Đêm lạnh, trăng như sương, hoa nở hoa tàn sắc thu đậm đặc.
Trong phòng Cố Giai, nàng một bên lau đi nước mắt, một bên đoàn tài liệu nhà xưởng.
Trần Tự bưng một chén trà bước vào, đặt lên bên cạnh.
"Nghỉ ngơi một chút đi, thức đêm ngây hại cho cơ thể. Chúng ta ngày mai tiếp tục nghĩ cách." Trần Tự khuyên nhủ.
"Quá khó, ta sợ lần này không còn cơ hội trở mình." Cố Giai nhỏ giọng nức nở nói.
"Làm sao mà không có, không phải ta nói rồi sao, có ta, ngươi sợ cái gì. Khoản tiền kia ngươi cứ chậm rãi trả, không vội."
"Ta không muốn mắc nợ mà cả đời không trả hết được."
"Vậy thì đừng có trả."
Trần Tự quan tâm chút tiền lẻ này ư? Hắn không cần, cũng chỉ là một chiếc siêu xe mà thôi, hắn tùy tiện lướt sóng một vòng trên TTCK, liền có thể kiếm lại số tiền này.
Cố Giai cũng quá bi quan đi, nàng không phải không có năng lực, nhưng năng lực của nàng, còn chưa có cơ hội trải nghiệm thực tế. Nàng cũng rất có tài năng, nhưng không có sân khâu để biểu diễn, với lại lần đầu ra ngoài xã hội, bị người ta chơi một vố cũng không phải chuyện lạ. Với lại làm nàng mẹ quá lâu, đã sớm quên cách thức hoạt động của xí nghiệp là thế nào rồi.
"Xưởng trà này tiếp nhận liền có thể kiếm được tiền." Đây là phán đoán của Cố Giai, kỳ thật loại sinh ý này, nhìn nhìn cũng chẳng thấy hố ở đâu cả. Nhưng nếu đổi lại là hắn, nhìn thị trường lá trà hãng nào cũng có, đã sớm bị bão hòa, làm sao có cơ hội nhả vào kiếm tiền chứ? Nếu tốt như vậy, sao Lý thái thái vội đem xưởng trà bán phá giá đi.
Giống như Trần Tự hiện tại bắt tay vào sản nghiệp sản xuất game điện thoại, nếu như không phải biết trước tương lai cùng tài chính dồi dào, hắn coi như biết rõ có thể kiếm được nhiều tiền, nhưng cũng không dám nhảy vào.
Năng lực của con người đều có hạn, không có khả năng tinh thông mọi thứ, một người mẹ tốt, nhưng không hẳn là một thương nhân hợp cách.
Bất quá nói nàng không có cơ hội trở mình cũng không đúng, ai bảo nàng quen Trần Tự chứ.
"Ta thay ngươi suy nghĩ, nếu nhà máy này muốn tiếp tục mở tiếp, buổi sáng ngày mai chúng ta khiến xưởng trưởng dẫn đi thăm quan vườn trà một vòng, nhìn xem nội tình chỗ này thế nào. Chỉ cần còn có căn cơ, chất lượng lá trà không có vấn đề, nguồn tiêu thụ sẵn có thì vẫn còn cứu được."
"Thời đại bây giờ là của tư bản, không có chuyện gì là không thể dùng tiền giải quyết được, nếu có, nhất định là do tiền không đủ nhiều. Mà bản thân ta tuy bất tài, nhưng thiếu nhất không phải là tiền."
Giọng nói Trần Tự mạnh mẽ, nói về quy hoạch của vườn trà, dường như hết thảy vấn đề của Cố Giai không lọt vào mắt hắn.
Cố Giai lúc này bị khí thế của Trần Tự làm cho khuynh đảo, mị lực của người nam nhân này thật khiến người ta mê muội, làm cho người ta vĩnh viễn không đoán được.
