Chương 78: Nhiệm Vụ Đầu Tiên

Hai tập cuối của < Chạy Nhanh Đi ! Huynh Đệ > sẽ được hoàn thành ở thôn Cao Sơn thành phố Tương Tây, tiêu đề của hai tập này là hỗ trợ người nông dân.

Tuy rằng không có khả năng dựa vào chương trình này giúp thôn Cao Sơn thoát nghèo, nhưng cũng có thể giữa đỡ thôn phát triển lên một chút.

Từ khi tổ tiết mục đến Thôn Cao Sơn, liền bắt đầu ghi hình.

Thành viên trong đoàn có bất cứ hành động gì, đều được chương trình ghi hình lại.

Thành viên chương trình running man đi vào trong thôn, tổ tiết mục liền tuyên bố trò chơi thứ nhất, liền bắt đầu ở đây.

"Oa, thôn nhỏ này thật cổ kính, cảm giác chỗ này đầy mùi vị khí tức lịch sử, một chút cũng không thua kém Phượng Hoàng cổ trấn a!"

Với tư cách đội trưởng, Siêu ca nhanh chóng tiền vào vai trò của mình, tiến hành thổi phồng.

Thôn Cao Sơn mặc dù có kiến trúc cổ xưa, nhưng để so với Phượng Hoàng cổ trấn thì vẫn còn kém xa lắc.

"Ta nhìn kiến trúc, có thể là phong cách từ triểu Minh, tổ tiết mục tìm thôn nhỏ này, rất có thể được lưu truyền từ thời Minh xuống."

Trần Xích Xích làm ra bộ dạng am hiueer.

"Thôn Cao Sơn, tộc Cao Sơn, cac ngươi nói xem, thôn Cao Sơn này có liên quan gì đến tộc Cao Sơn không?"

Thiền tài logic phải hỏi Đại Lão Sư bằng cụ, sức tưởng tượng phong phú của Đại lão sư, đem hai thứ không liên quan đến nhau gộp chung thành một.

"Nhớ năm đó gia gia ta thảo địa Tuyết Sơn, đến thành thị lập nghiệp."

Thần ca cũng không làm vẻ thành thục ổn trọng, mà gia nhập vào chủ đề.

Thông qua nhiều tập ghi hình, cảm giác tống nghệ của Thần ca tiến bộ hơn rất nhiều.

"Có thể ngắm cảnh quan đất nước thật sự là điều may mắn, những thứ này sống ở đại thành thị không bao giờ nhìn thấy được đấy."

Tìm cơ hội liền khích lệ khen ngợi tổ quốc, đây là cách Tổ Lam dung nhập vào cuộc trò chuyện, hơn nữa còn lấy được lòng người xem.

"Ở Hàn Quốc rất khó có thể nhìn thấy kiến trúc cổ đại như vậy, hơn nữa kiến trúc nơi đây còn cổ xưa hơn rất nhiều."

Duẫn Nhi thuận theo lời nói mọi người, gia nhập vào.

"Lại nói, tổ tiết mục, nhiệm vụ hôm nay của chúng ta làm gì, không phải ngây ngốc một ngày ở chỗ này chứ?"

'Boy ngay thẳng; Tiểu Liệt Báo tựa cười không phải cười nói.

"Sao có thể nói như vậy? Nói cho ngươi biết, ước mơ lớn nhất của ta, chính là về hưu có thể sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy. Mỗi ngày dậy sớm ngắm núi non, rảnh rỗi ra suối câu cá,...so với sinh hoạt trên thành thị không tốt hơn sao?"

Khách mời Hoàng Bột dạy dỗ Trinh Khải không biết tận hưởng cuộc sống.

"Thôn này so với thôn của ta không có gì khác nhau, chỉ là ở quê của ta không có hoàn cảnh thanh sơn hữu tình như vậy, thay vào đó là đồng ruộng rộng lớn, khắm nơi đều là lúa chín ngả vàng."

