"Tiền bối... Ngài nghĩ liệu ta có thể vượt qua Đường Trường Sinh không?"
Khi Hoắc Hàn Nhi cùng Đường Trường Sinh đã biến mất trước mắt hắn, Thánh Vũ liền lên tiếng.
"Ngay cả ta... Cũng không biết nữa." Michale suy ngẫm một chút, tiếp đó lắc đầu đáp.
Ngay cả một người sống lâu như hắn, cũng phải thừa nhận rằng Đường Trường Sinh thật sự là một con quái vật! Nếu khi hắn còn sống gặp loại người này sẽ không tiết tự tạo phân thân, liều mạng giết chết nếu đối phương có uy hiếp tới mình.
Đồng thời cũng có chút không hiểu, Nhân Tộc tồn tại cũng mới một đến hai vạn năm, cái tuổi thọ này kém xa với một Thần Linh thuộc Thập Lục Quân. Ở cấp Thập Lục Quân đều là Thần Linh đã sống cả Ngàn Vạn Năm hay còn lâu hơn.
Thế nhưng, chỉ mới hai vạn năm là cùng Nhân Tộc tốc độ phát triển lại kinh người! Sợ rằng không tới ba tới mười vạn năm nữa liền sẽ chạm tới cánh cửa Phong Hoàng!
"Vì sao Hắc Ám Sáng Thế Thần đại nhân lại để Nhân Tộc phát triển? Tốc độ này ba vạn năm nữa liền có thể ngang hàng với Thập Lục Thần Quân. Nếu thêm trăm vạn năm nữa sợ là... Có thể uy hiếp Tử Vong, Sinh Mệnh, Thời Không, Trật Tự, Vận Mệnh, Tà Ác, Thiện Lương, Luân Hồi Tám Vị Thần đại nhân!" Michale không khỏi vô cùng khó hiệu.
Theo như hắn thấy, thân là Thần Tộc khi phát hiện một đám con khỉ, sâu kiến dám cả gan chống lại mình nên trực tiếp loại bỏ. Từ đó uy hiếp các Chủng Tộc khác biết thân biết phận.
Tuy nhiên, bản thân hắn vẫn cảm thấy khá may mắn, nhờ có quy tắc do Cổ Phi Vũ tạo ra, đã giúp cho Thánh Vũ có thể an tâm trưỡng thành.
Tối hôm đó, tại một căn biệt thự.
Đây là một căn biệt thự khổng lồ lên đến hàng ngàn mét vuông, xung quanh biệt thự được trang bị vô số lính gác, trên tay cầm theo kiếm, giáo và cả súng.
Nó là một loại súng đặc biệt, các viên đạn được tạo ra từ Linh Lực, dù là Tam Giai cũng có thể bị thương do nó.
Bên trong một căn phòng được tắt đèn, một thiếu nữ tóc đen không ai ngoài Lãnh Tiên Nhi đang đứng cạnh đó, ngắm nhìn khung cảnh lúc trời tối, khuôn mặt lộ ra vẻ thất vọng.
"Mỹ nhân thất vọng vào đêm khuya, liệu có thể để cho tại hạ biết vì sao không?"
Ngay lúc này một âm thâm vang lên tên tai cô, một người đeo mặt nạ hai màu đen trắng, từ lúc nào đã đứng ngay bên cạnh nàng.
"Người đâu có..."
Lập tức Lãnh Tiên Nhi liền muốn hô lên, nhưng nàng nhận ra có gì đó không đúng lắm.
Có rất nhiều lính gác được trang bị súng ngắm ở xung quanh, bọn họ luôn chiếu về phía cô, ngoài ra còn có một Thất Giai Cường Giả đang ở trên cao, bằng vào Thần Thức chắc chắn sẽ nhận ra có người ở cạnh cô.
Tuy nhiên, bọn họ không hề phản ứng gì, bản thân cô có thể nhìn thấy họ vẫn bình thường không hề có gì lạ.
"Không Gian Ngưng Tụ, ta có thể tạo ra một không gian để lôi bản thân cùng một cá nhân tiến vào bên trong. Người ở bên ngoài vẫn sẽ nhìn thấy cá nhân đó, nhưng đấy chỉ là cá nhân đó của vài phút trước, chừng nào Không Gian này bị phá hủy, người bên ngoài mới có thể nhận ra sự biến mất của cá nhân đó." Người thần bí kia giải thích.
Nghe được lời này Lãnh Tiên Nhi không tự chủ nuốt ngụm nước bọt, cái này hoàn toàn khác với Lãnh Địa! Có thể làm được thứ này ít nhất cũng phải là Thập Giai Cường Giả!
"Tiền bối, không có có việc gì cần tìm vãn bối?" Lãnh Tiên Nhi cúi người cung kính nói.
