Mua sắm xong, hai người kéo một đống đồ lên xe, tiếp theo Trần Tự đưa Dương Đào về nhà cất đồ xong, lại đưa nàng đến khách sạn. Với tư cách là quản lý khách sạn, đôi khi nàng còn phải trực ca đêm đấy.
"Bảo bối, buổi tối không nên quá mệt mỏi, nến mệt quá thì xin nghỉ, không làm việc này thì làm việc khác, để anh giới thiệu công việc cho em, tiền lương cao mà công tác thoải mái. "Nghĩ đến bạn gái của mình còn phải vất vả trực ca đêm, Trần Tự đau lòng nói.
"Yên tâm đi, quá mệt mỏi thì em sẽ xin nghỉ ngơi, còn nữa, ngày mai anh đi Tokyo công tác, nhớ phải cẩn thận." Dương Đào hôn Trần Tự một cái, sau đó dặn dò.
"Thật không nỡ rời xa em mà." Trần Tự ôm eo nhỏ Dương Đào nói.
"Biết rồi, em cũng không nỡ xa anh." Dương Đào tựa lồng ngực Trần Tự nói.
"Tốt rồi, đi đi, đến Tokyo, anh sẽ gọi điện cho em." Trần Tự vỗ vỗ bờ mông Dương Đào nói.
"Ừ, đi đây, bye bye." Dương Đào lưu luyến nói ra.
Thẳng đến khi Dương Đào đi vào khách sạn, Trần Tự mới lái xe rời đi.
Dương Đào quẹt thẻ, thay đổi trang phục, đi tới đại sảnh.
"Oa, Đào tỷ, hôm nay tỷ thật đẹp."
Muội tử đứng trước quầy lễ tân nhìn thấy Dương Đào như trở thành người khác, giật mình nói.
"Thật sao? Ta vẫn cảm thấy bình thường mà." Dương Đào vẫy vẫy tay, vui tươi hớn hở nói.
"Thật mà, làn da hôm nay của chị nhìn mềm hơn, hơn nữa nếp nhăn nơi khóe mắt vơi đi rất nhiều."
Cô bé ở quầy thu ngân khẳng định nói.
"Ai nha, hôm nay mới đi SPA, không nghĩ tới lại hiệu quả như vậy." Dương Đào che miệng cười nói.
Cô bé ở quầy thu ngân nghe vậy, ghé tới bên cạnh nàng, vẻ mặt tràn đầy bát quái hỏi: "Đào tỷ có bạn trai rồi phải không, bằng không đi SPA làm gì?"
"Xem như thế đi." Dương Đào có chút xấu hổ nói.
"Thật sao? Tỷ phu có đẹp trai không?" Cô bé ở quầy thu ngân tiếp tục truy vấn.
"Cái gì mà tỷ phu, cái bát úp còn chưa lật lên đâu đấy." Dương Đào lắc đầu nói.
"Ai nha? Đào tỷ mua đồng hồ mới rồi?" Cô bé quầy thu ngân lại phát hiện thêm điều mới, chiếc đồng hồ của Dương Đào.
"Ừ, quà bạn trai tặng đấy." Nghĩ đến Trần Tự cam lòng vì mình tiêu tiền, trong nội tâm Dương Đào tràn đầy ngọt sớt.
"Thật đẹp, nhất định tiêu không ít tiền đi?"
Cô bé thu ngân không hiểu rõ giá đồng hồ, nhưng nhìn kiểu dáng, suy đoán hẳn giá cũng không rẻ.
"Dương Đào mới mua đồng hồ hả?"
Một giọng nam xuất hiện sau lưng hai người.
"Quản lý tốt." Dương Đào nhìn thấy người này đi tới, liền lập tức chào hỏi.
"Ừ, ta cũng thích đồng hồ đấy, có thể cho ta xem là loại gì không?" Quản lý tò mò hỏi.
"Cái này...Là bạn trai ta tặng đấy..." Dương Đào cẩn thận từng li từng tí tháo đồng hồ xuống.
Quản lý lúc đầu có chút lơ đễnh, thẳng đến khi nhìn thấy kiểu đáng, hắn mới thu hồi tâm tư khinh thường.
"Đây là đồng hồ Chanel CODE COCO được sản xuất hàng loạt?" Giọng nói quản lý có chút run rẩy.
"Ừ...Hôm nay vừa mới mua." Dương Đào có chút khó chịu nói.
"Chiếc đồng hồ này cũng phải hơn mười ba vạn tệ đi?" Quản lý cầm chặt đồng hồ, nuốt nước miếng nói.
"Không mắc như vậy, cũng chỉ hơn mười hai vạn." Dương Đào khiêm tốn nói ra.
"Hơn mười hai vạn? Quá mắc đi."
Cô bé quầy thu ngân cũng có thể coi là kiến thức rộng rãi, nhưng mà một chiếc đồng hồ hơn mười hai vạn, thật sự vượt khỏi tưởng tượng của nàng.
"Nhanh, nhanh cầm lấy, tay ta bị chuột rút rồi." Hai tay quản lý run rẩy đưa trả lại cho Dương Đào.
"Quản lý, ngươi không có chuyện gì đi." Dương Đào nhận lấy đồng hồ, đeo lên tay rồi nói.
"Rời khỏi tay của ta liền không có chuyện gì rồi." Quản lý trợn mắt nói.
"Bạn trai ngươi đối với ngươi thật tốt, đồng hồ hơn mười hai vạn, nói tặng là tặng, mà tại sao các ngươi lại quen nhau?" Dương Đào tới chỗ này làm lâu như vậy, hắn còn lần đầu nghe nói nàng có bạn trai.
