Một ngày như thường lệ, Huỳnh Tảo không ngừng hướng miếng đậu phụ luyện đao, nhục thể mồ hôi nhễ nhại khiến nhiều người nhìn vào hắn cơ bắp săn chắc cũng khó mà tin nổi hắn còn hai tháng nữa mới bước sang tuổi mười lăm.
-Tứ thiếu gia, gia chủ cho gọi thiếu gia tới hậu viện.
Gia nhân đứng bên ngoài tiểu viện chắp tay nói lớn.
Tra đao vào vỏ, hắn đã bỏ không ít ngân lượng mua về một tấm Thanh Ngưu Bì chuyên dùng để làm ra giáp da vô cùng bền chắc, tự tay hắn may thành một vỏ đao vừa khít với Hỏa Vân Đao.
Kim Vận đại sư tôn thường nói kẻ luyện đao nhất định phải mang bên mình, vừa kịp thời trở tay khi đối địch đồng thời thấu hiểu bản thân đao tính khí.
Mặc dù hắn không thể hoàn toàn lĩnh ngộ nhưng vẫn nhất nhất làm theo. Đổi một bộ võ phục, tay áo dài che đi hộ uyển Huỳnh Tảo cầm đao trên tay hướng hậu viện đi tới.
-Hài nhi bái kiến phụ thân.
-Tiểu chất bái kiến đại bá.
Trung niên vẻ ngoài khoảng ngũ tuần, thân mặc thương gia hoàng y nét mặt cùng Huỳnh Kiệt có vài phần giống nhau, hắn chính là Huỳnh Viên Lực, là đại ca của phụ thân.
-Ha ha ha Tảo nhi ngoan chỉ mới chút tuổi đầu đã có phong phạm của nhị đệ đúng là hổ phụ sinh hổ tử.
-Đại ca quá lời, tên tiểu tử này còn rất ham chơi, suốt ngày bắt ta theo phía sau dọn bãi.
Nói tới đây Huỳnh Kiệt vô tình hữu ý liếc nhẹ khiến Huỳnh Tảo hốt hoảng.
-Không lẽ phụ thân đã biết ta chém giết bọn người Văn gia, không thể nào bọn chúng không phải đã…
Hắn triệt để cuối đầu, tốt nhất là không nên cùng phụ thân đôi co nếu không sẽ phải nhận kết cục không mấy tốt đẹp.
-Đệ đừng quá nghiêm khắc, chất nhi còn trẻ người non dạ, không khéo lại chèn ép huyết tính phong cuồng tuổi trẻ.
-Lại đây đại bá cho ngươi một chút lễ vật.
Viên Lực lấy ra một lọ đan nhỏ ném tới.
-Đây là…
-Không được mở ra, nếu không dược tính bên trong quá mạnh sẽ khiến chất nhi khó có thể chống đỡ.
Trung niên kịp thời ngang cản, lời hắn nói quá thật khiến Huỳnh Tảo khó tin.
-Đan dược gì mà lại khiến người khác bất tỉnh, lần đầu Tảo nhi nghe thấy a.
-Khà khà khà đương nhiên là cực kì quý giá, Thanh Tâm Đan.
Huỳnh Kiệt kinh nghi vội vàng nhìn lại.
-Đại ca thứ này quá quý giá nếu giao cho Tảo nhi ta e…
-Không sao, thứ này tuy giá trị không ít nhưng kẻ làm đại bá như ta mười mấy năm nay mới có thể đưa ra một kiện lễ vật tất nhiên phải chọn một kiện khá khẩm một chút.
Thanh Tâm Đan chính là đan dược tam phẩm, có thể giúp vũ giả gia tăng năng lực lĩnh ngộ hai thành, kéo dài trong ba ngày. Ngay cả phụ thân cũng không có được mấy lần phục dụng.
-Tảo nhi còn không nhanh cảm tạ đại bá.
-Đa tạ đại bá.
Viên Lực hài lòng mỉm cười, phẩy tay ra hiệu. Bên ngoài cửa một thiếu niên chầm chậm bước vào, hắn mái tóc không ngờ lại bạc trắng như tuyết, hắn con ngươi cũng mang bạch sắc quái dị.
