Lần đầu tiên xem mắt, tuy rằng Trần Tự không quá để ý đến cách nhìn của đối phương, nhưng dù sao cũng phải nên lưu cho con gái người ta ấn tượng tốt, vì vậy hắn sớm đi qua.
Trần Tự tính thời gian, thay xong quần áo, sau đó lái xe tới chỗ gặp mặt.
The Mountain ffee là một quán cà phê nổi tiếng, lão bản họ Khương, cũng là một nam nhân thú vị, ưa thích tự tay mình pha cà phê cho khách hàng.
Trần Tự hẹn Cao Hiểu Yến tám rưỡi gặp mặt, mà bây giờ còn chưa tới tám giờ, hắn sớm tới quán cà phê hơn nửa tiếng.
"Trần tiên sinh, ngài lại tới rồi." Trần Tự mới bước vào liền được Tiểu Mễ chiêu đãi.
Tiểu Mễ là một cô nương hơn hai mươi tuổi, người cao da trắng, nói chuyện cũng rất êm tai, làm cho người ta như được ăn mật.
"Tiểu Mễ à, lão Khương đâu?" Trần Tự nhìn nhìn trong tiệm, không thấy lão bản ở đâu.
"Lão bản ở phía sau lựa cà phê." Tiểu Mễ cười nói.
"Chuyên nghiệp vậy sao, trách không được quán có sinh ý tốt như vậy." Trần Tự tán dương.
."Trần tiên sinh muốn uống gi đây, hay vẫn như cũ?" Tiểu Mễ cười híp mắt, hỏi.
"Ừ, như cũ thôi." Trần Tự gật đầu nói.
Tiểu Mễ vì Trần Tự đi pha cà phê, còn hắn tìm một chỗ gần cửa ngồi xuống.
Quàn ca phê này rất yên tĩnh, ở thành thị nhốn nháo này, đây là một chỗ yên tĩnh khó kiếm.
Trước kia Trần Tự cũng rất thích tới đây, hưởng thụ không gian yên tĩnh, đã nhiều năm như vậy, hắn cũng không thay đổi.
...
Cao Hiểu Yến là một nữ tử tinh tế. Sau khi tốt nghiệp đại học, nàng cũng không chọn công việc làm công ăn lương, mà muốn khiêu chiến bản thân mình, lựa chọn một công tác không được đảm bảo.
Mấy năm trôi qua, tuy rằng sự nghiệp nàng còn lâu mới được nói là thành công, nhưng thông qua nhiều phương thức, cũng làm cho mình sống tiêu sái.
Người dựa vào đồ ngựa dựa vào yên, gu thẩm mỹ của nữ nhân xinh đẹp cũng không quá kém, tuy nàng không có những bộ quần áo của các nhãn hiệu lớn, nhưng cách nàng phối đồ có thể toát lên vẻ đẹp của mình, đặc biệt là những món đồ bình thường, phối lại với nhau cũng không thua kém đồ hiệu.
Cao Hiểu Yếu càng tận dụng hết tinh túy trong đó, nàng mặt áo sơ mi trắng, áo khoác nhỏ, cộng thêm chiếc quần ống rộng, đôi giày da là một trong những phong cách nàng ưa thích.
Nàng không thích đến muộn, có thể đếm sớm liền không đếm muộn, từ nhỏ đến lớn, phần lớn cuộc hẹn của nàng đều là mình chờ người khác.
Cao Hiển Yến đẩy ra cửa quán cà phê, Tiểu Mễ theo thường lệ chào hỏi: "Xin chào phu nhân, xin hỏi phu nhân đi một mình hay sao?"
"Không phải, hai người, bât quá người kia hẳn còn chưa tới đi." Cao Hiểu Yến do dự nói ra.
"Ta hẹn bằng hữu tới đây uống cà phê, trước để ta gọi điện hỏi thăm đã." Cao Hiểu Yến còn là quyết định hỏi xem khi nào Trần Tự đến.
Nàng bấm số Trần Tự, một bàn trong quán, phát lên tiếng đổ chuông.
Cao Hiểu Yến theo thường lệ hướng về tiếng chuông, vừa hay nhìn thấy Trần Tự cầm lấy điện thoại.
"Ngươi mạnh khỏe..." Cao Hiểu Yến nhìn Trần Tự, sau đó nhìn điện thoại nói ra.
"Ta đến rồi, ngươi đanh nhìn ta đấy." Trần Tự ngồi im tại chỗ, vẫy tay.
"Ta tìm được bằng hữu rồi, mặt khác, cho ta một ly Cappuccino đi." Cao Hiểu Yến nhìn Tiểu Mễ cười nói./
Cao Hiểu Yến mỉm cười đi tới phía Trần Tự, Trần Tự lúc này đứng dậy, khi nàng đi tới, liền bắt tay.
"Ta là Trần Tự."
"Ta là Cao Hiểu Yến."
Hai người đồng thời giới thiệu bản thân, đều nở nụ cười.
"Người thật so với trong ảnh xinh hơn nhiều." Trần Tự tán dương.
Cao Hiểu Yến trang điểm làm người ta tỏa sáng, nét đẹp của nàng cộng thêm trang điểm, có thể chấm cho nàng tám lăm điểm.
