Chương 13: Vì Chúng Ta Là Đồng Đội

[10 phút trôi qua]

Cánh cửa được mở ra, từ bên trong cánh cửa một con mãng xà khổng lồ chiều cao 5m chiều dài 10m lao ra gào lên một tiếng.

Nghe thấy tiếng gào này, đang ngồi trị thương Thánh Vũ muốn đứng dậy chiến đấu. Nhưng đã bị Đường Trường Sinh chặn lại.

“Cứ ở lại dưỡng thương tiết kiệm Linh Lực, khi tiêu diệt con mãng xà này xong chúng ta phải đối diện boss cuối.”

Nghe vậy Thánh Vũ lâm vào lưỡng lự, cuối cùng cũng đồng ý.

Thấy vậy Đường Trường Sinh hơi gật đầu một cái, tiếp đó nhìn sang Hoắc Hàn Nhi nói.

“Ma Thú Tam Giai Đỉnh Phong Cự Linh Xà, nó có khả năng duy chuyển linh hoạt, có khả năng phun ra độc từ răng nanh,… Đừng cận chiến với nó tốt nhất là đánh tầm xa.”

Nghe vậy Hoắc Hàn Nhi gật đầu để thể hiện mình hiểu rồi.

Không để phí thời gian, Đường Trường Sinh búng tay tạo ra sáu thanh phi kiếm năng lượng màu xanh dương, sau đó phóng chúng về phía Cự Linh Xà.

Tuy nhiên, nó chỉ quật chiếc đuôi một cái liền phá hủy sáu thanh phi kiếm .

Lúc này đứng trên cao quan sát, Bạch Đồng khuôn mặt lộ ra chút tò mò.

“Cự Linh Xà dù là Tam Giai Đỉnh Phong, nhưng đánh với Tứ Giai cũng không phải không được. Muốn hạ nó cũng phải ép ngươi dùng toàn lực, Đường Trường Sinh rốt cuộc thực lực của ngươi ở mức nào?”

Quay lại chiến trường, thấy sáu thanh phi kiếm của mình dễ dàng bị đánh vỡ, Đường Trường Sinh dậm chận xuống mặt đất tạo ra hàng chục thanh phi kiếm năng lượng màu xanh, hắn phóng chúng về phía Cự Linh Xà.

Khi một thanh được phóng, lập tức một thanh nữa xuất hiện. Chúng tạo ra một cơn mưa kiếm số lượng hàng trăm thanh.

“Phi kiếm có thể cầm chân được nó, Hoắc Hàn Nhi lên cận chiến, tôi sẽ hỗ trợ ở đằng sau”

Đường Trường Sinh nhìn sang Hoắc Hàn Nhi nói, nghe được lời này nàng gật đầu tiếp đó lao về phía Cự Linh Xà vung kiếm.

Khi vừa thấy Hoắc Hàn Nhi ở gần, nó liền muốn vung đuôi đánh chết nàng. Tuy nhiên, đã bị hàng chục phi kiếm từ Đường Trường Sinh chặn lại.

Khi đã ở khoảng cách gần, Hoắc Hàn Nhi rút kiếm ra khỏi vỏ. Nàng dùng hai tay cầm chắt thanh kiếm.

Một luồng hàn khí từ người nàng tỏa ra, hàn khí đóng băng mặt đất trong phạm vi bán kính 10m xung quanh nàng.

Chỉ thấy Hoắc Hàn Nhi vung ra một nhát kiếm từ dưới lên chém vào người Cự Linh Xà, do ở khoảng cách gần nên nó không thể nào né được.

Khi vừa nhận lấy vết chém, cả người Cự Linh Xà bị một luồng hàn khí xâm nhập, cả cơ thể thập tức bị đóng băng lại.

“Hạ được nó rồi?”

Nhìn thấy Cự Linh Xà bị đóng băng lại thành bức tượng, Hoắc Hàn Nhi cũng buôn bỏ cảnh giác.

