Sau khi Cố Giai gọi điện xong, Trần Tự cũng đã đặt xong vé, xế chiều hôm nay xuất phát, hoàn toàn có thể tới kịp.
"Ta đã nói cho cha, hắn hiện tại đang tới." Hai tay Cố Giai nắm chặt điện thoại, nói.
"Tốt lắm, ngươi đi thay quần áo đi, quần áo nhất định phải là loại chắn gió, mặc quần thể thao hay quần jean đấy, giày cũng không đừng đi giày cao gót, đổi thành giày thể thao đi. Ta ở dưới chờ ngươi trên xe, chờ cha ngươi đến, ngươi hãy xuống dưới."
Trần Tự nhìn đồng hồ, hiện tại thời gian còn nhiêu, nếu không...Hỏi Cố Giai xem có muốn đi ăn gì không.
"Giai Giai, ngươi ăn cơm chưa, có muốn cùng ta mang ngươi cùng Tử Nghiên đi ăn chút gì không?" Trần Tự hỏi.
Lâu rồi không gặp, cảm giác Cố Giai gầy đi trông thấy, lão Hứa này cũng chẳng biết chăm sóc lão bà mình gì cả.
"Ta cùng con gái đều ăn rồi, chỉ là khẩu vị của ta không được tốt, ăn hơi ít." Cố Giai trả lời.
"Vậy được, ta đi xuống trước, ngươi cũng nên chú ý tới thân thể của mình, tiền không còn có thể kiếm lại, thân thể không còn, vậy thì chết rồi."
Trần Tự vỗ vỗ cánh tay Cố Giai, quay người xuống lầu.
Trở lại trong xe, Trần Tự tính toán thời gian, sau đó lái xe tới một cửa tiệm bán đồ ăn nhanh, mua chút Hamburg cùng Cola.
Một tiếng sau, Trần Tự cũng ngủ được một giấc, Cố Giai rốt cuộc cũng xuống lầu.
Trần Tự mở ra cửa xe, nhìn Cô Giai kêu: "Giai Giai, bên này."
Vì để thuận lợi cho việc di chuyển, Cố Giai đã búi lại đầu tóc của mình. Trên mặt đeo một cái kính râm, trên người mặc một chiếc áo khoác màu xám, bên trong là áo sơ mi trắng, hạ thân là quân jean bó sát, trên chân là một đôi giày thể thao, trên tay nàng cầm cái túi Hermes Constance màu cam, chính là cái túi mà Trần Tự tặng cho nàng nhân dịp sinh nhật.
Cố Giai nghe thấy giọng nói Trần Tự, nhìn thấy hắn đứng bên cạnh chiếc Panamera phiên bản đặc biệt liền có chút kinh ngạc, Trần Tự từ lúc nào có tiền như vậy?
Khóe mắt cũng chỉ lóe lên một chút, nàng đè xuống nội tâm hiếu kỳ của mình, hướng Trần Tự đi tới.
Trần Tự giúp đỡ Cố Giai mở ghế lái phụ, lịch sự giúp nàng vào trong xe. Sau đó đóng cửa lại, bản thân trở về chỗ ngồi của mình.
Tiếp theo, Trần Tự giúp Cố Giai thắt dây an toàn, Cố Giai thứ gì cũng tốt, chỉ là thứ kia có chút nhỏ, so với Chung Hiểu Cần còn nhỏ hơn, điều này làm hắn cảm thấy đáng tiếc không thôi.
"Lúc ngươi tới không phải mặc âu phục sao? Thay quần áo lúc nào vậy?" Cố Giai nhìn một thân mới tinh của Trần Tự, tò mò hỏi.
"Cùng ngươi đi vườn trà ở Tương Tây, sao lại không thể đổi một bộ quần áo cho thoải mái chứ." Trần Tự nổ máy xe, hướng phía sân bay chạy tới.
"Ta mua cho ngươi ít Hamburg cùng Cola, ngươi đói bụng thì lấy ra mà ăn." Trần Tự nhìn không chớp mắt nói.
"Cảm ơn." Cố Giai mở ra hộp, lấy ra một chiếc Hamburg, bắt đầu ăn.
"Khách khí với ta làm gì." Trần Tự cười nói.
Cố Giai ngọt ngào cười cười, coi như hiện tại nàng ăn Hamburg giá rẻ, cũng cảm thấy ngon hơn khi ăn cua hoàng đế.
Đến sân bay, Trần Tự đem xe đỗ vài bãi, sau đó cùng Cố Giai tiến vào đại sảnh.
Không đến bao lâu, hai người bắt đầu checkin.
Thông qua khoang, hai người lên máy bay, Trần Tự vì để bớt thủ tục, liền trực tiếp mua khoang thường vụ.
"Gần như vậy, ngươi mua vé khoang thường vụ làm gì?" Cố Giai tặc lưỡi nói.
Nàng cùng Hứa Huyễn Sơn cho dù đến Bắc Kinh, cũng chưa từng ngồi qua khoang thường vụ đấy, đây còn là lần đầu ngồi.
"Thuận tiện, hơn nữa cũng không đắt." Trần Tự cũng không có ý khoe khoang, đơn giản là nó thuận tiện.
Cố Giai không nói gì, chỉ là hiếu kỳ nhìn quanh khoang thường vụ một vòng, xem có gì khác biệt, cảm giác ở đây rộng hơn, người ít hơn, thế thôi, cũng chẳng có thứ gì đặc biệt.
"A, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi." Cố Giai mất đi hào hứng nghiên cứu cảnh vật xung quanh, lại chợt nghĩ tới một vấn đề.