"Cảm ơn, ngươi cũng rất tuấn tú." Cao Hiểu Yến đồng dạng lễ phép tán dương.
"Cao tiểu thư nhìn rất trẻ tuổi, không biết năm nay bao nhiêu?" Trần Tự hỏi.
"Ta năm nay mới hai mươi bảy.'' Cao Hiểu Yến vung vung mái tóc dài của mình.
"Trần tiên sinh? Ngươi so với ta trẻ tuổi hơn sao?" Cao Hiểu Yến đánh giá Trần Tự.
"Ta à, ba mươi rồi."
"Ba mươi? Thật sao, Trần tiên sinh, ngươi làm việc ở đâu?"
"Ta công tác ở đài truyền hình, SBN, làm một biên đạo nho nhỏ."
Cao Hiểu Yến nghe xong công tác của Trần Tự, nhãn tính sáng lên, ánh mắt có chút khác trước.
"Vậy còn ngươi, Cao tiểu thư làm We-thương trên mạng xã hội sao?"
"Đúng vậy, ta thích công việc này, tự do không bị ước thúc."
"Vậy cũng tốt." Trần Tự nhẹ gật đầu.
"Trần tiên sinh muốn tìm nữ nhân kết hôn sinh con sao?" Cao Hiểu Yến xấu hổ hỏi.
"Ừ...Chẳng lẽ ngươi không phải sao?" Trần Tự có chút kỳ quái.
"Ta đương nhiên cũng vậy, ta một mực hy vọng có thể tìm được người yêu thương mình." Cao Hiểu Yến uốn ẻo nói.
"Cao tiểu thư xinh đẹp như vậy, liền chưa bao giờ tìm được người phù hợp sao?" Trần Tự có chút kinh ngạc nói.
Lấy vẻ đẹp của nàng, sao lại không tìm được người phù hợp được. Nếu mà không đòi hỏi nhiều, cũng không cần phải thông qua con đường xem mắt.
"Cũng gặp được hai người phù hợp, nhưng hai người này trong lúc hẹn hò còn chân dẫm nhiều thuyền, trong cơn tức giận ta chia tay rồi. Từ khi gặp được cặn bã nam, đây là lần đầu tiên ta đi xem mắt." Cao Hiểu Yến cười khổ nói.
Hai người nói chuyện, Tiểu Mễ bưng cà phê lên cho Cao Hiểu Yến.
"Vậy ngươi không sợ lại gặp phải cặn bã nam sao?" Trần Tự hỏi.
"Không sợ, thật sự ta có chút không chịu nổi gia đình nữa rồi, bọn họ không ngừng thúc ép ta. Vì vậy bất kể là ai, ta đều đi gặp mặt." Cao Hiểu Yến nhấp một ngụm cà phê, giận giữ nói.
"Cha mẹ từ nhỏ thì yêu thương, hiện lớn rồi, lại sợ chúng ta không tìm được nửa khác phù hợp." Trần Tự đột nhiên cảm khái nói.
Cái cô nương này có chút thú vị, xem ra cũng không phải bán hàng đa cấp.
Trước đây, Trần Tự đối với mấy người bán hàng online như Cao Hiểu Yến có cảm nhận không tốt, làm chuyện này, ở trên mạng bán vô số sản phẩm kém chất lượng, tuy không hại chết ngươi, nhưng cũng không phải chuyện hay ho.
"Còn ngươi, thật muốn đi xem mắt sao?" Hai mắt Cao Hiểu Yến sang ngời nhìn chằm chằm vào Trần Tự.
"Ta không chắc lắm." Trần Tự lắc đầu, hắn muốn nhìn một chút, xem trong hồ lô của Cao Hiểu Yến muốn cái gì.
"Con người của ta đối với chuyện tình cảm rất nghiêm túc, nếu như ngươi không làm chuyện gì có lỗi với ta, ta nhất định sẽ thanh thản ổn định ở cùng ngươi một chỗ. Hơn nữa, nếu chúng ta chính thức hẹn hò, cái kia mà nói, cũng không phải không được." Cao Hiểu Yến khẽ cắn môi dưới, dụ dỗ nói.
"Khục khục." Trần Tự bị lời nói của Cao Hiểu Yến dọa sợ, thiếu chút nữa đem cà phê trong miệng phun ra.
"Chuyện này...Ngươi cũng không cần quang minh chính đại nói ra did." Trần Tự nghe Cao Hiểu Yến nói như vậy, da mặt có chut đỏ lên.
"Đối với người ta thích, tuy làm vậy cũng không có gì, hai bên nếu yêu nhau, cũng không cần giữ lễ." Cao Hiểu Yến đối với chuyện này lơ đễnh nói.
"Chuyện này còn chưa kết hôn, làm như vậy có phải đối với ngươi rất thiệt thoài không."
Trần Tự quen mấy người con gái, ngoài trừ Vương Mạn Ny cùng Triệu Tĩnh Ngữ thì không có mấy người giống nàng rồi.
"Chỉ cần ngươi đối tốt với ta, những thứ này ta không thèm để ý.
Ánh mắt Cao Hiểu Yến lóe lên, không chút ngượng ngùng nói ra.
Thật sự có người con gái như vậy sao, Trần Tự có chút hoài nghi.