến đây.
-Huỳnh Tảo gặp mặt tứ thúc.
Trung niên tay cầm án thư, tay kia vuốt chỏm râu đen nhánh. Mắt hắn không hề rời đi mà chỉ chăm chú nghiền ngẫm những văn tự khó hiểu kia.
-Tứ thúc, tứ thúc.
Huỳnh Tảo lại gần hét lớn vào tai trung niên khiến hắn giật nãy mình.
-Hừ tiểu tử ngươi không biết phải lễ phép với trưởng bối sao?
Trung niên đặt án thư xuống bàn xoa xoa lỗ tai đau điếng. Hắn chính là đệ ruột của Huỳnh Kiệt, Huỳnh Văn là kẻ đứng đầu dược phòng này, tất cả được liệu xuất nhập gia tộc đều phải qua tay Huỳnh Văn hắn.
-Tiểu chất đã gọi lớn mấy lần nhưng tứ thúc lại…
Huỳnh Tảo thật sự oan uổng không nói hết.
-Đủ rồi, tiểu tử ngươi không phải đã nhận đủ linh dược cho tháng này rồi sao? Còn ba ngày nữa linh dược khác mới được chuyển đến tốt nhất ngươi không nên quá mơ tưởng.
Bị Huỳnh Văn lập tức đập tan âm mưu, nhưng làm sao Huỳnh Tảo có thể dễ dàng buông bỏ như thế được.
-Vũ đệ gần đây thực lực tăng nhanh như vũ bão, tiểu chất thật sự vui mừng thay Tứ thúc.
Huỳnh Tảo cười xảo trá.
-Tên ngốc nghếch này đúng là không biết giữ mồm giữ miệng.
Huỳnh Văn xám mặt, Vũ đệ từ miệng Huỳnh Tảo không ai xa lạ chính là hài nhi của hắn.
Khác xa với phụ thân, Huỳnh Vũ từ nhỏ bản tánh thật thà, không thể giữ bí mật. Đó cũng chính là nguyên nhân khiến hắn đau đầu.
Chứng kiến hài nhi đầu óc đơn giản không thể tranh giành tài nguyên với chúng huynh đệ hắn chỉ còn có thể lợi dụng chức vụ âm thầm rút bớt một chút tài nguyên của đệ tử ngoại tộc bồi dưỡng hài nhi.
Hắn không ngờ dù cho đã hết lời căn dặn thậm chí là đe dọa có chút đau đớn mà hắn hài tử lại buột miệng tiết lộ để tên tiểu tử này nắm thóp. Huỳnh Văn sợ rằng sau này hắn khó có thể được yên thân.