"Cái này... Mẹ nó nhàm chán, thà dùng thời gian đấy nằm ngủ còn tốt hơn."
Đang đứng trên khán đài, quan sát trận đấu của Lâm Viêm cùng Diệp Lôi, khuôn mặt Đường Trường Sinh lộ ra biểu cảm vô cùng nhàm chán, hắn không nhịn được mà ngáp một cái, dù trận đấu của hai người kia có thể rất hay, cân tài cân sức với những người khác, có thể trông mắt họ hai người đó là thiên tài.
Tuy nhiên, trong mắt Đường Trường Sinh hai người đấy đánh nhau như trẻ lên ba, vô cùng nhàm chán, mọi chuyển động của họ đối với hắn chậm như hai đứa con nít, chiến đấu thì tràn đầy sơ hở.
"Vì sao... Mình phải tốn thời gian đáng quý của mình để tham gia việc nhảm nhí này nhể?"
Lười biến ngồi xuống ghế, Đường Trường Sinh không khỏi ngẩng đầu lên cao, điệu bộ vô cùng nhàm
Bỗng nhiên hắn liền nghĩ ra một chủ đích.
"Đám nhân vật lề đường cần gì quan tâm sống chết đám đó, lãng phí thời gian của ta cũng là cái tội. Chi bằng phán quyết cho chúng cái chết vậy."
Nói xong Đường Trường Sinh liền đứng dậy, rời khỏi Thiên Huyền Đấu Trường.
Vòng đặc biệt này Kỳ Tích Hoàng Gia học viện không cấm các thí sinh rời đi, khi các cặp đấu đang diễn ra, chỉ là nếu không tới đúng thời gian, hoặc khi nhắc nhở ba lần chưa xuất hiện sẽ bị hủy quyền thi đấu.
Lúc này trên Thiên Khải Thành.
Một nam tử có mái tóc hơi dài màu vàng đậm, mặc một bộ đồ để lộ ngực đang đi giữa đường, người này chính là Hoàng Cực Thiên. Khi hắn tiến vào một con hẻm nhỏ đột nhiên cảm nhận được.
"Có sát ý!"
Ngay lập tức Hoàng Cực Thiên cả người được lôi đình bảo phủ, hóa thành một tia sét màu vàng né đi đòn tấn công.
Tại vị trí mà hắn từng đứng, hàng chục thanh phi kiếm bay tới đó trong nháy mắt, phá hủy mặt đất.
"Ngươi là ai!"
Ngẩng đầu lên cao, Hoàng Cực Thiên ngước nhìn về phía nơi phóng ra các thanh phi kiếm đấy. Chỉ thấy một người mặc đồ đen kín người, đeo một chiếc mặc nạ hai màu đen trắng, cùng một nụ cười đứng nhìn hắn.
"Không nói đúng không? Vậy thì ta sẽ tự tay bắt ngươi nói ra!"
Nhìn thấy đối phương không có ý định tiết lộ thân phận, Hoàng Cực Thiên liền dẫm mạnh châm xuống mặt đất, một nguồn lôi đình màu vàng bao phủ lấy khắp cơ thể hắn. Tiếp đó hắn bậc nhảy lên cao, tung ra một cú đấm được bao phủ bởi lôi đình, nhanh như sét về phía đối phương.
Tuy nhiên, khi cú đấm chỉ còn cách mặt đối phương vài cm thì liền ngừng lại, cả người Hoàng Cực Thiên từ lúc nào không hay đã bị bốn sợi xích năng lượng đâm xuyên người, trối chặt lại giữa không trung.
"Nhân vật lề đường, nên biến mất đỡ làm phí thời gian của ta."
Người mặc đồ đen kia nhún vai một cái, điệu bộ vô cùng bình tĩnh, nhẹ nhàng đặt một ngón tay ở giữa ngực Hoàng Cực Thiên tiếp đó hô lên.
"Bằng."
Từ đầu ngón tay bắn ra một nguồn lôi đình, nó xuyên thẳng qua tim Hoàng Cực Thiên giết chết đối phương thành công.
"Mục tiêu tiếp theo là ai đây ta? À quyết định rồi giết nhiều người ở cùng một bảng không hay, vậy thì lựa chọn Lãnh Tiên Nhi đi."
