Trần Tự lảo đảo đến công ty, tiến vào văn phòng, hắn chợt nghe tiểu thư ký của mình đang thầm nói gì đấy.
"Yêu, không yêu, yêu, không yêu...."
Michiko cầm một đóa hoa hồng, ngắt từng mảnh cánh hoa.
"Không yêu?"
Một đóa hoa hồng bị Michiko dựt hết, thế nhưng đây không phải là đáp án nàng muốn.
"Không tính, không tính, lại một lần nữa."
Michiko tức giấy ném bông hoa trụi cánh vào thùng rác, sau đó từ trong bình rút ra một bông hoa nữa.
"Yêu, không yêu, yêu..." Michiko lại bắt đầu xem bói.
Thấy trên bàn làm việc của nàng phủ đầy cánh hoa, chuyện này làm cho Trần Tự tặc lưỡi không thôi.
"Này, Michiko, cô đang làm gì đấy?" Trần Tự mở miệng hỏi.
"A!" Michiko đột nhiên nghe thấy giọng nói của lão bản, bàn tay nhỏ bé liền run rẩy, bông hoa hồng cầm trên tay rơi xuống đất.
"Trần tổng, tôi...." Michiko nhìn thấy Trần Tự trước cửa liền bối rối không thôi.
"Hoa hồng đẹp như vậy, lại bị cô dùng để xem bói, cũng quá lãnh phí đi!" Trần Tự có chút đáng tiếc nói.
"Cái này là của đồng nghiệp công ty tặng tôi, tôi thấy không có tác dụng, vì vậy..." Michiko lúc này xấu hổ không thôi, chỉ muốn đào một cái lỗ chui xuống.
Trần Tự đi đến bàn làm việc của nàng, lấy ra một bông hoa hồng, khẽ gửi, trêu chọc nói: Chuyện tốt nha, không nghĩ Michiko của chúng ta lại được mọi người hoan nghênh như vậy."
Nghe vậy, Michiko ngẩng đầu lên, chu cái miệng nhỏ nhắn khoát tay nói: "Không phải ,không phải, tôi, tôi không thích hắn ta, trước kia còn chưa nhận thức đấy."
"Gặp nhiều không phải quen nhau rồi sao, cô yên tâm, công ty của chúng ta không cấm nhân viên yêu đương, nếu như hai người cảm thấy hợp nhau, hẹn hò cũng không phải chuyện không thể." Trần Tự cảm giác mình hiện tại đã có rất nhiều nữ nhân rồi, nếu như mượn cơ hội này thoát được Michiko cũng là chuyện tốt.
"Không được, hắn, hắn quá yêu, tôi không thích." Michiko lắc đầu nói.
"Quá yếu? Ồ ồ, là yếu bên ngoài hay bên trong?" Trần Tự lộ ra dáng cười mập mờ.
"Những thứ này đều là tài liệu cần Trần tổng ký tên, để đây mấy ngày rồi, ngài cầm lấy đi, mau mau rời khỏi văn phòng của tôi." Michiko dưới tình thế cấp bách, đem tài liệu để vào trong ngực Trần Tự.
"Còn biết đánh trống lảng nữa chứ."
Trần Tự còn muốn cùng nàng thảo luận chút vấn đề tình cảm, nhưng không biết làm sao nàng lại che lỗ tai lại, không thèm nghe.
Rơi vào đường cùng, Trần Tự chỉ có thể cầm tài liệu quay về phòng mình.
Trần Tự cầm văn bản lên nhìn, phát hiện bên trong toàn là hóa đơn chi tiêu, từ hóa đơn mua đồ dùng đến hóa đơn thuê sever. Thời gian ngắn dài cũng có, cái lâu nhất cũng phải tháng trước.
Trần Tự lại cầm mấy cái khác lên nhìn, cũng đều là tài liệu kết toán cần hắn ký tên.
Nhiều tài liệu như vậy, phê duyệt từng cái tốn không ít thời gian. Nhưng với tư cách là người quyết định hướng vận chuyển của công ty, không biết công ty chi tiêu thế nào, thì liền khó nắm giữ tài chính. Nếu như lão bản không phải là người ký tên cuối cùng, thì mấy hàng động tham ô cái loại, có thể thừa cơ nhảy vào.
Suy nghĩ một chút, Trần Tự gọi cho Lục Nhân Giai quản tài chính, bảo nàng đến văn phòng mình một chuyến.
Cũng không lâu lắm, Lục Nhân Giai chạy tới.
"Trần tổng, ngài tìm tôi?" Lục Nhân Giai với tư cách giám đốc tài vụ của công ty, là quản gia trông túi tiền, Trần Tự cũng rất ít khi gặp nàng trao đổi trực tiếp.
Trần Tự chỉ Lục Nhân Giai ngồi xuống, khẽ cười nói: "Là như vậy, tôi xem tài liệu thư ký đưa lên, phát hiện trong đó có rất tài liệu liên quan đến hóa đơn chi tiêu, hơn nữa từ tháng trước đến giờ cũng có."
"Ý của ngài là?" Lục Nhân Giai cẩn thận dò hỏi.