Nhưng ngay lúc này lớp băng đông cứng Cự Linh Xà nứt ra, vết nứt ngày càng lớn, cuối cùng vỡ vụ Cự Linh Xà thoát khỏi lớp băng, tiếp đó liền vung đuôi thật mạnh về phía Hoắc Hàn Nhi khi cô không để ý.

Tuy nhiên, vào chính lúc này Đường Trường Sinh đã sớm hoá thành một tia sét từ xa bay tới bế lấy Hoắc Hàn Nhi theo kiểu công chúa thành công né đòn.

“Hẻ?”

Vừa thoát chết trong gang tất, Hoắc Hàn Nhi không khỏi sững sờ, vừa rồi khi phản ứng lại thì nàng nhận ra mình đã chậm. Nhưng vào chính lúc này Đường Trường Sinh đã từ xa lao tới cứu nàng.

Khi đang suy nghĩ nên nói cảm ơn hay khỏi, thì nàng nhận ra mình đang được đối phương bế theo kiểu công chúa không khỏi giật mình.

“Cảnh giác vào, một lớp băng không thể khiến Cự Linh Xà bị đông cứng lại.”

Đặt Hoắc Hàn Nhi xuống đất Đường Trường Sinh khẽ nói. Nghe vậy Hoắc Hàn Nhi khẽ gật đầu biểu thị nàng đã hiểu.

Tiếp đó nàng hơi cúi đầu xuống vì xấu hổ, vừa rồi mình đã mất cảnh giác.

Nhận ra được điều này Đường Trường Sinh nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giọng nói của hắn nhẹ nhàng, ấm áp tựa như ánh mặt trời có thể an ủi người khác.

“Đừng lo, vừa rồi cô làm rất tốt chỉ do thiếu kinh nghiệm chiến đấu thôi, ai trong đời không mắt sai lầm như vậy? Chỉ cần lần sau rút kinh nghiệm là được, yên tâm đã có tôi đây, tôi sẽ bảo vệ cô.”

Nghe được những lời này, Hoắc Hàn Nhi không khỏi hơi ửng đỏ mặt ngước đầu lên nhìn hắn, tiếp đó lấy can đảm nhỏ giọng nói.

“Vì sao… Anh lại đối tốt với tôi như vậy?”

“Hả?”

Đường Trường Sinh khuôn mặt lộ ra khó hiểu trước lời này.

Thấy vậy Hoắc Hàn Nhi liền giải thích.

“Tôi là con gái của gia tộc phản bội Nhân Tộc, nếu không phải do tôi hàng trăm, triệu người không phải chết. Là một tội nhân đáng khinh, vì sao… Anh lại giúp đỡ tôi hai lần?”

Nghe vậy Đường Trường Sinh chỉ khẽ cười đáp.

“Vì chúng ta là đồng đội không phải sao? Đồng thời cô cũng không có tội lỗi gì cả, tội lỗi thế hệ trước không thể nào gắn cho thế hệ sau, tôi không phải đã từng nói điều này sao?”

Thấy vậy Hoắc Hàn Nhi lập tức nói.

“Thế nếu một ngày có người muốn giết tôi thì sao? Chúng ta là đồng đội, anh sẽ bảo vệ tôi sao?”

Nghe vậy Đường Trường Sinh trực tiếp đáp.

“Thế thì, phải hỏi đối phương có thể giết được tôi trước hay chưa.”

Nói xong Đường Trường Sinh liền hoá thành một tia sét lao về phía Cự Linh Xà.

Nhìn đối phương dần rời đi, trong khoé mắt của Hoắc Hàn Nhi không hiểu sao có chút ướt, vài giọt nước từ bên trong chảy ra, ánh mắt đã trở nên đỏ đỏ, giọng nói khàn khàn, có chút rung rung nói một câu.

“Cảm ơn.”