Chương 63: Cứu Người

Trần Tự một đường chạy đến công viên Hibiya , hắn lại gọi cho Michiko một cuộc.

"Michiko, cô đang ở đâu? Tôi đến công viên rồi."

Trần Tự cau mày, nhìn xung quanh, ngữ khí có vài phần lo lắng.

"Tôi đang ở bên bể phun nước công viên...Ya me te!"

Michiko nói được một nửa, liền cúp máy, tựa hồ gặp phải chuyện gì không tốt.

"Đáng chết!"

Trần Tự gọi tiếp, nhưng không có người nghe, hắn thu hồi điện thoại, sắc mặt bất thiện nhìn vào bên trong công viên.

"Hy vọng Michiko không xảy ra chuyện gì."

Trần Tự toàn lực chạy vào trong công viên, hy vọng còn kịp.

Diện tích của công viên Hibiya cũng không lớn, giống như với công viên nhỏ ở trong cư xá trong nước, để cho dân cư hằng ngày tới đi dạo.

Tiến vào cổng, Trần Tự liền thấy được một tòa tháp chuông xây bằng gạch đá, bên trong có một cái chuông nhỏ, phía ngoài là bảng hiệu đề 'Chuông Tự do'.

Người trong công viên cũng không nhiều lắm, cũng chỉ có mấy đôi uyên ương đang tình chàng ý thiếp.

May mà công viên không lớn, Trần Tự chẳng tốn nhiều công sức tìm được đài phun nước mà Michiko nhắc tới. Thế nhưng, nhìn quanh bốn phía chỗ này không thấy thân ảnh Michiko đâu.

Nhìn qua bốn phía, Trân Tự liền tiến vào những chỗ tối.

"Yamete, Yameta!"

Bên ngoài một khu rừng nhỏ, Trần Tự nghe được giọng nữ nhân cự tuyệt, cẩn thận nghe, hình như là Michiko.

Trần Tự bất chấp chạc cây xung quanh cản đường, lòng hắn như lửa đốt xuyên qua tảng cây chạy đến thanh âm tiếng kêu.

Chờ hắn phát hiện bóng người, một màn trước mắt làm hắn sôi máu.

Chỉ thấy bốn tên thanh niên nhuộm đủ màu tóc, ăn mặc áo không có, bộ dạng nhìn giống côn đồ, đang bắt lấy tay Michiko, muốn xâm phạm nàng.

Michiko bị một tên lưu manh bắt lấy hai tay, một tên lưu manh bắt lấy hai chân, một tên thì sờ lấy khuôn mặt nàng, còn một tên đang đứng bên cạnh, dữ tợn cười nói gì đó.

"Cô gái, nhìn cô khóc đáng thương như vậy, có phải thất tình rồi không? Có cần chúng ta an ủi không! Hặc hặc!"

Tên côn đồ liếm liếm bờ môi, trong mắt tràn đầy dục hỏa, hôm nay hắn cùng mấy người anh em của mình tính vào công viên xin đểu tiền, không nghĩ tới lại đụng phải một cô nương đi lạc, cô nàng này vô cùng xinh đẹp. Khiến mấy người nổi lên sắc tâm, lập tức vây lại, kéo lấy nàng, mang Michiko vào khu rừng này.

Ánh mắt tên côn đồ quét qua quét lại gương mặt xinh đẹp của Michiko, nhìn bộ ngực nhô cao, đôi tất chân màu đen huyền bí. Hắn giỏ giọng, giống như sói tru lên.

"Đừng mà, đừng ma, van câu các ngươi đấy, hu hu."

Michiko lệ rơi đầy mặt, nước mắt khiến trang điểm của nàng nhèo ra.

"Không muốn? Hè hè, chỉ tí nữa thôi ngươi liền cảm thấy thoải mái liền! Loại người như ngươi, buổi tối trang điểm xinh đẹp như vậy khẳng định không phải nữ nhân tốt lành gì, liền để cho Yakuza chúng ta đòi lại công bằng cho phái nam đi."

Tên côn đồ nói xong, hướng móng vuốt xuống váy ngắn của Michiko.

"Bọn mày muốn chết!"

Đúng lúc này, một tiếng kêu phẫn nộ hét lên, từ sau lưng mấy tên côn đồ truyền tới.

"Na ni?"

Tên côn đồ đang càn rỡ dừng động tác lại, hắn quay đầu lại, muốn xem tên hỗn đản nào đang quấy rầy chuyện tốt của hắn, tí nữa, hắn sẽ không để kẻ này có kết cục tốt đẹp.

Không chờ bọn họ kịp phản ứng, Trần Tự một cước đem cánh tay đang duỗi ra của tên côn đồ này đá gãy.

Tiếp theo, hắn bắt lấy cánh tay đang vuốt ve khuôn mặt của Michiko cầm ra.

"Rặc rặc."

Trần Tự dùng sức một cái, bẻ gãy cánh tay của tên lưu manh.

"A! A! A !"

Tên lưu mang ôm lấy cánh tay của mình, thống khổ gào thét.

Trần Tự nắm lấy cổ tên khác, chính là tên cầm lấy hai chân của Michiko, muốn bóp cổ hắn, nhưng giết người thì lại phiền toái, hắn chỉ bóp cho đối phương ngất xỉu.