"Trước kia công ty cũ của cô xử lý chuyện này thế nào?" Trần Tự hỏi ngược lại.
"Công ty cũ của tôi có hạn ngạch nhất định, chỉ cần quản lý phòng ban ký tên là được, nếu vượt quá hạn ngạch cần tổng giám đốc ký." Lục Nhân Giai đáp.
"Như vậy, về sau cô đem tài liệu cần ký tên để trước mặt tôi trước ba ngày cuối tháng, còn mấy tài liệu phía sau thì quy qua tháng sau, đừng có mỗi ngày đều cầm tài liệu lên để cho cho tôi ký. Đương nhiên, một ít tài liệu quan trọng cần xử lý gấp có thể đưa lên."
"Còn nữa, các phòng ban cũng phải cẩn thận trong việc xét duyệt chi tiêu, đừng để mấy thứ như hóa đơn ba nghìn tệ phí ăn ở này trước mặt tôi." Trần Tự cầm lấy một tờ hóa đơn thanh toán ba nghìn tệ đặt trước mặt Lục Nhân Giai.
"Tôi nhớ công ty cũng có quy định về thanh toán phí đi lại của nhân viên khi đi công tác, nhưng bọn họ ăn tôm hùng bào ngư à mà ra hóa đơn ba nghìn tệ?"
Trần Tự nói xong, lại cầm ra một đống hóa đơn có số tiền khoa trương đưa cho Lục Nhân Giai nhìn xem.
Xem ra có ít người thấy lão bản hắn đây không thường xuyên ở công ty, nên đã nghĩ đến chuyện đi đường ngang lối tắt, những người này quả thật coi thường chế độ, thật sự làm cho Trần Tự đau lòng không thôi.
"Trần tổng, tôi..."Lục Nhân Giai có chút hổ thẹn, cảm giác mình làm tổng giám đốc tài vụ mà không làm tốt công tác kiểm duyệt.
"Ngươi đem đống tài liệu hóa đơn này xét duyệt lần nữa, không đúng liền trả về, để cho lão đại bọn họ tự thân xử lý."
Trần Tự đối với công tác của Lục Nhân Giai có chút thất vọng, chẳng lẽ không có mình ở đây, những tên cao tầng chủ quản liền ngồi chơi xơi nước sao, vậy mình dùng lương cao mời bọn hắn tới đây làm gì.
"Thực xin lỗi, Trần tổng, tôi sẽ nhất định hảo hảo xét duyệt." Lục Nhân Giai tràn đầy xấu hổ nói ra.
"Nếu cô không làm được, nói cho tôi biết, tôi sẽ tìm người khác thay thế cho." Trần Tự mặt không cảm xúc nói.
Lục Nhân Giai bị Trần Tự dạy dỗ cho một trận, lúc bước ra ngoài khuôn mặt đỏ rực không thôi.
Trở lại văn phòng, Lục Nhân Giai đập nát tài liệu hóa đơn lên bàn. Nàng quét mắt nhìn thủ hạ của mình trong phòng, chính là mấy người ở đây không chăm chú kiểm tra còn thông đồng làm bậy, hại nàng bị lão bản giáo huấn như cháu gái một trận.
Thủ hạ Lục Nhân Giai nhìn thấy cấp trên của mình ôm một đống tài liệu hóa đơn trở về, liền ý thức có chuyện xảy ra, ai nấy đều thu liễm hơi thở, thở mạnh cũng không dám.
Mỗi người ở đây mỗi ngày đều sét duyệt hơn trăm hóa đơn chi tiêu, đại đa số bên trong đều không có vấn đề gì.
Tuy hóa đơn có vấn đề chỉ có số ít, cũng chỉ tầm tám chín mười cái, phòng ban nào cũng có một tờ bị vấn đề.
"Vương Giai, cậu thay công ty đi làm chuyện gì, sao lại có hóa đơn hai nghìn ba trăm tệ cần thanh lý?" Lục Nhân Giai mặt lạnh nhìn tài vụ tên Vương Giai.
"Vương tổng, tôi....tôi sai rồi." Vương Giai bị Lục Nhân Giai điểm danh, toàn thân run rẩy không thôi.
"Làm nhân viên tài vụ, cậu không biết cậu đang dùng chức vụ chiếm đoạt tài sản của công ty sao?" Lục Nhân Giai vô cùng đau lòng nói.
Lục Nhân Giai có chút nghĩ không thôi, những người này đều vất vả khổ cực đi học, học bài, thi đại học, còn lựa chọn môn kế toán khó khăn nhất để học, nhưng chẳng lẽ bọn họ không biết dùng chức vụ xâm chiếm tài sản công, thì đời này không phải bị hủy rồi sao? Sự tình này viết vào trong hồ sơ, còn có công ty nào dám dùng bọn họ nữa.
"Bản thân viết kiểm điểm, có lần tiếp theo, cũng không đơn giản như vậy đâu." Lục Nhân Giai cảnh cáo nói.
Thu thập xong người nhà của mình, Lục Nhân Giai đem toàn bộ hóa đơn có vấn đề của từng ban ngành trả lại, sau đó nói ra ý tứ của lão bản. Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả ban ngành trong công ty gà bay chó sủa không thôi.