Chương 52: Lúng Túng

Lần này đi Tokyo nói chuyện bản quyền, hợp tác, cũng nhìn xem có cơ hội nào không, hiện tại có rất nhiều cơ hội phát tài, chỉ xem có ánh mắt để nhìn không thôi.

Đến lúc đó không cần phải cử người qua, tiết kiệm được thời gian cùng kinh phí. Lại nói tiếp, công ty đã thành lập được một đoạn thời gian, đến cả một cái hạng mục cũng khong có, toàn bộ đều do mình bỏ tiền túi ra chống đỡ. Tuy rằng bây giờ vẫn còn tiền để đốt, nhưng cũng không thể làm thế mãi được.

Họp xong, Trần Tự quay về văn phòng, hắn nói thư ký làm một bản tóm tắt cuộc họp đưa cho hắn.

Gần đây bận rất nhiều chuyện, có công ty có đài truyền hình, tổng thể làm hắn không có thời gian rảnh rỗi.

Công tác quá nhiều, cảm giác tố chất thân thể có chút giảm xuống, ba mươi tuổi, không sai biệt lắm cũng dần dần xuống dốc rồi.

Cảm thán một chút, Trần Tự lại suy nghĩ tới chuyện khác, có lẽ nên đi tập thể hình, tìm một PT riêng để dạy, hảo hảo rèn luyên một chút, làm cho cơ thể thêm cường tráng.

Thời điểm hắn đang suy nghĩ, Michiko bước vào.

"Trần tổng, bản tóm tắt cuộc họp đã xong."

Shibata Michiko cẩn thận từng li từng tí đưa tài liệu cho Trần Tự.

Trần Tự nhận lấy, nói ra: "Ừ, coppy lại một bản, sau đó lưu trữ lại đi."

"Tốt, Trần tổng, còn có, chuyện là..."Michiko nhăn nhăn nhó nhó, đứng trước bàn làm việc không chịu đi.

"Còn có chuyện gì?"

Trân Tự nhìn Michiko, nghi hoặc hỏi.

"Trần tổng, ngài muốn đi Tokyo sao?"

Hai mắt Michiko đảo đảo, giọng nói uốn éo hỏi.

"Cô muốn đi Tokyo với tôi?" Trần Tự nhíu mày.

"Ừ ừ ừ, Trần tổng, tôi rất lâu rồi chưa về Tokyo, cũng không biết người trong nhà thế nào rồi, còn có bạn trai đã lâu chưa gặp..."Michiko cúi đầu xuống, không dám nhìn gương mặt Trần Tự.

"Thì gọi điện thoại, hoặc call video. Hiện tại internet phát triển như vậy, có chuyện gì mà internet làm không được?" Trần Tự nhìn Michiko nói ra.

"Thế nhưng mà, thế nhưng mà tôi muốn mượn cơ hội này cùng ngài quay về Tokyo, tôi muốn cho người nhà cùng bạn trai mình biết hiện đại đi theo một lão bản rất tốt." Michiko xấu hổ nói ra.

"Ồ, không ngờ liên quan đến tôi cơ đấy, nói như vậy nếu như không cho cô đi, vậy người nhà cô cùng bạn trai liền không biết tôi tốt rồi?" Trần Tự cười nói.

"Cũng...cũng không phải, hơn..hơn nữa, tôi không phải thư ký của ngài sao, nào có chuyện lão bản ném thư ký ở nhà rồi đi công tác. Đến lúc đó bên cạnh ngài không có người bưng trà rót nước, giúp đỡ thì sao?" Michiko hung hồn nói.

"Nói như vậy cũng không phải không có đạo lý." Trần Tự nhẹ gật đầu.

Ngốc như Michiko, đem nàng để lại một mình Thượng Hải cũng không yên lòng.

"Tuy nhiên...Michiko à.."Trần Tự cười quỷ dị nói: "Bả vai của tôi có chút đau, chỉ sợ không biết còn đi tới Tokyo được không."

Trần Tự bụm lấy vai, thống khổ nói.

Michiko phản ứng lại, lập tức nhấc tay nói: "Trần tổng, tôi biết một chút vật lý trị liệu, tôi có thể giúp ngài xoa bóp."

"Cái này...Không tốt lắm..."Hai mắt Trần Tự đảo đảo, chần chờ nói.

"Không, không có chuyện gì, Trần tổng, đây là tôi tự nguyện. Có thể vì Trần tổng phục vụ, là vinh hạnh của tôi." Michiko hận không thể khiến Trần Tự lập tức nằm xuống để nàng hảo hảo thi triển bản lĩnh của mình, làm cho Trần Tự đồng ý mang nàng cùng đi Tokyo.

"Vậy...Được rồi, cô cũng không nên miễn cưỡng a. Cô đã yêu cầu như vậy, tôi nếu như không cho cô mặt mũi, cũng quá không nể tình rồi."'

Ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng người của hắn đã sớm nằm xuống ghế salon.

"Nể tình, nể tình, tôi thật sự cam tâm tình nguyện muốn làm, ngài không đồng ý liền không nể mặt rồi, Trần tổng có lẽ không biết, trong lúc học đại học, tôi từng học qua vật lý trị liệu đấy." Michiko vui vẻ nói.