"Ngươi xứng đáng nhận được sự ưu ái của những cô gái tốt hơn." Cố Giai chậm rãi nói.
Ngụ ý chính là, tuổi tác của Cố Giai đã cao, cũng không cần hắn phải trả giá lớn như vậy.
"Nhớ lại thời điểm chúng ta quen biết nhau, lúc ta còn theo đuổi Chung Hiểu Cần, ngươi lúc đó đã có lão Hứa, giữa chúng ta như một đường thẳng song song vậy, tựa như ngươi ở đầu điểm, ta ở chỗ khác. Theo thời gian dần trôi qua, hai đường thẳng dần dần chạm vào nhau, hôm nay ta có thể thấy ngươi ở đường thẳng bên kia. Một ngày nào đó, hai đường thẳng này sẽ giao với nhau, đến lúc đó chúng ta có thể vĩnh viên ở cùng một chỗ."
Trần Tự nhìn dung nhan thanh lệ của Cố Giai, nói ra lời nói ẩn sâu trong nội tâm.
"Trần Tự..." Tim Cố Giai đập loạn.
Nàng duỗi tay nắm lấy tay Trần Tự, cảm nhận được tình cảm của hắn.'
"Ngươi không để ý sao? Bốn người chúng ta..."
Hai mắt Cố Giai sáng như sao trời, nhìn thẳng vào mắt Trần Tự, đợi câu trả lời của hắn.
Bốn người? Trần Tự, Chung Hiểu Cần, Cố Giai cùng Hứa Huyễn Sơn sao?
"Ta có thể đợi."
Một câu nói kia, ẩn chứa rất nhiều nội lực.
"Trần Tự."
Cố Giai nhẹ nhàng kêu lên tên của hắn, thân thể rúc vào trong ngực của hắn.
Ngày kế tiếp, hai ngươi bước ra khỏi phòng với tinh thần thoải mái, lúc dắt tay ra khỏi cổng chính, liền phát hiện trước cổng nhà xưởng đứng đầy lão nhân cùng hài tử, tụ tập trước cửa ra vào.
"Các vị, tình huống gì đây?" Trần Tự đem Cố Giai bảo vệ sau lưng mình, quét mắt bốn phía hỏi.
"Hai vị lão bản, không biết các ngươi nghĩ thế nào?"
Xưởng trưởng mang theo vẻ mong đợi cùng một chút lo lắng, đại biểu cho thôn dân hỏi thăm vấn đề bọn họ quan tâm.
"Những người này là sao?" Trần Tự nhìn mấy người xung quanh, hỏi.
"Bọn họ đều là công nhân nhà xưởng, mọi người lo lắng về sau không có chỗ để công tác, cho nên muốn van cầu lão bản đừng đóng cửa nhà xưởng."
Ánh mắt xưởng trưởng đỏ bừng, ngữ khí có chút cô đơn.
"Về tương lai của xưởng trà, ta cùng Cố tổng đã quyết định xong, chúng ta vẫn muốn cho xưởng trà thêm một cơ hội. Ta muốn nhìn vườn trà cùng nhà xưởng, còn có tình huống công tác của công nhân, đến lúc đó sẽ tùy theo tình huống mà đưa ra quyết định cuối cùng."
Trần Tự dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, một chút cũng không có luống cuống, đứng trước mặt bọn hắn, chậm rãi nói ra.
"Hảo hảo, hoan nghênh, hoan nghênh hai vị lão bản tới giám sát." Xưởng trưởng kích động chảy nước mắt.
Vườn trà cũng không lớn, trên vài đoạn sườn núi gieo trồng mấy mẫu trà. Vố số phụ nữ đang gặt hái. Nhìn vườn trà không thấy điểm cuối, Trần Tự cùng Cố Giai chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái.
"Nhìn xem, từng mảnh lá trà màu xanh này thật xinh đẹp a!"
Cố Giai nhắm mắt lại, mở ra hai tay, cảm thụ được hương thơm từ trong lá trà bay tới.