-Đại ca vị này là…
-Đây là ta nghĩa tử, Bạch Khởi. Huynh nhận nuôi Khởi nhi từ khi mới lọt lòng, đã từ lâu coi như là huyết nhục hài tử..
Trung niên không hề che giấu tự hào, khoái trá nói.
-Khởi nhi còn không nhanh tới lại đây ra mắt nhị thúc ngươi.
-Bạch Khởi ra mắt nhị thúc.
Thiếu niên như băng tuyết vô tình, hắn gương mặt băng hàn không lộ ra ngoài dù chỉ một chút cảm xúc.
-Ha ha ha Khởi nhi từ nhỏ tính tình có đôi chút khó gần nhưng bản chất của tiểu tử này không phải là kẻ xấu đệ đừng vì thế mà ghét bỏ a.
-Đại ca quá lời nhưng đệ không ngờ huynh thu nhận nghĩa tử đã lâu như vậy mà chúng ta không hề hay biết.
Huỳnh Kiệt ánh mắt sắc sảo làm sao có thể chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán.
-Nếu như là đại ca nghĩa tử cũng là con cháu Huỳnh gia ta hay là để Khởi nhi cùng tham gia đại lễ trưởng thành năm nay.
-Đó cũng chính là ý định của huynh, lúc đầu ta còn lo sợ đệ sẽ phản đối nhưng lần này đúng là không uổng công trở về một chuyến.
Viên Lực kinh hỉ.
-Chất nhi, Tảo nhi ta cùng đại ca có chuyện muốn bàn bạc, hai ngươi cứ lui ra trước.
Huỳnh Tảo cùng Bạch Khởi cũng không nhiều lời, nhanh chóng cáo lui.
-Đường huynh, đệ có chút việc tư đành phải cáo từ tại đây.
Đứng gần tên gia hỏa cả ngày mặt lầm lì, vô cảm này khiến Huỳnh Tảo thật sự buồn chán đành phải dựng chuyện âm thầm rút lui. Bạch Khởi vẫn âm trầm không hề có chút biểu lộ.
-Gia hỏa này ắt hẳn ngày nhỏ bị ngựa đá khiến đầu óc không minh mẫn đi.
Huỳnh Tảo quay đi thầm nghĩ.
-Tảo nhi nguy hiểm.
Đại não âm thanh vang vọng khiến hắn cơ thể vô tức lập ra phản ứng, nhanh như chớp xoay người một bên. Trước Huỳnh Tảo tầm mắt chính là lưỡi kiếm trắng như tuyết cắt đi của hắn mấy sợi tóc, nếu khi nãy không kịp tránh né e rằng Huỳnh Tảo đầu lâu đã bị chọc ra một lỗ to tướng.
Vội vàng lui ra xa, hít thật sâu quả nhiên kẻ ra tay đánh lén chính là Bạch Khởi. Thiếu niên toàn thân đều trắng toát cầm trong tay bạch kiếm khiến hắn càng trở nên yêu dị.
-Ngươi dám…
Suýt chút mất mạng vô cớ, Huỳnh Tảo nộ hỏa xung thiên. Hỏa Vân Đao rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao hừng hực khí thế.
-Có gan đánh lén cũng phải có gan tiếp ta một đao.
-Keng…
Bạch Khởi bội kiếm biến ảo, nhẹ nhàng hất mũi kiếm dễ dàng hóa giải một đao. Huỳnh Tảo dồn dập đánh tới nhưng tất cả đều trở nên vô dụng, không một đao nào có thể chạm tới hắn góc áo.
-Dừng tay.
Từ hậu viện Huỳnh Kiệt cùng Viên Lực bước ra, sắc mặt đương nhiên không thể nào hòa hoãn.
-Tảo nhi sao các ngươi dám gây loạn ở đây, có phải coi thường Huỳnh gia ta thiết luật.
Huỳnh Kiệt quả nhiên phẫn nộ, không ngờ bọn chúng chỉ vừa khuất tầm mắt chưa được bao lâu đã xuất ra binh khí chém giết giữa thanh thiên bạch nhật.