Lưu Bảo Cường tiến hành so sánh thôn ở đây với quê hương mình, hơn nữa còn đưa ra kết luận.

Tiếp theo, mọi người tiếp tục thảo luận, nói tóm lại là chỗ này thật đẹp, sinh hoạt ở đây thật hạnh phúc.

Tổ tiết mục thấy hiệu quả không sai biệt lắm, lại chuyển máy quay tới phía Siêu ca.

"Mời đội trưởng tiến lên nhận nhiệm vụ, Thôn Cao Sơn là quê hương của lá trà, thổ địa nơi này cằn cỗi, không thích hợp trồng cây lương thực, chỉ có thể dựa vào trồng trà mà sinh sống,. Thế nhưng gần đây, thôn Cao Sơn lâm vào khốn cảnh, cần thành viên Running Man chúng ta hỗ trợ, thoát ra khỏi khốn cảnh, nghênh đón ngày mai tươi sáng."

"Nhiệm vụ đầu tiên, ăn sáng! Nếu muốn giúp đỡ người khác, cần có sức khỏe, nhưng không có sức khỏe thì không làm gì được, hiện tại các ngươi cần lấp đầy bụng mình, đi tới thôn dân tìm xin giúp đỡ, sau khi toàn bộ thành viên ăn xong, sẽ đến nhiệm vụ tiếp theo."

Đạo diễn đưa thẻ nhiệm vụ cho Siêu ca, Siêu ca cầm lấy thẻ nhiệm vụ, đem từng câu từng chữ của nhiệm vụ nói ra.

"Cái gì? Cái gì? Để cho chúng ta đi ăn xin sao?" Trần Xích Xích tràn đầy vẻ khó tin, khoa trương há to miệng nói.

"OMG, tổ tiết mục của các ngươi cũng quá ác đi, đây tuyệt đối là nhiệm vụ khó khăn nhất, ta rất sợ đi xin cơm người khác đấy."

Tổ Lam lắc đầu liên tục nói.

"Có chút rau dưa, ta đã rất thỏa mãn." Thần ca chẳng hề đề ý nói.

"Đúng vậy, đúng vậy, yêu cầu của ta không cao, có thể nhét đầy bao tử là được rồi."

Đại lão sư cũng đồng tình với cách nhìn của Thần ca.

Còn lại mây thành viên khác cảm thấy nhiệm vụ này rất thú vị, nhiệm vụ ăn xin, rất lạ đấy.

"Đến, mọi người, trước khi xuất phát, hô lên khẩu hiệu của chúng ta đi." Siêu ca đưa tay ra nói.

Mọi người đặt tay lên nhau, cùng hét to: "Running man, figting!"

Hô xong khẩu hiệu, chín người tự tản ra, riêng phần mình tới nhà dân gõ cửa, muốn vào trong cọ chút bữa sáng.

"Cốc cốc."

"Ai vậy?" Bên trong truyền đến giọng nói già nua.

Cửa phòng mở ra, đập vào mí mắt lả một bà lão sáu bảy mươi tuổi, nếp nhăn đầy mặt.

"Tiểu cô nương, ngươi là?" Lão thái thái nhìn Lâm Duẫn Nhi trước mặt, nghi ngờ hỏi.

"Lão nhân gia, ngài khỏe, cháu là Lâm Duẫn Nhi, thành viên của < Chạy Nhanh Đi ! Huynh Đệ >, hôm nay chúng cháu có một nhiệm vụ, chính là hy vọng được thôn dân trợ giúp, ăn một bữa sáng. Không biết bà đã ăn sáng chưa, nếu như chưa, hy vọng cho cháu được phép ăn cùng." Duẫn Nhi lễ phép nói.

"Ta còn chưa ăn, chỉ là trong nhà có một mình ta, bình thường đều ăn ứng phó đôi chút, không có gì ngon để chiêu đãi ngươi." Lão nhân gia nhìn máy quay, lại nhìn nhìn Duẫn Nhi, có chút minh bạch.

