Chương 8: Gia Tộc Bị Căm Hận

Từng người, từng người một lên khiến khuôn mặt của Bạch Đồng lộ ra chút khó coi.

“Năm nay, thiên phú Học Viên kém đến thế sao?”

Bạch Đồng hơi thở dài.

Ngay lúc này đến lượt Trường Ca bước lên, hắn đặt tay lên Kiểm Trắc Cầu.

[Tính Danh: Trường Ca, Cấp Bậc: Nửa Bước Tứ Giai, Niên Linh: 14]

Nhìn thấy thông tin đối phương, cuối cùng khuôn mặt Bạch Đồng cũng cảm thấy được an ủi.

“Hạt giống tốt đầu tiên, thiên phú cấp A qua kia đứng.”

Nghe vậy khuôn mặt Trường Ca lộ ra chút kiêu ngạo. Nhưng còn chưa để hắn kiêu ngạo gì thì Mục Yên Nhi đã tiến tới đặt tay lên Kiểm Trắc Cầu.

[Tính Danh: Mục Yên Nhi, Cấp Bậc: Nửa Bước Tứ Giai, Niên Linh: 14]

Vừa thấy thông tin của nàng, Bạch Đông đã không khỏi lộ ra vui mừng.

“Lại một hạt giống tốt, không tệ qua kia đứng đi”

Nghe vậy Mục Yên Nhi đi tới trước mặt Trường Ca hừ một cái, rồi nàng quay người bỏ đi.

Sau khi hết lượt Mục Yên Nhi thì từng người khác lên, thiên phú có yếu có mạnh. Trong đó có một người mang tên Lâm Kiếp thiên Phú cấp A.

Cuối cùng khi chỉ còn vài người, nhân vật chính của chúng ta đã lên sàn

[Tính Danh: Thánh Vũ, Cấp Bậc: Tam Giai Sơ Kỳ, Niên Linh: 12]

Vừa thấy thông tin này, lập tức khuôn mặt Bạch Đồng lộ ra vẻ sững sờ, nàng không khỏi nghĩ thầm

“Mình tưởng rằng cũng phải Tam Gia Trung đến Hậu chứ? Dù sao Thánh Nguyệt đại nhân là Cửu Giai Cường Giả.”

Bất quá bên ngoài nàng vẫn mỉm cười nói.

“Thánh Vũ thiên phú cấp A, qua kia đứng.”

Nghe vậy Thánh Vũ lộ ra chút vui mừng.

Khi quay người đi về phía nơi được chỉ định, cậu vô tình bắt gặp một cô gái.

Đây là một thiếu nữ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, nhan sắc chiêm xa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, mỹ nhân khó tìm. Nàng mặc một chiếc váy ngắn xanh dương, mái tóc dài màu trắng, hai con mắt màu xanh nhạt.

“Xinh thật.”

Khi vừa thấy nàng, phản ứng đầu tiên của Thánh Vũ là không khỏi tán thưởng dừng lại một chút ngắm nhìn.

Chỉ thấy nàng ta đặt tay lên Kiểm Trắc Cầu.

[Tính Danh: Hoắc Hàn Nhi, Cấp Bậc: Tam Giai Hậu Kỳ, Niên Linh: 12]

Khi vừa thấy cái tên này, lập tức tất cả người xung quanh đồng thời liếc nhìn nàng. Ánh mắt họ có nhiều người không khỏi lộ ra hận thù.

Ngay cả Thánh Vũ cũng lộ ra bất ngờ giật mình nói.

“Hoắc gia? Đấy không phải là họ của gia tộc phản bội Nhân Loại sao. Phụ thân từng nói Hoắc gia phản bội nhân tộc, tiết lộ cứ điểm quan trọng khiến cho cả triệu người thiệt mạng đã mém bị diệt môn, nhưng nhờ có Đường Chủ Thiên Sát Đường cầu tình nên đã được tạm tha

Nhưng nói diệt môn cũng không sai, mọi tài sản đều tịch thu chỉ còn 1%, quyền lực bị phế mất hoàn toàn.”

Cảm nhận được các ánh nhìn thù hận từ xung quanh, Hoắc Hàn Nhi hơi thở dài một cái.

Đúng lúc này một âm thanh vang lên.

“Thế hệ trước có tội cần gì trách thế hệ sau?”

Lời vừa dứt tất cả mọi người đều nhìn sang nơi phát ra âm thanh. Người phát ra âm thanh là Đường Trường Sinh.

Chỉ thấy đối phương nhún vai nói.

“Thế hệ trước có tội lỗi, là do thế hệ trước gây nên, còn thế hệ sau đã làm gì sai? Đã phạm tội lỗi gì. Thay vì phí thời gian chỉ trích, căm hận thế hệ sau những người không làm gì, thì dành thời gian đó nằm ngủ khỏe hơn”

Lời của Đường Trường Sinh khiến mọi người sững sờ, suy ngẫm một chút tất cả không khỏi cảm thấy đối phương nói đúng.

Họ hận Hoắc Hàn Nhi làm gì? Cô ta có làm gì sai sao? Đáp án là không. Nếu người ta đã không làm sai, không làm gì mình thì cần gì phải chỉ trích, hận thù đối phương.

Cảm nhận được các ánh nhìn thù hận đã biến mất, Hoắc Hàn Nhi không khỏi quay người nhìn về phía Đường Trường Sinh.

Lúc này Bạch Đồng cũng tuyên bố.

“Hoắc Hàn Nhi thiên phú cấp A+, em đạt.”

Nghe được lời này Hoắc Hàn Nhi hơi cúi đầu cảm tạ, tiếp đó đi về nơi được chỉ định.

Lúc này chỉ còn một người chưa do là Đường Trường Sinh, chỉ thấy đối phương tiến tới đặt nhẹ tay lên Kiểm Trắc Cầu.

[Tính Danh: Đường Trường Sinh, Cấp Bậc: Tứ Giai Sơ Kỳ, Niên Linh: 14]