Dùng tay sờ cằm, biểu cảm hồn nhiên tựa như không để tâm mình vừa tùy tiện giết người, nam nhân thần bí đấy hay nói đúng hơn là Đường Trường Sinh, đã chọn cho mình một mục tiêu.
Lúc này ở một bên khác trong Thiên Khải Thành,
Một thiếu nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, mái tóc dài màu đen cùng đôi mắt màu tím nhạt, một chiếc váy ngắn màu đen, đeo tất đen, cô không ai khác ngoài Lãnh Tiên
Lúc này đây Lãnh Tiên Nhi đang hoạt bát, hiếu kỳ nhìn các cửa hàng tạp hóa ở hai bên đường.
"Wao! Nhiều món đồ mới lạ quá, đã bao lâu rồi mình mới được tự do thế này nhỉ?"
Hiếu kỳ nhìn những thứ mình chưa từng gặp xung quanh, Lãnh Tiên Nhi không hề để ý đến nguy hiểm sắp đến gần.
"Xin chào, cô có phải là Lãnh Tiên Nhi không?"
Đúng lúc này một giọng nói vang lên trong đầu cô, khi vừa nhận ra có gì đó không ổn liền phát hiện, có một nam nhân đã đứng sát người mình.
"Ngươi là ai?!"
Bậc lùi về phía sau, khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Tiên Nhi hiện lên vẻ cảnh giác.
"Xem ra đúng rồi nhỉ? Vậy thì tạm biệt."
Tự phán đoán là mình tìm đúng người rồi, nam nhân đấy hay nói đúng hơn là Đường Trường Sinh, hắn bước nhẹ một bước liền tới sát bên người cô, nhẹ nhàng cánh tay phải được bao phủ bởi lôi đình lên, tựa như thanh kiếm được bao phủ lôi đình sắc bén muốn cắt đôi cô ra làm hai.
"Cậu định làm gì thế? Chàng trai trẻ à?"
Ngay lúc này một giọng nói già nua vang lên, một bà lão khá lùn mái tóc trắng xuất hiện ngay bên cạnh hắn, tiếp đó nhẹ nhàng giơ tay ra nắm chặt lấy tay hắn.
"Cô ta có người bảo vệ? Đợi đã Lãnh gia... Hiểu rồi, có điều bọn họ che giấu mình có đứa con gái sao, thú vị rồi đây."
Bị ngăn lại đòn đánh Đường Trường Sinh có chút bất ngờ, tiếp đó liên tưởng đến họ cô liền đoán được ra thân phận của Lãnh Tiên Nhi.
Có thể đoán ra được điều này là vì hắn có hai nguyên nhân.
Thứ nhất: Sẽ không có cường giả nào rãnh tay, tự dưng lại đi ngăn cản người khác giết người, vì đây có thể là ân oán cá nhân, nên bọn họ sẽ không hành động. Hơn thế nữa Thiên Khải Thành có luật cắm tiền bối ra tay với tiểu bối, ân oán giữa các tiểu bối sẽ tự giải quyết.
Loại trừ khả năng thứ nhất là con thứ hai, đây là người bảo vệ cho Lãnh Tiên Nhi, vì là người bảo vệ nên đây có thể xem là phòng vệ chính đáng, khác với tiền bối ra tay với tiểu bối là một đòn đánh chết, người bảo vệ sẽ chừa còn sống để bức cung. Hơn thế nữa cô ta là họ Lãnh, là một họ nằm trong Tam Đại Gia Tộc của Nhân Tộc.
Tuy nhiên, trong Lãnh Gia hoàn toàn không có tiểu thư, đồng thời khi nãy hắn có nghe cô ta nói rằng "Đã bao lâu rồi mình mới tự do thế này nhỉ?" Từ đó liền đoán ra được rằng, cô ta là đứa con ngoài giả thú bị che giấu, Lãnh Gia không muốn để mất mặt trước công chúng, vậy nên không tiết lộ thân phận của cô ta.
Hoặc còn một trường hợp rất khó xẩy ra là.
"Cô ta sở hữu thứ gì đó, một thứ mà Lãnh Gia không muốn bị ai phát hiện."
Đây là khả năng hi hữu, khó có thể xẩy ra nhất mà Đường Trường Sinh đoán, nhưng hắn càng mong là vậy, vì nếu là thế thì mọi chuyện thú vị rồi đây.