"Chuyện gì?" Trần Tự cất hành lý của hai người xong, cúi đầu hỏi.
"Ngươi nói xem, ngươi có phải phát tài rồi không, bằng không, sao có thể lái siêu xe mấy triệu." Cố Giai tò mò níu lấy quần Trần Tự, ánh mắt chuyển qua một bên, hỏi tiếp: "Ngươi cũng đừng nói xe của đơn vị, đơn vị ngươi không có loại xe sang trọng này đâu."
Cố Giai suy đoán, Trần Tự tựa hồ phát tài, bằng không cũng sẽ không một lần cho nàng vay mấy triệu, lại mua xe hơn trăm vạn. Trước kia sống chung với Chung Hiểu Cần, cũng không xa xỉ như vậy.
Trần Tự ngồi xuống, đem dây an toàn thắt lại, vẻ mặt cười xấu xa hỏi: "Như thế nào lại đột nhiên quan tâm thân thế nhà ta! Ngươi không phải có mưu đồ gì chứ?"
"Không!" Cố Giai quay đầu đi chỗ khác, sau đó lại quay lại nói: "Thật ki bo, ngươi không thể thỏa mãn tâm tình tò mò của thiếu nữ mới lớn sao?"
Cố Giai chu miệng nhỏ, trong mắt tràn đầy vẻ tò mò. Nhìn tư thái tiểu hài tử, khác xa với nàng thường ngày, liền đem trái tim Trần Tự đập loạn, không đúng, là ngón trỏ dựng lên.
"Ánh mắt của ngươi đang có ý gì hả?" Cố Giai giả bộ biểu lộ vẻ mặt chịu không nổi, miệng thì vụng trộm cười cười.
"Ngay cả ta cũng có chút thèm rồi." Trần Tự ghé đến bên tài nàng, nói ra từng chữ một.
"Không được!" Cố Giai dùng ngón tay điểm lên trán hắn, đem hắn đẩy về chỗ cũ.
"Được rồi, được rồi, không giỡn nữa. Ta nói thật cho ngươi cũng được, chính là mua vé số trúng thưởng đấy." Trần Tự ăn ngay nói thật.
"Trúng thưởng? Ngươi không trêu ta chứ? Cái kia không phải làm ra để lừa người sao?" Cố Giai hoài nghi Trần Tự đang trêu trọc nàng.
"Thật mà, lừa ngươi làm chó nhỏ" Trần Tự chỉ tay lên trời thề.
"Tin ngươi mới là lạ! Ngươi cũng không phải chưa từng làm chó." Cố Giai lắc đầu nói.
"Ta hoài nghi ngươi đang nói ta làm Liếm Cẩu. Ta oan uổng quá mà, một người thành thật như ta, có thể lè lưỡi ra liếm người khác sao." Trần Tự kêu trời kêu đất.
( Liếm Cẩu: Nghĩa ở đây chỉ những người không có chủ kiến, phấn đấu chỉ chực chờ để nịnh hót, tâng bốc người khác… ngoài ra còn chỉ những người biết rõ người ta không thích mình nhưng vẫn từ bỏ cả lòng tự trọng, cố chấp theo đuổi.)
"Chớ nói nhảm, bị người ta nghe được." Cố Giai làm bộ muốn chặn miệng Trần Tự.
Trần Tự nghiêng đầu, tính tránh khỏi tay Cố Giai, nhưng đột nhiên trong lòng khẽ động, để cho nàng lấy tay bịt miệng nàng lại.
"Đừng nói nữa, kẻo không ta khâu miệng ngươi lại đấy." Cố Giai hung hăn nói.
Cố Giai còn tính nói gì, đột nhiên cảm thấy tay ẩm ướt, hóa ra Trần Tự dùng lưỡi của mình liếm bàn tay của nàng. Nàng vội vàng thu tay về, chịu không nổi lấy tay lau lên quần Trần Tự.
"Là thế này phải không?" Vẻ mặt Trần Tự thỏa mãn nói ra.
"Bẩn chết rồi." Cố Giai xấu hổ đỏ mặt.
Đang lúc hai người đùa giỡn, máy bay đột nhiên lay động.
Cố Giai run một cái, theo bản năng ôm lấy tay trái của Trần Tự.
"Không sao đâu, chỉ là máy bay khởi động mà thôi." Trần Tự cầm lấy tay nàng, an ủi nói.
Cố Giai cười cười, vừa rồi chỉ là nhất thời không để ý, bị dọa sợ mà thôi.
Ngón tay cái của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay Trần Tự, vừa muốn nói gì, lại phất hiện nhẫn cưới trên tay mình. Nàng trầm mặc hồi lâu, sau đó yên lặng buông bàn tay Trần Tự ra.
"Sao vậy?" Trần Tự một mực chú ý đến thần sắc Cố Giai, thấy nàng tâm tình lại không tốt, lập tức hỏi.
"Không có gì."
Cố Giai ngoài miệng nói không, nhưng ngón tay trái lại vô tình sờ vào nhẫn cưới bên tay phải.
Trần Tự thấy một màn như vậy, trong lòng hiểu rõ, nhưng cũng không có cách nào cả.
Cố Giai đến cùng vẫn là vợ của Hứa Huyễn Sơn, bọn họ tuy rằng cãi nhau rất nhiều, nhưng còn chưa đến tình trạng ly hôn, cũng không có nghĩa là người ngoài có thể nhúng tay vào được.
Trần Tự thở dài một hơi, sự tình sau này, chỉ có thể để tùy duyên.