Đồng thời bản thân cô cũng vô cùng khó hiểu, cường giả cấp bậc này cần gì ở một tiểu bối như cô?
"Không có gì, chỉ là muốn mượn ký ức của cô một tí." Đối phương mỉm cười đáp.
"Hẻ?" Lãnh Tiên Nhi sững sờ.
Nhưng còn chưa để cô suy nghĩ gì, người đó đã xuất hiện trước mặt cô, giơ tay ra bóp lấy cái cổ cô, nâng cả người cô lên. Tiếp đó cả người Lãnh Tiên Nhi phát sáng, ý thức của cô bắt đầu mơ hồ, tiếp đó liền tạm thời ngất đi.
Từ trên đỉnh đầu cô, một quả cầu màu trắng nhỏ bay ra, nó bay vào trong cơ thể của người kia.
"Hẻ? Ra là vậy sao, tình tiết bất hạnh thế này phải đợi nam chính ra tay giải cứu, có khi lúc đầu còn hiểu lầm với nam chính cơ. Xem ra mình can thiệp hơi sâu vào kịch bản do mình tạo ra rồi."
Người thần bí kia hay nói đúng hơn là Đường Trường Sinh có chút bất ngờ, hắn tiện tay ném Lãnh Tiên Nhi ra xa. Tiếp liếc nhìn Lãnh Tiên Nhi một cái, cả người cô lại phát sáng, đoạn ký ức từ nãy đến giờ biến mất.
Tiếp đó cả người Đường Trường Sinh hòa vào trong không khí, không một ai có thể cảm nhận được bất cứ khí tức gì về hắn. Đôi mắt vốn màu đen bây giờ đang ở trạng thái màu trắng, từ bên trong nó bắn ra một tia sáng màu trắng, một lổ hỏng không gian xuất hiện, hắn tiến vào bên trong rồi biến mất.
Khi hắn rời đi, không gian khi nãy cũng biến mất, tất cả người xung quanh căn biệt thự đều thấy Lãnh Tiên Nhi tự nhiên lại nằm dưới sàn nhà.
"Sao mình lại nằm ở đây? Lạ thế nhỉ?" Lãnh Tiên Nhi khó hiểu nói.
Bản thân cô không hiểu được, vì sao mình lại nằm bên dưới mặt đất.
Lúc này tại một căn phòng hiện đại, được trang bị máy móc nhiều thiết bị chơi điện tử, đồ chơi công nghệ cao. Một cánh cổng không gian được mở ra.
Từ bên trong Đường Trường Sinh tiến vào phòng, ngồi trên ghế sofa, tiện tay lấy một thanh socola bỏ vào miệng ăn.
"Này, Đường Trường Sinh."
Giọng nói bí ẩn bên trong cơ thể hắn vang lên.
"Sao thế? Có chuyện gì à."
Vừa ăn socola, vừa mở màn hình tivi lên xem phim, Đường Trường Sinh thản nhiên đáp.
"Chân Thực Nhãn của ngươi rốt cuộc là cái quỷ gì? Có thể tạo ra không gian, giúp người dùng hòa hợp với không khí che giấu toàn bộ khí tức, thay đổi ký ức người khác. Phải biết những thủ đoạn này Thập Giai còn khó làm, ngươi chỉ mới Tứ Giai Đỉnh Phong."
Giọng nói đó khó tin được nói.
"Vẫn còn nhiều đồ chơi ta giấu, Chân Thực Nhãn ta còn chưa khai thác được toàn bộ sức mạnh của nó. Tuy nhiên, có thể chắc rằng món đồ vật này đủ để ta vô địch cùng thế hệ." Đường Trường Sinh thản nhiên đáp.
Giọng nói vô cùng chắc chắn, tự tin, tựa như không xem bất cứ ai ra gì.
"Ngươi cmn thật sự là một tên kỳ lạ! Ta thật sự rất không hiểu, vì cái quỷ gì ngươi bắt buộc phải cho một tên phế vật mang tên Thánh Vũ đấy làm nam chính. Dựa theo thuyết pháp nam chính thì ngươi mới giống."
Giọng nói đó vô cùng khó hiểu nói.
"Đơn giản thôi, làm nam chính cũng chỉ là sâu kiến hơi đặc biệt chút, chỉ có khi trở thành người có thể quyết định ai làm nam chính, tức là tác giả, mới có thể trở thành chân chính Thần Linh. Tứ Đại Thần Chủ, Bát Vương, Thập Lục Quân,... Chỉ là một đám con tốt thí cho kịch bản của ta thi hành." Đường Trường Sinh thản nhiên đáp.
"Ngươi... Kiêu ngạo thật đấy!
Giọng nói thần bí trong người Đường Trường Sinh không nhịn được cảm thán.
"Kiêu ngạo là đặc quyền của kẻ mạnh, còn ta là kẻ mạnh nhất." Đường Trường Sinh tự tin đáp.