-Phụ thân hài nhi chỉ cùng đường huynh luận bàn không phải là cố ý xem thường gia quy kính xin phụ thân suy xét.
Thu lại chiến đao Huỳnh Tảo hiểu rõ đây không phải là lúc để hắn cùng tên quái nhân kia tranh tài cao thấp. Trước mắt xoa dịu trong lòng phụ thân hỏa nộ mới là chuyện trọng yếu.
-Lời Tảo nhi nói không sai chứ?
Viên Lực cũng liếc mắt nhìn qua lão nghĩa tử.
-Phụ thân lời đường đệ nói không sai, hài nhi chỉ muốn biết thực lực của các đệ tử tham gia đại lễ trưởng thành sắp tới nên mới nhờ đệ ấy chỉ giáo đôi chút.
-Thì ra tên này cũng biết nói tiếng người a.
Huỳnh Tảo thầm nghĩ, ban đầu hắn còn lo nghĩ tên quái nhân này không biết cách ăn nói khiến phụ thân tức giận, tới lúc đó kết cục hẳn là rất thê thảm đi.
-Ha ha ha thì ra là vậy, chỉ là các ngươi muốn luận bàn thì tới đấu võ đài trong khuôn viên phía sau dù gì ở đây cũng không phải là nơi thích hợp.
-Nhị đệ chúng ta tiếp tục chủ đề đang bàn dỡ a.
Hai tên tiểu bối dù có khéo léo ăn nói nhưng cũng làm sao có thể qua mắt được hai lão cáo già. Huỳnh Kiệt cũng không quá để mắt, dù sao Huỳnh gia đệ tử trước nay đều lấy sát phạt làm chủ, trong biển máu tìm về thực lực. Hắn cũng chỉ muốn một chút nghiêm khắc nhắc nhở không định làm ra cái gì lớn lao hình phạt.
-Hai tên các ngươi còn không mau biến đi cho khuất mắt, nếu còn để ta chứng kiến việc này tái diễn đừng trách gia chủ ta đây nhốt các ngươi vào đại lao ba tháng tự ngẫm.
Hai thiếu niên như được tha bổng đương nhiên cũng không còn hứng thú chém giết, Huỳnh Tảo nghĩ thầm bản thân hắn xui xẻo.
-Không ngờ mới sáng ngày đã gặp phải chuyện chẳng lành, không biết đại bá từ đâu nhặt được tên quái nhân này a. Đúng là vẻ ngoài không giống ai tới cả nội tâm càng méo mó.
-Nhưng hắn kiếm thuật quá không đơn giản, nếu so với Tảo nhi chỉ có hơn chứ không có kém.
Hai đại mĩ nhân tọa thiền trên thân Hải Âm Kình, Yên Nhiên khinh thường đạo khiến Huỳnh Tảo không phục.
-Đồ nhi sao có thể không bằng tên khốn kiếp kia a, chỉ là một chút xuất khí thăm dò thực lực, nếu đồ nhi thật sự ra tay thì…
-Tiểu tử kia cũng chưa hề xuất ra thực lực chân chính. Dù sao Tiểu Tảo Tảo cũng chỉ đắm chìm trong đao đạo hơn một tháng, muốn cùng hắn sánh ngang là điều không thể.
Kim Vận đại sư tôn cũng đã lên tiếng khiến Huỳnh Tảo không thể phản bác, chính hắn cũng đã nhận ra dù cho cố hết sức nhưng tất cả các chiêu thức đều dễ dàng bị hóa giải, tên Bạch Khởi kia rõ ràng chính là thăm dò hắn thực lực dù chỉ so đao hơn ba hô hấp nhưng hắn không hề phản công mà chỉ bị động phòng thủ.
-Nhị vị sư tôn đồ nhi không cam tâm, dù bại trận cũng không thể nào trong đại lễ trưởng thành này được càng không thể thất bại trong tay hắn.
Chỉ cần nghĩ tới thời khắc trọng yếu sắp tới gần lại từ đầu xuất hiện một tên Trình Giảo Kim cản trở Huỳnh Tảo khó có thể dễ dàng chấp nhận.