Michiko đi tới bên cạnh sopa, quỳ gối bên cạnh Trần Tự, tay nhỏ cẩn thận xoa bóp.

"Ừ, không tệ, tốt lắm, Michiko, thủ pháp của cô rất tốt, không hổ đã từng học qua."

Trần Tự nhắm mắt lại, dương dương tự đắc hưởng thụ Michiko mát xa.

Michiko ngồi xổm dưới sàn nhà, phát hiện mang giày cao gót ngồi xổm cũng quá mệt mỏi rồi.

"Thật có lỗi, Trần tổng, tôi cần phải đổi một phương pháp trị liệu khác.'' Michiko áy náy nói.

"Không có việc gì, cô cứ thi triển hết đi"

Trần Tự hiện tại cảm thấy rất thoải mái, về phần Michiko muốn làm thế nào, là chuyện của nàng.

Nhận được Trần Tự cho phép, Michiko dừng tay lại, nàng cẩn thận tháo giày cao gót ra, lộ ra bàn chân đẹp, trực tiếp dẫm lên lưng Trần Tự.

Trần Tự nhắm mắt lại cảm thụ được bàn chân mền mại của nàng, liền rên hừ hừ tận hưởng.

"Trần tổng, thấy thế nào?" Michiko vừa dẫm vừa nói.

Michiko vì chuyến đi Tokyo, có thể nói là dùng hết tuyệt học của mình.

"Cốc cốc, Trần tổng?"

Trần Tự đang tính trả lời nàng, thì ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ.

Trần Tự cử động lại, muốn ngồi thẳng lên, quên mất Michiko đang dẫm trên lưng đấy.

"Ai ôi!!"

Michiko vốn có chút mất thăng bằng, bị Trần Tự va lên, trực tiếp ngã xuống mông hắn.

"Trần tổng, có chuyện cần..."

Lại nói, Từ Lâm Linh sau khi gõ cửa xong, liền trực tiếp mở cửa phòng Trần Tự, sau đó nhìn thấy Michiko đang ngồi trên lưng Trần Tự, hai chân để chần, váy ngắn búi cao.

Từ Lâm Linh nhìn thấy liền khiếp sợ không thôi, tiếp theo là thẹn thùng, cuối cùng là sợ hãi.

Từ Lâm Linh vội lè lưỡi nghịch ngợm, sau đó lấy tay che mắt, giấu đầu hở đuôi nói: "Trần tổng, tôi không nhìn thấy gì hết."

Nói xong, cũng không đợi Trần Tự giải thích, liền đóng cửa lại, vội vàng chạy đi.

"Này, giám đốc Từ, chớ đi a, chúng ta..."

Trong lòng Trần Tự sốt ruột, liền quay người lại ôm Michiko ở đăng sau, muôn đem nàng đưa xuống.

"A! Trần tổng, đừng mà..."Michiko mắc cỡ đỏ mặt, giọng như con muỗi kêu.

Michiko cũng biết mình bị hiểu lầm, thế nhưng không còn cách nào khác.

Trần Tự bề Michiko dậy, nhưng vì nãy dẫm qua nhiệt tình, nên hai chân nàng có chút vô lực, liền ngã xuống trên người Trần Tự.

"Đùng !"

"Michiko, sao cô vẫn chưa chịu dậy?" Trần Tự tức giận nói, một đánh này của hắn, trực tiếp nhắm vào bờ mông của Michiko.

"Trần tổng, tôi....tôi hết sức rồi." Michiko xấu hổ không thôi.

"Vậy, cô ngồi im, để ta đứng dậy." Trần Tự bất đắc dĩ không thôi.

"Ừ, a!"

Một tiếng ừ này của Michiko, thiếu chút nữa gọi hồn của Trần Tự ra.

"Shiba..Michiko, cô ổn chứ?" Trần Tự có chút ngượng ngùng.

Nếu không bắt nàng mát xa cũng không xảy ra tình cảnh này.

"Cái kia...Cái kia, Trần tổng, cái kia của ngài...'

Michiko ngồi trên chân Trần Tự, cảm giác có thứ chọc chọc, liền nhắc nhở một tên, nàng cũng không phải cô nương trẻ tuổi, sao lại không biết thứ này là gì.

"Khục khục, xin lỗi, xin lỗi."

Trần Tự lúng túng không có lời nào để diễn tả, mặt già của hắn đỏ lên, không ngờ tới bản thân lại có một ngày, bị thư ký phát hiện chuyện mất mặt như vậy.

"Không sao, Trần tổng, đều tại tôi.."

Michiko ủy khuất sắp khóc, tuy rằng nàng thèm thân thể lão bản, nhưng cũng chỉ nghĩ tới trong lòng, hơn nữa, tình cảnh trong tưởng tượng không phải phát sinh như thế này a.

Trần Tự cũng không biết an ủi nàng thế nào, cũng không thể đẩy nàng qua một bên để đứng lên, đành nói.

"Nếu không, đợi một chút, để ta hạ nhiệt?"

Trầm mặc một hồi, Trần Tự phá vỡ bầu không khí lúng túng giữa hai người.

Michiko cũng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, chấp nhận.

Trần Tự ngồi im tại chỗ, trong đầu nhẩm về toán học đầu lâu, sớm chút chấm dứt hiện trạng lúng túng này.