Lâm Duẫn Nhi cảm kích lắc đầu nói: "Không sao đâu bà, chỉ cần ăn một bữa ăn, cháu đã rất hạnh phúc."

Lão thái thái cố gắng nở nụ cười nói: "Hảo hảo, vậy vào đi, khó được dịp có khách tới thăm, cũng có thể tâm sự với bà lão này."

Lâm Duẫn Nhi bái một cái với bà cụ ,sau đó thẹn thùng đi vào trong nhà.

Nhà của lão thái thái rất nhỏ, không chỉ có một tầng, mà cũng chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh.

Mặc dù là ban ngày, nhưng trong phòng có chút tối thui, làm cho người ta có cảm giác u ám.

Lão thái thái lục lọi mở đèn phong khách lên, lúc này phòng khách mới sáng rực.

"Các ngươi ngồi đi, để bà tử này nấu cho mấy món." Lão thái thái chỉ lên chiếc ghế gỗ nói.

Là ghế bằng làm bằng gỗ, trong nhà lão thái thái cũng không có ghế sô pha, cũng không có ghế dựa. Không chỉ như thế, trong nhà cũng chỉ coi có chút đồ điện, chỉ có một chiếc TV dày.

"Không cần đâu bà, để cháu làm cho."

Lại nói trình độ tiếng Hán của Lâm Duẫn Nhi càng ngày càng tốt, đến cả từ ngữ đời sống nàng cũng học xong rồi. Không sai, mấy từ ngữ này nàng mới học xong, gần đây đang tìm cơ hội thực tập, không ngờ lại tìm được cơ hội nhanh như vậy.

"Không cần, không cần, vừa vặn để lão bà tử này hoạt động đôi chút." Lão thái thái liên tục khoát tay từ chối.

Tuy rằng lão thái thái cự tuyệt, nhưng Lâm Duẫn Nhi vẫn cùng theo bà cụ đi vào phòng bếp.

Trong nhà chỉ có lão nhân gia, Lâm Duẫn Nhi làm sao dám dể bà lão vì nàng mà nấu cơm chứ? Nếu vậy ăn bữa sáng bà nấu, trong lòng Lâm Duẫn Nhi sẽ cảm thấy không yên.

Nhận được Lâm Duẫn Nhi hỗ trợ, hiệu suất nấu cơm của lão thái thái nhanh hơn rất nhiều, tiếp theo ánh mắt nhìn Duẫn Nhi cùng ngày càng hiền lành.

"Thật sự là hài tử có tâm địa thiện lương mà." Lão thái thái hiền lành tán dương.

Lâm Duẫn Nhi ngượng ngùng cười cười, nàng cũng rất vui vẻ khi được người khác khen ngợi.

Nửa tiếng sau, bữa sáng làm xong. Rất đơn giản, vài chiếc bánh quy đường nâu cùng bánh rau dại.

Lâm Duẫn Nhi cùng lão thái thái đem đồ ăn dọn lên bàn, nói là cái bàn, nhưng cũng chỉ là một cái bàn trà thấp.

Hai người ngồi lên ghế đẩu, ăn bữa sáng.

Lâm Duẫn Nhi tuy rằng ăn không quen bữa sáng kiểu này, nhưng nàng cũng không lãnh phí, chỉ cần lão thái thái gắp vào, nàng đều ăn hết.

Lão nhân gia vừa ăn cơm, vừa trò chuyện với Lâm Duẫn Nhi về cuộc sống ở đây. Duẫn Nhi cũng không có chút nào mất kiên nhẫn, mà còn vui vẻ cùng lão thái thái trò chuyện

Bữa cơm này Duẫn Nhi ăn rất có hàm xúc, hoàn cảnh trong thôn thì rất đẹp đấy, nhưng hương dân sống ở chỗ này rất khó khăn, lần ghi hình này, tựa hồ cũng không chỉ là ngắm cảnh quan sông núi.