Chương 6: Tiến Tới Kỳ Tích Hoàng Gia Học Viện

Chỉ thấy Thánh Vũ bình tĩnh nói

“Phụ thân Kỵ Sĩ chúng ta là người bảo hộ người khác, nếu Kỵ Sĩ chúng ta không công bằng thì làm sao khiến người khác phục?”

Lời này của Thánh Vũ khiến Thánh Nguyệt sững sờ một lúc, ông nhìn đứa con trai của mình thật lâu cuối cùng lắc đầu thở dài.

“Thôi, thôi được rồi, nếu con đã muốn như vậy thì ta cũng không ép. Nhưng Vũ Nhi nhớ lấy, con nhất định không được hối hận về quyết định này.”

Lời của ông vừa dứt thì Thánh Vũ liền gật đầu, nắm chặt tay đập lên ngực nói.

“Sẽ không hối hận!”

Bỗng nhiên Thánh Vũ nghĩ gì đó.

“Phụ thân hài nhi có điều khó hiểu? Hắc Ám Sáng Thế Thần người từng đối đầu với đối phương, thực lực ở cấp độ nào?”

Nghe vậy Thánh Nguyệt cười khổ.

“Ta chưa hề thật sự đối đầu với hắn.”

Lời của hắn vừa dứt, khuôn mặt Thánh Nguyệt lộ ra biểu cảm khó hiểu.

Thấy vậy Thánh Nguyệt liền giải thích cho con trai mình.

“Ta khi đạt đến Cửu Giai đã được Gia Gia con giải thích về khái niệm chiều không gian, từ dưới Thập Giai chúng ta sẽ được gọi là tồn tại ba chiều. Phong Vương là bốn chiều.

Từ năm chiều không gian đến cao hơn, người ở ba,bốn chiều không thể nào phát hiện bất cứ khí tức gì của người đó. Cũng như người từ năm chiều không gian trong mắt họ, chúng ta chỉ như những nhân vật trong sách, trong phim. Họ có thể tuỳ ý chỉnh sữa ta, dù ta mạnh thế nào cũng không chống lại được.

Hắc Ám Sáng Thế Thần lại nằm ở đỉnh điểm, được các chiều không gian 3,4,5,6,… Chiều kéo dài đến vô hạn xếp chồng lên nhau. Chỉ cần hắn hạ giới liền sụp Bôn Lôi Thần Giới, chỉ cần 1 ý niệm chúng ta liền chết nói gì đến đánh nhau? Hắc Ám Sáng Thế Thần mà ta gặp chỉ là một bản thể bốn chiều được hắn tạo ra, tiếp đó ném xuống Bôn Lôi Thần Giới chơi với chúng ta, nói không sợ con cười chê, ta từng định giết bản thể giả của hắn, nhưng lại nhận ra không thể nào giết được. Vì nếu không giết được bản thể thật của hắn, thì bản thể giả kia hoàn toàn bất tử thật sự không thể bị hạ, phong ấn”

Nghe vậy khuôn mặt Thánh Vũ lộ ra phần cổ quái.

“Cái này… Chúng thần chi chủ hình như có chút lười thì phải? Nếu hắn mạnh như thế… Chỉ cần tốn một ít thời gian thì Nhân Tộc chúng ta đánh kiểu gì.”

[Ba Ngày Sau]

Thiên Khải Thành.

Nơi đây là toà thành rộng lớn bậc nhất của Nhân Tộc, không chỉ diện tích rộng lớn, bên trong thành còn là nơi đặt trụ sở chính của Lục Đường cùng Kỳ Tích Hoàng Gia Học Viện.

Lúc này trước cổng một ngôi trường, trường có diện tích khổng lồ hàng ngàn héc ta, được xây bằng Bạch Ngọc Thạch một loại đá quý hiếm màu trắng, one bốn hướng Đông-Tây-Nam-Bắc cùng ở giữa có các trận pháp thuận lợi việc đi lại.

Tại phía Đông nơi có cổng bước vào trường, trên cổng ghi dòng chữ “Kỳ Tích Hoàng Gia Học Viện”, xung quanh nó là vô số cổ xe ngựa xa hoa, sang trọng bậc nhất đậu xung quanh, các con em nhà cao tầng của Nhân Tộc từng người bước xuống.

Đột nhiên từ trên bầu trời, một chiếc phi cơ có diện tích khổng lồ được cấu tạo bằng máy móc, có diện tích lớn gấp mười lần một chiếc máy bay bình thường, nó từ trên trời dần dần hạ xuống.

Từ trong chiếc phi cơ phản lực cánh cửa mở ra, ba người Thánh Nguyệt,Thánh Vũ,Vũ Linh bước xuống.

“Là Thánh Nguyệt Đường Chủ!”

Khi vừa thấy Thánh Nguyệt xuất hiện lập tức ai nấy đều vô cùng bất ngờ, bọn họ không nghĩ đến Đường Chủ Kỵ Sĩ Đường lại ở đây.

“Thánh Nguyệt đường chủ vẫn ưa thích gây sự chú ý như ngày nào.”