"Trên núi sâu không có lương thực, chúng ta chỉ nhờ vào cây trà mới có thể kiếm sống đấy." Xưởng trưởng cảm khái nói.
"Đúng vậy, đây là tài phú mà nhà nước sáng tạo cho người nông dân.'' Trần Tự cảm thán nói.
Đem nguyên mảnh núi hoang giao cho người nông dân trồng trà, ở các nước khác là điều không bao giờ xuất hiện. Là quốc gia cho mọi người một con đường, vô số cán bộ dẫn theo nhân dân đi khai hoang đồi núi, trồng cây trồng vườn, tạo phúc cho dân chúng.
"Không có quốc gia, những hài tử này chỉ sợ cũng phải bỏ học rồi." Xưởng trưởng là một người tương đối thành thật.
Thăm xong vườn trà, hai người tới quan sát nhà xưởng.
Đến nhà xưởng, Trần Tự cùng Cố Giai mới phát hiện, quy trình chế tạo trà khá thủ công, toàn bộ đều là từ sức lao động.
"Công nghệ của chúng ta đơn sơ một chút, nhưng lá trà chúng ta làm ra rất ngon, là Lương Tâm Trà, đáng tiếc sản lượng lại thấp nên chịu rất nhiều thiệt thoài. Bất quá chúng ta so với mấy nhà khác trên thị trường thì đã tốt hơn gấp vạn lần."
"Ta là xưởng trưởng ở đây, cũng là thôn trưởng, ta có trách nhiệm dẫn dắt mọi người tiến về tương lai tốt đẹp hơn, đi đến cuộc sống thoải mái hơn."
"Công nhân trong xưởng đều là thôn dân, quanh năm suốt tháng cũng chẳng kiếm được mấy đồng, cũng chỉ đủ ăn uống trong nhà."
Thông qua một phen khảo sát thực địa, Trần Tự cùng Cố Giai phát hiện, cái nhà xưởng này vô cùng có ý nghĩa với thôn dân ở đây, không chỉ là trụ cột kinh tế ở địa phương, mà còn gánh vác trách nhiệm thoát nghèo, nếu không có xưởng trà này, nơi đây liền gặp phải đả kích trí mạng.
"Cố Giai, hiện tại nghĩ như thế nào, có cần đóng cửa nhà xưởng không?" Trần Tự lần nữa hỏi lại.
"Ta không biết, nhưng nhìn những hài tử làm thêm ngoài giờ này, bị cha mẹ để lại trong thôn, cùng gia gia nãi nãi sinh hoạt, ta cảm giác lòng mình như thắt lại." Cố Giai nắm chặt ngực áo, tựa hồ cảm thấy cảm động.
"Có lẽ với tư cách thương nhân, đóng cửa là điều hợp lý nhất, nhưng với tư cách là xí nghiệp, không nên chỉ nhìn cái lợi trước mắt, còn phải chú ý tới trách nhiệm xã hội." Trần Tự ý vị thâm trường nói ra.
Cố Giai không phải nữ nhân bình thường, cũng rất nhanh nhận thức cách nhìn của Trần Tự.
"Hai vị lão bản, không biết hai người còn muốn đóng cửa nữa không."
Trong mắt xưởng trưởng lóe lên lệ quang, ở trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng về tương lai của thôn dân.
Trần Tự cùng Cố Giai liếc nhìn nhau, đồng thanh cười nói: "Xưởng trà này, chúng ta sẽ tiếp tục mở, không chỉ như thế, còn phải chơi lớn một phen1"
"Tốt, tốt, có lời này của hai vị, bộ xương già này của ta, coi như nhập đất cũng có thể an tâm." Xưởng Trưởng lệ rơi đầy mặt nói.
Tháng mười là tháng hy vọng, mong rằng mọi thứ sẽ đều tốt đẹp, không chỉ cho đất nước, mà còn cho người dân!