Từ sau khi xuyên việt, tố chất thân thể càng ngày cang cao, tuy rằng không đạt đến trình độ siêu nhân, nhưng khí lực cũng không sai biệt lắm với võ sĩ.

Mà man lực như thế, mấy tên côn đồ sao có thể chịu nổi, một tên trợn mắt, một tên té xỉu.

Michiko thoát được hai chân, liền bắt đầu vùng vẫy. Mà tên đang nắm hai tay của nàng, nhìn thấy đồng bạn của mình một gãy một bất tỉnh, trong nội tâm liền bắt đầu sợ hãi, thả ra hai tay Michiko, quay người hướng về sau chạy đi.

Trong lòng Trần Tự giận dữ, sao có thể thả hắn rời đi đơn giản. Hắn từ bên cạnh cầm lên một tảng đá, sau đó nhắm vào đầu ngối của tên đang chạy ném tới.

Tên chạy trốn cực kỳ bối rối, đến cả dép cũng vất đi, chỉ còn chân trần, hắn kinh hoàng trốn chạy.

Dường như trong nghịch cảnh, tiềm lực cơ thể của hắn được phát huy tối đa, chỉ qua mấy giấy ngắn ngủi, liền chạy được bốn năm chục mét.

Thời điểm hắn cho rằng mình sống rồi, đột nhiên cảm giác đầu gối truyền đến một hồi đau nhức, lại bủn rủn dị thường, không cách nào duy trì cân bằng cơ thể, hắn ngã trên mặt đất, ăn một miệng bùn.

"A! Đầu gối của tao!"

Tên lưu manh bất chấp bùn đất trong miệng, ôm đầu gối tru thảm thiết.

Trần Tự không quản tên này, đem kẻ còn lại đám một trận, sau đó liền đi tới đỡ Michiko dậy.

"Michiko, Michiko, cô không sao chứ, không bị thương gì chứ?" Trần Tự quỳ một chân trên đất, đau lòng ôm lấy Michiko.

"Lão bản...oa...."

Michiko bị Trần Tự đỡ dậy, nhìn ánh mắt quan tâm của hắn, thần sắc lo lắng, liền nhào vào trong ngực hắn. Tâm tình sợ hãi của nàng cũng bình phục lại, tiếp theo là khóc lớn lên, tâm tình rốt cuộc cũng được thả lỏng.

"Tôi...Tôi còn tưởng rằng...Mình không còn được gặp ngài nữa...."

Michiko ôm lấy Trần Tự, khóc như mưa, nói chuyện có chút không lưu loát.

"Tốt rồi, tốt rồi, ta không phải tới rồi sao? Đừng khóc, hết thảy mọi chuyện đã trôi qua."

"Ừ." Michiko không khóc nữa, ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn Trần Tự, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, nàng cảm động nói: "Lão bản, có ngài ở bên cạnh thật tốt!"

Trấn án Michiko đang sợ hãi xong, Trần Tự liền gọi điện cho cục cảnh sát Tokyo, nói rõ sự tình xảy ra cùng địa điểm, sau đó gọi cho Tổng Pháp Vụ Từ Lâm Linh, nói rõ chuyện này.

Hiệu suất làm việc của cảnh sát Nhật Bản không chậm, chừng mười phút sau, một đoàn xe cảnh sát chạy tới, mấy người cảnh sát đem nhóm Yakuza mang đi, Trần Tự cùng Michiko với tư cách là người trong cuộc tới đồn cảnh sát lấy lời khai.

Trong quá trình lấy khẩu cung, Từ Lâm Linh cũng tới, không chỉ là nàng, mà mấy nhân viên khác cũng đều chạy theo, lão ban gặp phải chuyện không may, nhân viên khẳng định phải có mặt trợ giúp.

Dưới tình huống có luật sư, cùng với bọn hắn là người ngoại quốc, lấy lý do tự vệ chính đáng, đám người Trần Tự viết xong khẩu cung liền rời đi.

Rời khỏi cục cảnh sát, ba người lên trên một chiếc xe, về phần những người khác, Trần Tự đã sớm đuổi bọn họ về khách sạn.

Trên xe, Michiko ôm thật chặt cánh tay Trần Tự, tinh thần vẫn có chút khân trương, tựa hồ chỉ có ở bên cạnh Trần Tự mới mang cho nàng cảm giác an toàn.

"Không nghĩ tới Trần tổng lợi hại như vậy, bốn tên Yakuza cũng không phải đối thủ của ngài."

Từ Lâm Linh sau khi biết chuyện gì xảy ra, lại nhìn thảm trạng của mấy tên lưu manh, đối với Trần Tự liền sùng bái không thôi.

Vì nhân viên, phẫn nộ đánh Yakuza Nhật Bản, từ đó cứu được cảnh đồng nghiệp bị làm nhục, nghĩ thôi đã thấy vô cùng cảm động.

"Tôi cũng không muốn phát sinh mấy chuyện kiểu này."

Trần Tự lắc đầu, vuốt ve mái tóc Michiko, tràn đầy vẻ thương tiếc.

Tiểu thư ký Michiko này thật đúng không may, chẳng những bị bạn trai cắm sừng, còn suýt nữa bị làm nhục.

Trần Tự nghĩ đến chuyện cho Michiko nghỉ ngơi vài ngày, sớm cho nàng về nước trước ổn định lại tinh thần.