Lúc này một giọng nói vang lên, một đại hán cơ thể cường trán, thân hình lực lưỡng nước tưới. Sau lưng hắn là một thiếu niên về ngoài lớn hơn Thánh Vũ vài tuổi.

Khi vừa thấy đối phương Thánh Nguyệt liền mỉm cười nói.

“Huyết Lệ đừng gọi ta như thế, chúng ta dù sao cũng quen nhau chục năm rồi không cần câu nệ tiểu tiết.”

Không sai người đại hán đấy là Huyết Lệ, Phó Đường Chủ Cuồng Huyết Đường.

Trừ Thánh Nguyệt thì hai mươi năm này bọn họ vẫn kẹt ở Bát Giai.

Nghe được lời này Huyết Lệ liền cười lớn nói.

“Haha! Không hổ là anh em tốt của Huyết Lệ ta! Tiểu Trường mau tới đây chào hỏi Thánh Nguyệt thúc túc của ngươi.”

Nghe vậy thiếu niên sau lưng Huyết Lệ đi tới trước mặt Thánh Nguyệt.

“Tiểu bối Trường Ca bái kiến Thánh Nguyệt thúc”

Người thiếu niên mang tên Trường Ca này có mái tóc ngắn màu đỏ, mặc một chiếc áo khoác đỏ cùng quần jeans đen.

Thời đại khoa học kỹ thuật của Nhân Tộc phát triển rất lớn, có các robot chiến đấu, phi thuyền, khải giáp,.. Kéo theo đó là gu thời trang hiện đại hơn.

Nghe được lời này Thánh Nguyệt khẽ gật đầu một cái.

Lúc này Trường Ca liếc nhìn Thánh Vũ bên cạnh nói.

“Ngươi chính là Thánh Vũ?”

Nghe vậy Thánh Vũ liền đáp.

“Đúng vậy, ta chính là Thánh Vũ”

Chỉ thấy Trường Ca tiến sát lại gần, đi vòng quanh cơ thể Thánh Vũ vài lần, trong ánh mắt lộ ra có chút chế giễu nói.

“Tuổi còn trẻ đến thế sao mới 12? Ta nghe nói Thánh Nguyệt thúc đã có thư mời tham gia Kỳ Tích Hoàng Gia Học Viện lớp Truyền Kỳ nhưng ngươi lại từ chối. Dựa vào tu vi Tam Cấp Sơ Giai của ngươi tính làm gì?”

Cảm nhận được khinh thường từ đối phương, Thánh Vũ không hề tức giận, thản nhiên nói.

“Thân là Kỵ Sĩ phải cương trực, thất bại thì thế nào? Năm sau ta vẫn còn cơ hội. Miễn ta không bỏ cuộc thì sẽ đạt được thành công.”

Nghe vậy ánh mắt nhìn Thánh Vũ của Trường Ca đã thay đổi, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ hứng thú.

“Tiểu Trường Ca, ngươi định ăn hiếp người để đệ này sao?”

Lúc này một giọng nữ vang lên, một thiếu nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, ngũ quan tình xảo, một máy tóc dài màu hồng nhat từ xa tiến tới.

“Mục Yên Nhi, ta cùng hắn nói chuyện liên quan gì đến cô?”

Thiếu nữ này mang tên Mục Yên Nhi, nàng mười bốn tuổi bằng với Trường Ca.

“Là Mục Yên Nhi! Đệ tử thân truyền của Đường Chủ Ma Pháp Đường! Cô ta lại ở đây!”

Khi Mục Yên Nhi vừa xuất hiện, ai nấy xung quanh không khỏi lộ ra bất ngờ.

Lúc này Mục Yên Nhi vuốt máy tóc xinh đẹp của nàng, từng bước tiến lại phía đám người Thánh Vũ. Tiếp đó cúi người nói.

“Bái kiến Thánh Nguyệt tiền bối.”

Nói xong nàng liếc nhìn Trường Ca thản nhiên đáp.

“Nhìn bộ dáng của ngươi như muốn bắt nạt người ta a?”

Tiếp đó nàng nhì xem Thánh Vũ mỉm cười nói

“Tiểu đệ đệ đừng sợ tên mãng phu này, có chuyện gì thì cứ nói với tỷ tỷ”

Lời của nàng vừa dứt Trường Ca liền rút đao sau lưng ra, hắn chỉa về phía Mục Yên Nhi nói

“Mãng phu ngu ngốc? Mục Yên Nhi cô đang nói ta?”

Dù bị chỉa đau nhưng Mục Yên Nhi không hề sợ, nàng thản nhiên đáp.

“Còn ai ngoài ngươi? Không đoán được à đồ đại ngốc?”

Lời nàng vừa dứt Trường Ca liền vung đao về phía nàng, thấy vậy Mục Yên Nhi nghiêng người né tránh.

“Này. Tên ngốc ngươi làm thật à?”

Khuôn mặt xinh đẹp Mục Yên Nhi lộ ra vẻ sững sờ, nàng không nghĩ Trường Ca dám động thủ.

Cầm trên tay cây đao, Trường Ca bẻ cổ vài cái quát.

“Đang chán không gì làm, chi bằng đánh một trận cho đỡ chán!”