"Mới quen không lâu, hắn trước kia từng tới ở trong khách sạn chúng ta, hai người chúng ta liền lằm quen lẫn nhau, sau đó ăn mấy bữa cơm, cuối cùng...dù sao tính tình rất tốt, nên chúng ta kết giao." Đương Đào nhớ lại quá trình hai người quen biết, cảm thấy rất có ý tứ.
"Vậy bạn trai ngươi bao nhiêu tuổi rồi?" Quản lý tiếp tục hóng chuyện.
"Bằng tuổi ta." Dương Đào nói.
"Chậc chậc, Đào Tử hết cơn khổ rồi a, sắp đến ngày sung sướng, ở tuổi này mà còn tìm được mối tốt như vậy."'
Trên mặt quản lý tràn đầy hâm mộ, trong nội tâm thì ảm đạm không thôi. Đào tử xinh đẹp như vậy, nam sĩ nào chưa kết hôn đều cũng rất ưa thích, hắn cũng theo đuổi Dương Đào rất lâu, nhưng đáng tiếc đều bị từ chối. Kết quả, lần này người ta cùng phú hào cùng một chỗ, thật sự là...
"Duyên phận cho phép đi." Dương Đào mỉm cười ngọt ngào nói.
"Ngươi nếu năm nay kết hôn, nói không chừng thăng chức cuối năm có phần của ngươi đấy. Ngươi cũng ở Hiton công tác nhiều năm, cũng có khá nhiều thành tích, nếu không phải do còn chưa kết hôn thì đã sớm thăng chức từ lâu. Hiện tại bạn trai đã có, kết hôn xong, tiền đồ càng thêm rực sáng." Quản lý cảm thán nói.
"Thẳng chức hay không cũng được, mỗi ngày chỉ cần vui vẻ làm việc, đối với ta đã rất hạnh phúc." Dương Đào cười nói.
Kết hôn đại biểu ổn định, mà khách sạn lại trú trọng vào điều đó, nên phương diện thăng chức thường tập trung vào yếu đố này hơn.
Ngày kế tiếp, Trần Tự đi tới đài truyền hình, xin nghỉ, nói muốn đi Tokyo tìm ý tưởng. Sau đó quay về công ty, mang theo thứ ký Michiko cùng giám đốc Từ Lâm Linh bay tới Tokyo.
Trong khoang thừng vụ, Trần Tự cùng Michiko, Từ Lâm Linh ngồi cùng một chỗ, tiểu thư ký hôm nay vô cùng hưng phấn ,líu ríu nói không ngừng.
"Đến Tokyo, tôi có thể làm hướng dẫn viên du lịch, mang mọi người đi khắp nơi. Công viên Ueno, đền Sensoji và Odaiba là những địa điểm không thể bỏ qua khi tới Tokyo, nếu là fan hâm mộ của Anime thì Akihabara là nơi không thể bỏ qua, đây là căn cứ của các bộ phim Anime. Từ Akihabara đến trung tâm thương mại lớn nhất Tokyo, Ginza cũng chỉ mất mấy phút đi bộ, chỗ đó cái gì cũng có."
"Nếu mà Mỹ Thực, có thể đến Shinjuku thưởng thức, nếu muốn trải nghiệm cuộc sống về đêm, có thể tới tháp Tokyo, đây chính là kiến trúc tiêu chí của Nhật Bản, nếu như muốn chụp ảnh, tới Roppongi, chỗ đó cũng nhìn thấy được tháp Tokyo."
""Nếu muốn ăn đồ ăn thông thường, mấy chỗ như Daikakuya tempura, Ippudo ramen, Yoshinoya, Izuei đều là lựa chọn tốt. A, chỉ nghĩ tới thôi đã khiến người ta chảy nước miếng."
Michiko lâm vào suy nghĩ của mình, bụng lấy cái mặt nhỏ say mê nói.
"Vậy đến Tokyo cần chú ý điều gì?" Từ Lâm Linh hỏi.
Giám đốc Từ mở miệng, khiến Michiko phục hồi tinh thần.
Nàng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ở Tokyo không cần cho tiền boa, điểm này không giống Âu Mĩ, thời điểm đi tàu điện ngầm, mấy thứ giao thông công cộng, nếu như không phải tình huống khẩn cấp thì đừng gọi điện, bởi vì bên trong thật sự nghe không được đối phương nói gì. Để ta nhớ xem, thang máy đều ở phía tay trái, khi đi dạo tốt nhất mang theo túi rác để đựng rác, bởi vì trên đường không có thùng rác đâu."
"Hơn nữa tới Tokyo rồi thì tốt nhất mua một tấm thẻ giao thông dưa hấu(?), có thể sử dụng trên toàn quốc, bao gồm mua sắm, di chuyển, vô cùng tiện lợi, dùng không hết có thể trả. Hơn nữa giá lại rất rẻ, chỉ cần 150 yên một ngày."
"Cuối cùng còn một điều chính là, trung tâm thương mại của Tokyo đến chín giờ là đóng cửa, cho nên muốn đi dạo hay mua sắm, nhất định phải chú ý thời gian."
"Ừ...Có lẽ chỉ có mấy thứ này thôi."
Michiko đung đưa cái đầu nhỏ, cũng không nghĩ ra điều gì cần bổ sung.
"Đùng đùng."
"Tốt lắm, Michiko, chuyến đi Tokyo này, cô chính là hướng dẫn viên du lịch của chúng ta." Trần Tự vừa cười vừa nói.
"Vâng, tôi sẽ không để cho mọi người thất vọng." Michiko vui vẻ nói.
Hai tiếng sau, máy bay đáp xuống phi trường quốc tế Haneda.